[Thích Cố] – Tâm Khóa

Chương 12: Chương 12




Vài ngày sau đó, Thích Thiếu Thương không đến Lục Phiến Môn mỗi ngày như lúc đầu, vết thương của Cố Tích cũng gần như không còn cần thường xuyên bôi thuốc, cứ nghỉ ngơi từ từ sẽ khỏi hẳn. Trong Kim Phong Tế Vũ Lâu quả thật có rất nhiều chuyện mà đích thân lâu chủ như hắn phải làm.

Hôm nay Thích Thiếu Thương lại đến Lục Phiến Môn nhưng không trực tiếp đi tìm Cố Tích Triều mà là đến gặp Vô Tình, sau đó, vào lúc nửa đêm, Thích Thiếu Thương một mình đột nhập vào Dung vương phủ, hắn còn dặn dò Vô Tình tuyệt đối đừng nói với Cố Tích Triều.

Thuận lợi tiến vào Dung vương phủ, Thích Thiếu Thương một mặt cẩn thận né tránh bọn thị vệ đang đi tuần tra, một mặt tìm kiếm nơi có thể cất giấu giải dược. Vừa bước vào tiểu viện bên trong, Thích Thiếu Thương liền nhìn thấy hai bóng người đang gấp rút đi tới. Hắn nhanh chóng tìm cách ẩn thân.

“Ngươi biết không, ngày đó ta thật sự thiếu chút nữa đã đoàn tụ với ông bà rồi! Tên Cố Tích Triều kia thật sự rất khủng khiếp, lúc đầu thấy y bước ra với bộ dáng yếu nhược không chút hơi sức thì bọn ta căn bản không đem y để vào mắt, nhưng khi y vừa ra tay, ba đại cao thủ như Trần Uy, Vương nhị ca và Trung Lục Hổ lần lượt từng người ngã xuống, chết rất thê thảm, nếu không nhờ ta nhanh chân lẹ tay kịp thời trốn thoát, nhất định cũng bị y giết mấy đời rồi, còn có thể ở đây uống rượu với ngươi hay sao!”

“Tiểu tử nhà ngươi lúc ấy chắc đã sợ tới mức tè ra quần luôn, ha ha ha ~~~ ”

“Ngươi mới là kẻ sợ tới mức tè ra quần đấy! Uống! Ta nổi tiếng to gan lớn mật danh xưng Lý Đại Đảm, như thế nào… Ah?…” Còn chưa nói hết câu, cổ đã bị một cảm giác lạnh băng sắc bén bao phủ, hóa ra là một thanh kiếm tỏa ra hàn khí bức người.

“Nói cho ta biết Hình Giang Thiên đang ở nơi nào, Lý – Đại – Đảm.”

Cái tên “Lý Đại Đảm” kia hiện tại thật sự đã sợ tới mức tè cả ra quần, nhìn thấy đồng bọn trong nháy mắt đã ngã lăn ra trên mặt đất, hắn liền run rẩy vội vã nói:

“Đại… đại hiệp, xin người tha mạng a… đừng giết ta, ta sẽ… ta sẽ đưa ngươi đi tìm hắn….”

Đem tên “Lý Đại Đảm” đánh bất tỉnh rồi giấu trong bụi hoa, Thích Thiếu Thương sau khi đã xác định trong phòng không có người liền nhanh chóng mở cửa sổ nhảy vào. Tẩm thất của Hình Giang Thiên chỉ có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế, nhưng lại đầy rẫy những dãy tủ lớn chật kín hai bên. Mở ngăn tủ ra xem xét, Thích Thiếu Thương thực sự cảm thấy choáng váng, nhiều thuốc được cất giữ bên trong như vậy thì đâu mới là giải dược đây?!

“Ai?” Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng đen mạnh mẽ mang theo một trận kình phong đánh về phía Thích Thiếu Thương.

Vừa rồi Thích Thiếu Thương không hề phát hiện được có người tiếp cận thì hiển nhiên kẻ này là một cao thủ khó lường, hiện tại hắn càng đánh càng kinh hãi. Người này hẳn là chủ nhân của nơi đây – Hình Giang Thiên mà Cố Tích Triều đã nói.

Lúc này Hình Giang Thiên tung chưởng đánh tới, mắt thấy muốn tránh cũng khó lòng, Thích Thiếu Thương chỉ có thể đưa tay ra dùng chưởng để tiếp đón. Thế nhưng, nội lực Hình Giang Thiên thâm sâu khó lường, thậm chí hơn hẳn hắn một bậc.

Thân mình bị đánh bay ra ngoài, Thích Thiếu Thương nhân cơ hội này lướt qua tường vây rồi nhanh chóng chạy thoát. Lúc này, điều làm hắn lo lắng nhất không phải là làm thế nào để quay về Lục Phiến Môn, cũng không phải vì Vô Tình đang chờ tin tức của hắn, mà chính là nếu Cố Tích Triều biết hắn không nghe lời y, một mình xông vào Dung vương phủ lại còn bị trọng thương, hắn phải giải thích với y như thế nào?!

Thích Thiếu Thương khó khăn lê từng bức nặng nhọc trở về Lục Phiến Môn. Hắn cảm thấy được cước bộ của mình càng ngày càng chậm, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Hắn không ngừng tự nói với mình, không thể dừng lại, không thể ngã xuống. Rốt cục, đến khi có thể nhìn đến bảng hiệu Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương trong lòng mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, nghĩ muốn bước tới nhanh hơn nhưng đột nhiên trước mắt lại trở nên tối sầm, hắn nhanh chóng ngã xuống, trước khi mất đi ý, bên tai giống như nghe được có người đang gọi “Đại đương gia”.

Từ lúc biết Thích Thiếu Thương đơn độc đột nhập vào vương phủ, Mục Cưu Bình vài lần muốn len lén đi theo nhưng đều bị Vô Tình phát hiện và ngăn cản. Thế nên, Mục Cưu Bình chỉ có thể lo lắng không ngừng đi qua đi lại ở trước đại môn để chờ. Đột nhiên từ xa phát hiện có một người đang chạy tới, nhìn kỹ thì phát hiện người đó chính là Thích Thiếu Thương, vừa muốn bước lại nghênh đón thì Thích Thiếu Thương lại bất chợt ngã xuống bất tỉnh.

Lúc này Vô Tình, Tức Hồng Lệ, Hách Liên Xuân Thủy, Thiết Thủ, Truy Mệnh còn có Cố Tích Triều đang ngồi trong đại sảnh.

Không giống với những người khác biểu tình vô cùng lo lắng, Cố Tích Triều mặt không chút thay đổi nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà. Thế nhưng khi nhìn thấy Mục Cưu Bình ôm Thích Thiếu Thương tiến vào, Cố Tích Triều lại là người đầu tiên đứng bật dậy.

Mục Cưu Bình một bên dìu Thích Thiếu Thương ngồi xuống ghế, một bên hướng Vô Tình gấp gáp nói:

“Vô Tình tổng bộ, mau đến xem Đại đương gia, hắn bị thương rất nặng.”

Cố Tích Triều vừa bước đến muốn bắt mạch cho Thích Thiếu Thương thì bị Mục Cưu Bình một phen đẩy ra. Cố Tích Triều bị đẩy lùi lại mấy bước, lưng đụng vào mép bàn phía sau khiến y đau đến tái mặt.

Cố Tích Triều lạnh lùng nhìn về phía Mục Cưu Bình, trầm giọng nói:

“Không muốn để hắn chết thì tránh ra cho ta!”

“Ngươi không được đụng vào Đại đương gia, ai biết ngươi có hại hắn hay không chứ!” Mục Cưu Bình sau khi đẩy Cố Tích Triều ra sửng sốt nhìn lại tay mình, trong lòng thầm nghĩ từ khi nào Cố Tích Triều trở nên yếu đuối như thế, hắn chỉ đẩy nhẹ một cái mà cũng có thể bức lui y.

“Mục huynh đệ, Cố Tích Triều chỉ muốn bắt mạch cho Thích Thiếu Thương. Ngươi để y qua đi.”

Nghe Vô Tình nói như vậy, Mục Cưu Bình mới không cam lòng đứng tránh qua một bên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Cố Tích Triều.

Nhìn đôi mày thanh tú của Cố Tích Triều càng lúc càng nhíu chặt, Tức Hồng Lệ nhịn không được tiến lên hỏi:

“Cố Tích Triều, Thiếu Thương rốt cuộc thế nào rồi?”

“Sắp chết rồi.” Nói xong, Cố Tích Triều buông tay Thích Thiếu Thương ra, chưa bao lâu sau hắn liền phun ra một ngụm máu.

“Cố Tích Triều, ngươi quả nhiên muốn hại hắn!” Nhìn thấy Thích Thiếu Thương hộc máu, Mục Cưu Bình hét lớn một tiếng muốn lao về phía Cố Tích Triều, nhưng mới vừa tiến lên nửa bước đã bị Thiết Thủ ngăn lại.

“Mục huynh đệ, đừng xúc động, ngươi xem.”

Thì ra vừa rồi Thích Thiếu Thương sau khi thổ xong máu đen thì gương mặt trở nên dễ coi hơn rất nhiều, không còn vẻ yếu ớt tái nhợt như lúc mới trở về.

“Cố Tích Triều, Thiếu Thương đã bị trúng độc?” Tức Hồng Lệ lo lắng nhìn Thích Thiếu Thương, hốc mắt dần dần chuyển sang màu đỏ.

“Có thể nói, hắn không phải trực tiếp bị hạ độc mà do trên tay kẻ tung chưởng có dính độc, mà ngoại trừ độc tính ra hắn còn bị nội thương rất nặng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Nếu không phải hắn trong cơ thể có hỗn nguyên nhất khí công của Thiết Thủ thì hắn đã sớm mất mạng rồi. Hiện tại phải đem độc bức ra rồi nói sau, Thiết Thủ, nhờ vào ngươi!” Người có nội lực mạnh nhất ở nơi này hiện tại chỉ có Thiết Thủ, Cố Tích Triều vừa quay đầu nhìn thì Thiết Thủ đã lập tức hiểu rõ, vội vã nâng Thích Thiếu Thương đi vào nội viện.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.