Cãi thắng Địa Trung Hải, Khương Chương Vân tinh thần xảng khoái đem theo hai học sinh lớp mình rời khỏi phòng giáo vụ.
Đi ra khỏi tòa nhà Đức Dục (giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng chính trị), Khương Chương Vân hỏi: Lâm Vi, hôm đó Giang Túc thật sự đến tìm để em chép bài tập sao?
Mặc dù là do cô nhầm lẫn, nhưng cô thực sự cũng có đem bài tập đưa cho Giang Túc chép mà.
Lâm Vi vâng một tiếng.
Rất tốt, biết chép bài rồi, đáng được biểu dương, Giang Túc. Giọng điệu của Khương Chương Vân không nghe ra là đang khen hay đang chê, có điều sau khi cô ấy nói xong, một giây sau liền cười dịu dàng nhìn về phía Lâm Vi: Lâm Vi, sau này bài tập mỗi ngày đều cho bạn học Giang Túc chép một chút. Còn có, nhớ là phải đốc thúc cậu ta chép hết.
Lâm Vi:?
Cô chỉ đến làm chứng thôi, sao lại chui ra thêm một việc nữa vậy?
Khương Chương Vân thấy Lâm Vi không nói gì, Có gì khó sao?
Lâm Vi lập tức lắc đầu: Không.
Khương Chương Vân vui mừng gật đầu: Vậy được, vậy cứ quyết định thế nha.
Cô còn có việc khác, phải đi trước, hai em quay về lớp học bài đi. Trước khi đi Khương Chương Vân nhìn Giang Túc một cái nói: Chép bài nghiêm túc cho cô, không được bắt nạt Lâm Vi, nếu như thành tích của Lâm Vi bị tụt xuống, tinh thần không tốt, tâm trạng không vui, thì cô xử xong Hứa Thuật tiếp sau đó sẽ là em.
Giang Túc: ...
Nghe thấy chưa? Khương Chương Vân nâng cao giọng lên.
Giang Túc trầm mặc hai giây: Nghe thấy rồi.
Lâm Vi, đừng sợ nó, nếu như nó dám chọc tức em, trực tiếp báo lại cho cô biết, rảnh rỗi quá thì bắt nó chép thêm hai lần nữa để nó giải tỏa căng thẳng.
Lâm Vi: ...
Giang Túc: ...
Khương Chương Vân không đợi hai người trả lời, thì cô ấy đã mãn nguyện bước giày cao gót nghênh ngang rời đi.
Lâm Vi và Giang Túc duy trì một khoảng cách đi về lớp học, chỉ là khi đến tòa nhà dạy học, Giang Túc không quành trái, mà trực tiếp đi về phía cổng trường.
Này, cậu đi đâu đó? Lâm Vi dừng lại, gọi Giang Túc.
Giang Túc quay đầu, rút tai nghe ra: Đi ra ngoài.
Không đợi Lâm Vi kịp nói gì, Giang Túc đã đi xa rồi.
Quay trở lại lớp học, Lâm Vi vừa ngồi vào chỗ, Bạch Kiến liền sát lại: Vi Vi, cậu thực sự đã đi đến phòng giáo vụ làm chứng cho Giang Túc sao?
Lâm Vi nhẹ nhàng gật đầu, từ dưới ngăn bàn lấy ra quyển sách vật lý dùng cho tiết học đầu tiên.
Sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến đi làm chứng cho Giang Túc vậy?
Động tác lật sách của Lâm Vi dừng lại, Lần Hồ Khiếu va vào mình, không phải cậu ta đã giúp mình sao.
Thật sự chỉ như vậy thôi? Mình cứ cảm thấy cậu đang lừa mình, không biết vì sao, mình cảm thấy cậu còn thân thiết với cậu ta hơn cả mình.
Lâm Vi dùng ánh mắt như nhìn cái vật nhìn Bạch Kiến, cô còn chưa nói gì, lưng ghế phía sau cô liền bị ai đó gõ nhẹ hai cái.
Quay đầu lại, thì ra là Giang Túc đã quay lại rồi.
Chạm phải ánh mắt của bạn nhỏ bàn trên, ánh mắt của Giang Túc rủ xuống: Phía dưới.
Lâm Vi nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy sát bên cửa sổ, Giang Túc đưa cho cô một cái túi.
Cô vô cùng ngạc nhiên nhìn Giang Túc, sau đó nhận lấy chiếc túi.
Vừa mở ra xem, bên trong trừ cục sạc dự phòng của cô ra, còn có cả một gói Oreo, một hộp sữa chua, một gói chân gà cay và một túi thạch hút.
Lâm Vi lại quay đầu nhìn Giang Túc, nhưng cậu thiếu niên lúc này đã lười biếng nằm bò lên trên bàn rồi.
Mấy thứ này mặc dù được Giang Túc đưa ở phía bàn, ở trong lớp không có ai nhìn thấy, nhưng Bạch Kiến thân là bạn cùng bàn của Lâm Vi, đương nhiên đã đem hết một màn này thu lại vào trong mắt.
Chuông vào lớp reo lên, giáo viên vật lý đi vào lớp, Bạch Kiến một bên lấy sách vở ra, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: Quả nhiên cậu thân với cậu ta hơn mình.
...
Lâm Vi bản thân còn đang ngơ ngác không biết tại sao vô duyên vô cớ Giang Túc lại đưa cho cô một đống đồ ăn vặt, chứ nói gì đến việc đi giải thích với Bạch Kiến.
Nhân lúc giáo viên vật lý vẫn chưa bắt đầu giảng bài, âm thầm từ dưới ngăn bàn lấy điện thoại ra, kẹp vào trong vở bài tập, mở wechat của Giang Túc ra, gửi một tin nhắn.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Ý gì thế?
Phía sau lưng truyền đến một tiếng ting, rồi rất nhanh đã biến mất.
Một giây sau, màn hình điện thoại của cô hiện lên một tin nhắn.
SU:?
Tin nhắn vừa rồi của cô rất khó hiểu sao?
Lâm Vi thầm oán trách, rồi lại nhanh chóng gõ chữ trên màn hình.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Đồ ăn vặt.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Tại sao cậu lại đưa đồ ăn vặt cho tôi?
Lần này phía sau lưng không có tiếng động gì hết, đoán rằng có lẽ là bởi vì đã vào giờ học, bị cậu ta chuyển thành chế độ im lặng rồi.
Đại khái qua tầm mười mấy giây sau, điện thoại của Lâm Vi hiện ra một thông báo tin nhắn.
SU: Không phải cậu chưa ăn cơm sao.