[Thích Cố] – Tâm Khóa

Chương 23: Chương 23




Edit + Beta: Tuyết Lâm

Có được sự tán thưởng của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương vui sướng lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, chỉ còn kém chưa hoa chân múa tay nhảy lên hét lớn.

“Mọi người thương lượng kế hoạch từ khi nào vậy, tại sao không nói cho ta biết?” Nghĩ đến điều này, gương mặt cươi cười rạng rỡ của Thích Thiếu Thương lập tức suy sụp.

“Hiện tại không phải ngươi đã biết rồi sao? Lúc đó ngươi đang ở Kim Phong Tế Vũ Lâu bận giải quyết công việc, ta cũng không muốn làm cho ngươi phân tâm. Huống hồ, cho dù trước đó không biết thì ngươi vẫn có thể phối hợp rất tốt, không phải sao?” Cố Tích Triều mỉm cười.

Nghe Cố Tích Triều nói như vậy, Thích Thiếu Thương cảm động đến mức muốn nhào đến ôm chặt lấy y.

“Hồng Lệ cùng Tiểu Yêu đi vội như vậy, có phải đến báo tin cho Hách Liên tướng quân không?”

“Ừm, ta bảo họ mang theo 《 thất lược 》 của ta tiến đến biên quan, bên trong có ghi lại đại khái những vị trí tiến công chiếm đóng của Liêu quân, hẳn là đối Hách Liên tướng quân cũng có hữu dụng.”

“Nhất định sẽ hữu dụng mà! 《 thất lược 》 thật sự là một quyển binh pháp hay.” Thích Thiếu Thương đau lòng nhìn Cố Tích Triều.

“Tích Triều, đáp ứng ta, bất luận như thế nào ngươi cũng không được để mình xảy ra bất trắc.”

“Thiếu Thương…” ánh mắt Cố Tích Triều dần trở nên phức tạp nhìn về phía hắn.

“Dừng lại!”

Mệnh lệnh vừa hạ, đôi quân phía sau lập tức nghiêm trang đứng, thì ra đã đến trước cửa cung. Cánh cổng chậm rãi mở ra, hệt như một con cự thú đang há ra hai chiếc hàm đang nhơ nhớm máu.

Đi vào hoàng thành, Cố Tích Triều cẩn thận quan sát cách bố trí của cấm vệ quân, xem ra so với những gì y dự đoán hoàn toàn không sai biệt, hành động của Gia Cát thần hầu và những người kia cũng không có chút trở ngại nào đi.

Vào đến bên trong đại điện, liền nhìn thấy vị hoàng đế cao cao tại thượng đang ngồi trên long ỷ, đứng phía sau là tổng quản thái giám, bên trái lại là một nam tử trung niên uy vũ ngất trời, phỏng chừng chính là Hoàng Kỳ Sơn. Chính là nhìn xung quanh vẫn không thấy Hình Giang Thiên ở nơi nào cả. Đại điện bị binh lính của Triệu Thành nhất nhất bao quanh, kể cả bên ngoài cũng bị cấm quân của hắn bao vây nghiêm ngặt.

“Triệu Thành xin thỉnh an Hoàng Thượng.” Triệu Thành hơi khom thắt lưng cho có chút tượng trưng lễ nghĩa nhưng nghe ra trong giọng nói lại mang ý châm chọc cùng khinh thường.

“Triệu khanh gia, hôm nay là sinh thần của lệnh đường, ngươi không ở trong phủ đãi khách sao? Đã trễ thế này, ngươi mang theo nhiều người như vậy tới gặp trẫm, rốt cuộc có phải thương lượng có kết quả rồi hay không?” Hoàng đế hiển nhiên rất bất an, lời nói ra không thể che giấu được cảm giác lo lắng.

“Đúng vậy thưa Hoàng thượng. Người đâu, đem Vạn Ngôn Thư trình lên đây. Hoàng Thượng, thỉnh người xem qua.”

“Đây là…” tiếp nhận Vạn Ngôn Thư từ tay tổng quản nội thị, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng sắc mặt hoàng đế trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch lắp bắp không ngừng.

“Hoàng Thượng, đây là ý kiến thống nhất của tất cả mọi người.” Triệu Thành thưởng thức sắc mặt khó coi của tên hoàng đế rồi nhàn nhạt nói.

“Triệu Thành, trẫm từ trước đến nay đối với ngươi không tệ, ngươi tại sao lại làm ra những chuyện này? Thật là đại nghịch bất đạo, đáng xử tội chết!”

“Hoàng Thượng a, đây là biện pháp tốt nhất mà các vị đại nhân đã nghĩ ra. Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, một kẻ nhu nhược chỉ biết bám áo người khác rồi trơ mắt ngồi nhìn thời cuộc, ngươi căn bản là không có biện pháp dẫn dắt Đại Tống vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Mà ta là người thay thế tốt nhất mà các vị đại nhân đã tuyển ra. chiếu thư truyền vị bổn vương đều đã thay ngươi chuẩn bị sẵn, Hoàng Thượng chỉ cần đóng dấu ngọc tỷ là vạn sự cáo thành.” Triệu Thành đắc ý thưởng thức vẻ mặt run rẩy của hoàng đế.

“Tích Triều, ta trước kia như thế nào lại không phát hiện Thiết Thủ có thể diễn tốt như vậy!” Nhìn vị “hoàng đế” trên ấy, Thích Thiếu Thương bèn nhỏ giọng nói bên tai Cố Tích Triều, dù sao bên cạnh họ hoàn toàn không có bóng dáng dược nhân, cũng không sợ bọn họ có khả năng nghe được.

“Ừm, chuyện này ta cũng mới biết.” Cố Tích Triều nhìn kẻ đang ngồi trên long ỷ kia rồi đáp lời Thích thiếu thương bằng ngữ khí có vẻ trêu đùa.

“Hoàng Thượng, lo lắng cái gì? Chỉ cần ngươi ở trên chiếu thư này ấn dấu một cái là ngươi có thể giải thoát rồi, về sau có thể an nhàn tự tại muốn làm gì thì làm.”

“Chờ ngươi ngồi trên long ỷ thì trẫm có thể còn sống được hay sao?” Hoàng đế chậm rãi đứng lên.

“Bổn vương cam đoan quyết không đụng đến ngươi dù chỉ là một sợi tóc, ngươi có thể tiếp tục ở làm trong cung an vị làm thái thượng hoàng.” Triệu Thành trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, hoàng đế cư nhiên không còn hoảng loạn, là do hắn quá sợ hãi, hay là còn có tiềm cơ, vẫn là quyết định bằng bất cứ giá nào? Hắn nhìn Hoàng Kỳ Sơn liếc mắt một cái, cũng không có gì khác thường.

“Chỉ có đứa ngu không có não mới đi tin lời ngươi!” Đang lúc Triệu Thành còn đang phân vân nghi thần nghi quỷ thì tên “quỷ” thật sự đã đùng một cái bay ra.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.