Ngược lại, Lâm Vi từ bàn trên nhận lấy hai quyển vở bài tập.
Cô đang ngạc nhiên nghĩ vì sao lại có hai quyển, thì Bạch Kiến đã vỗ vỗ vào vai cô nói: “Giang Túc kia, ở ngay phía sau cậu, nghe nói anh ta có thù tất báo, không có việc xấu nào không làm, hung dữ nguy hiểm..”
Lâm Vi nghĩ lại bản thân khi nãy không để ý ngay cả tên họ của người ta cũng lôi ra chửi là Giang Túc ngu dốt, thật là lúng túng quá. Cô nắm chặt hai quyển vở, đè thấp giọng hỏi: “Cậu nói xem, mình nói lúc nãy liệu anh ta có nghe thấy không?”
“Chắc là không nghe thấy đâu nhỉ? Khi ấy vừa đúng lúc giáo viên chủ nhiệm vào lớp bảo mấy đứa bàn một phát vở bài tập xuống.”
“Cậu chắc chắn?”
“Cũng không chắc chắn lắm.”
“Nếu như anh ta nghe thấy rồi, liệu có đánh mình không..”
Lâm Vi còn chưa nói xong, thì đã có một cây bút ở phía sau chọc chọc lên vai cô.
Cô run run quay đầu lại, nhìn thấy một bàn tay rất đẹp.
Xương tay rõ ràng, ngón tay dài.. chỉ là da quá trắng, là kiểu trắng đến phát lạnh luôn.
Cái người chọc vào vai cô, nhìn cô hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại, không kiên nhẫn nhoài nửa người lên trên bàn, anh không mặc đồng phục, cho dù là đang ở trong lớp, còn lấy mũ ở sau áo đội lên đầu, vành mũ kéo xuống rất thấp, chỉ để lộ ra cái cắm trắng bóng.
Anh dùng bút chỉ vào quyển vở trong tay Lâm Vi, thấy cô vẫn chưa phản ứng lại, liền nhích nhích người, duỗi cái tay ra giật lấy vở, nhưng không với tới, âm thanh lạnh lùng không nhẫn nại nói: “Cậu còn muốn đè lên phía trên tôi bao lâu nữa.”
Lâm Vi “...”
Giọng của Giang Túc không lớn, nhưng lại khiến mấy người ngồi bàn cuối đều ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Mặc dù mọi người không nghe rõ Giang Túc nói gì, nhưng đều cảm thấy bầu không khí ở hai bàn cuối phía gần cửa sổ có chút quái dị.
Trong một không gian yên tĩnh, Lâm Vi bị cậu nói lạnh lùng của Giang Túc làm cho ngơ người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cằm sáng bóng của anh.
Câu nói vừa nãy của anh là đang trêu ghẹo cô sao?
Câu nói khi nãy của anh chính xác đang trêu ghẹo cô.
Xem ra Bạch Kiến nói không sai, bạn học mới đến phía sau cô, đầu óc đúng là có chút vấn đề.
Giang Túc chờ một lát, nhìn cô gái phía trước nắm chặt lấy vở bài tập của mình, không có ý định buông ra, dứt khoát nhoài người lên, cánh tay dài hơn với về phía trước.
Chiếc cằm của anh cũng hướng theo về phía trước.
Lâm Vi nhìn thấy đôi môi của anh, màu sắc nhợt nhạt, dáng môi rất đẹp, là kiểu mà các họa sĩ luôn thích vẽ.
Mắt nhìn môi anh cách mình ngày càng gần, Lâm Vi nhất thời nhớ đến lời nói khi nãy của Bạch Kiến.
Anh ta đến trường ngày đầu tiên, đã cưỡng hôn một nữ sinh, còn lớn giọng nói ai có bạn trai thì sẽ cướp bạn gái của đứa đó.
Lẽ nào anh ta muốn ra tay với cô?
Lâm Vi nhìn Giang Túc vẫn đang nhoài về phía trước, không có dấu hiệu ngừng lại, nhất thời thốt ra một câu: “Tôi không có bạn trai.”
Động tác của Giang Bắc ngừng lại.
Nửa khuôn mặt anh bị mũ che lại, nhìn không rõ là biểu cảm gì.
Nhưng Lâm Vi có thể cảm nhận được anh liếc nhìn qua môi của mình, cô theo bản năng che môi mình lại.
Giang Túc nhẹ nhàng ngắn gọn “ha” một tiếng, đem theo vài phần kinh thường và giễu cợt, sau đó anh liền giơ tay giật lấy hai quyển vở trong tay cô.
Anh vứt lại một quyển trên bàn của Lâm Vi, rồi cầm quyển vở của mình ngồi lại xuống ghế, vứt quyển vở vào dưới ngăn bàn, rồi liền nằm luôn xuống bàn học.
Lâm Vi: “...”
Tiếng chuông vang lên, giờ tự học buổi sáng bắt đầu.
Trong lớp học vang lên tiếng đọc sách.
Lâm Vi lấy sách ra, nhỏ tiếng đọc từ vựng tiếng anh.
Đọc một hồi, không còn tiếng nói nữa, lại qua một lúc, cô không để ý cứ thế nhìn vào quyển vở bài tập trên bàn, trong lòng nổi lên cảm xúc quẫn bách, tức giận.
Rốt cuộc cậu muốn đè lên tôi bao lâu.
Cậu (vở bài tập) rốt cuộc muốn (vở bài tập) đè lên tôi bao lâu.
Hóa ra người đầu óc chút vấn đề ngồi phía sau cô, là một người giỏi chơi chữ.