[Thích Cố] – Tâm Khóa

Chương 17: Chương 17




Nghe tin Cố Tích Triều đã tỉnh, mọi người lập tức vọt tới phòng y để hỏi thăm. Ngay cả Mục Cưu Bình hiện tại cũng không còn phùng mang trợn má với Cố Tích Triều.

Khi Thích Thiếu Thương ở trước mặt mọi người không ngại bộc lộ hết sự ân cần chiều chuộng, Cố Tích Triều không e dè ngược lại còn tiếp nhận vô cùng tự nhiên, mọi người lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng lúc sau cũng thành thói quen, nhìn mãi cũng quen mắt.

Cố Tích Triều sau khi tỉnh lại sắc mặt từ đầu đến cuối cũng không có một chút huyết sắc, da vẻ tái nhợt, cơ thể cũng gầy đi rất nhiều, nhìn y như thế thật khiến người khác đau lòng.

Thích Thiếu Thương từ Kim Phong Tế Vũ Lâu mang đến rất nhiều thuốc bổ, trước ba bữa ăn đều đưa đến tận tay để tẩm bổ cho Cố Tích Triều. Đáng tiếc Cố Tích Triều không thích uống mấy thứ dược linh tinh kia, mỗi lần đều phải do Thích Thiếu Thương hết ôn nhu khuyên bảo chuyển sang cứng rắn cưỡng ép thì mới chịu miễn cưỡng uống vào.

Từ sau khi đã xác định rõ tâm ý, Cố Tích Triều đối với những hành động thân mật của Thích Thiếu Thương không hề bài xích, khiến cho hắn suốt ngày cứ cười ngây ngô không ngớt.

Nhưng có một điều chính là, kể từ khi Cố Tích Triều tỉnh lại, tiểu Phi Vân liền phi thường thích kề cận y, đến nỗi khiến cho Tiểu Yêu có điểm ghen tị.

Nhìn Cố Tích Triều cùng tiểu Phi Vân chơi đùa quả đúng là chuyện làm người ta vui vẻ. Khi đó trên gương mặt Cố Tích Triều mang theo một chút ngây thơ, một chút khờ dại, kết hợp với gương mặt mềm mại trắng nõn kia thật khiến cho người ta cảm thấy y đáng yêu vô cùng. (anh khen vợ thì cứ nói đại ra, cứ lôi “người ta” vào mà nói hoài )

Hôm nay Thích Thiếu Thương đang cùng Cố Tích Triều ngồi ở hoa viên, rất xa nhìn đến Truy Mệnh đang không biết vì sao mà hấp tấp chạy tới.

“Thích đại ca, Cố Tích Triều, thì ra các ngươi ở trong này a. Mau theo ta đi, sư phụ cần gặp!”

“Thế bá đã trở lại? Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Ta cũng không biết, sư phụ chỉ bảo chúng ta nhanh chóng tập trung. Giống như thật sự có chuyện rất trọng yếu.”

Ba người vừa tới đại sảnh thì phát hiện tất cả mọi người đều tập trung đông đủ, Tức Hồng Lệ, Hách Liên Xuân Thủy cũng tới.

Thấy ai nấy đều lặng thinh, Truy Mệnh gấp gáp hỏi:

“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Hai ngày trước Hoàng Thượng bị ám sát.” Gia Cát thần hầu thận trọng nói.

“A, Hoàng Thượng bị ám sát? Vậy ông ấy có chết không? Còn thích khách đâu? Có bắt được không?”

“Truy Mệnh!” Gia Cát thần hầu nghiêm khắc trừng mắt nhìn Truy Mệnh, ý muốn hắn ngay lập tức bớt mồm.

“Ah, ý của con là nói Hoàng Thượng lão nhân gia ông ta không có việc gì chứ?”

“Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên đương nhiên không có việc gì. Đáng tiếc thống lĩnh cấm vệ quân Lý Cẩm – Lý đại nhân đã hi sinh khi làm nhiệm vụ, trong khi thích khách lại chưa bắt được.”

“A? Lý đại nhân chính là đại nội đệ nhất cao thủ a, càng khó tin hơn chính là giữa chốn hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như thế, thích khách kia chẳng những có thể dễ dàng tiếp cận để ám sát hoàng thượng, sau đó còn ngang nhiên cao chạy xa bay, đúng là không thể hiểu nổi!” Truy Mệnh kích động nói ra một tràng.

“Thích khách kia dường như rất quen thuộc đường đi nước bước trong cung. Còn một điều vô cùng kỳ quái, đáng lý sau khi hạ sát Lý đại nhân, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng xuống tay trừ khử Hoàng Thượng, chính là hắn lại không làm thế.” Gia Cát thần hầu trầm tư nói.

“Lạ thật, hắn không phải đi ám sát hoàng thượng sao? Hoàng Thượng đứng đấy không giết lại đi giết thống lĩnh của cấm vệ quân, đúng là đồ thần kinh.” Truy Mệnh sau khi ngồi xuống lại đứng lên thao thao bất tuyệt.

“Nếu ngay từ đầu mục tiêu của thích khách không phải là Hoàng Thượng?” Cố Tích Triều đột nhiên nêu lên vấn đề mà y đang suy nghĩ.

“Ngươi nói thích khách ngay từ đầu đã muốn giết Lý đại nhân?” Gia Cát thần hầu đặt hết sự tập trung trên người Cố Tích Triều.

“Phải.” Cố Tích Triều gật đầu, nhàn nhã cầm lấy chén trà trên bàn chậm rãi nâng lên uống một ngụm.

“Không thể nào, có người điên đến nỗi mạo hiểm đột nhập vào hoàng cung đi ám sát thống lĩnh cấm vệ quân? Thật không thể hiểu nổi.” Truy Mệnh vẻ mặt khó tin liếc nhìn Cố Tích Triều.

“Người mới nhậm chức thống lĩnh sau khi Lý đại nhân bị hạ sát là ai?” Cố Tích Triều hỏi.

“Phó thống lĩnh của cấm vệ quân – Hoàng Kỳ Sơn.”

“Ta nhớ hắn không thuộc về phe phái nào….” Cố Tích Triều nhíu mày khi không xác định được đáp án.

“Đúng vậy, Hoàng Kỳ Sơn thái độ làm người ngay thẳng, không kết bè kéo phái, cho nên cũng không thuộc về bất cứ thế lực tranh đấu nào.” Gia Cát thần hầu âm thầm đánh giá Cố Tích Triều. Người này rời xa triều đình đã lâu, y làm sao có thể biết được những điều đó?

“A…” Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng sau đó lại im lặng không nói gì.

Chuyện Hoàng Thượng bị ám sát được Gia Cát thần hầu bảo mật rất kỹ, tiến hành điều tra vài ngày cũng không xác định thích khách đang ở đâu hay mục đích thực sự là gì. Dù sao Hoàng Thượng bình an vô sự đã là một điều phải cám ơn trời đất.

Mấy ngày sau, Liêu quân đang bại đột ngột trở mình, dồn toàn lực đánh một trận sinh tử, thậm chí còn lớn tiếng tuyên bố đến mùa đông sẽ san bằng Trung Nguyên.

Công văn xin tiếp viện từ biên quan không ngừng truyền đến, mỗi lúc một nguy, phái chủ chiến cùng chủ hòa trong triều đình lại tranh đấu ngày càng kịch liệt, khiến cho vị Hoàng đế bản tính yếu đuối bị dồn ép không ngừng. Vì thế bất đắc dĩ hắn đành bám lấy Triệu Thành – người đang ở vị trí trung lập không chiến không hòa để tìm chỗ dựa, Triệu Thành trong triều đình lúc này lại như một bước lên mây, địa vị không ai có thể so sánh.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.