[Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

Chương 4: Chương 4: Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi (1)




Đệ tứ chương: Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi (1)

(rượu nho bồ đào ngon phải uống bằng chén dạ quang)

(Nguyệt: lại là thơ sao a T_T, tác giả này thực quá thích ngâm thơ đi)

Lý Thái Bạch có câu:

“Kim tôn thanh tửu đấu thập thiên

Ngọc bàn trân tu trực vạn tiền.” (2)

(Quỳnh:

Chén vàng rượu quý uống suốt mười ngày

Mâm ngọc mỹ thực đáng giá vạn quan.)

Thế nên với cuộc sống xa hoa như Thích Thiếu Thương, nói theo lời của tiên lão nhân gia, lão thật sự là thấy được anh hùng, thấy đến tột cùng, Đại đương gia thực đúng với lời răn dạy của nho gia, chỉ có hai câu là nhớ rõ đến không thể nào quên. Một câu phải “Thích sắc cùng tình”, một khác câu là “Thực cần tinh, quái cần tế.”

(Quỳnh: ăn phải ngon, mặc phải đẹp).

Câu đầu không cần phải nói, Cố Tích Triều đã sớm lĩnh giáo. Còn câu sau thì Thích Thiếu Thương luôn luôn đại thán:

“Ta chỉ cần lòng* ta thỏa mãn.”

Vì thế, hắn đối với mỹ tửu, mỹ thực đều thập phần chấp nhất. Nếu nói có thể đã đạt tới cái cảnh giới làm cho người khác nghẹn họng, trân trối nhìn cũng không phải ngoa đâu. Trình độ có thể tương đương so sánh với chấp niệm mê luyến của hắn đối với Cố công tử rồi.

Ai ai trong thành đều biết, Thích đại đương gia ăn toàn hảo mỹ thực nha, thậm chí đã thỉnh cả vị trù sư nổi danh tới làm chưởng quản trù phòng tại Thích phủ. Mà Đại đương gia cũng rất hảo mỹ tửu, bất luận là lục xà tửu, nữ nhi hồng, trạng nguyên hồng(3) hay ngay cả Pháo đả đăng, hắn đều có thể một mình “Đấu tửu thập thiên tứ hoan hước”(Quỳnh: uống suốt mười ngày vẫn tươi cười thoải mái), qua cả mấy bàn rượu mà nhân bất biến, tâm bất khiêu, vẫn tỉnh táo trò chuyện với mọi người thực vui vẻ. Nếu nói Cố công tử mọi mặt đều cường thế hơn Thích đại đương gia thì chỉ có duy nhất uống rượu là luôn cam bái hạ phong. Vị diệu nhân kia chỉ cần uống ba chén thôi, liền lúy túy đến không biết đất trời.

Ngày hôm đó, trong cảnh xuân quang minh sáng lạn. Một thương thuyền từ Ba Tư cập cảng. Cả thuyền tàng trữ toàn ” kì hàng dị bảo”. Nhiều đến mức mực nước dâng hơn nữa thân thuyền. Chủ thuyền chiếu theo quy củ, phái hạ nhân cầm thiếp mời đến thương hiệu Thích gia, thỉnh chủ nhân cùng chưởng quầy đến xem hàng. Chưa đầy một canh giờ sau, đã thoáng thấy một đoàn nhân mã phóng tới.

Tự nhiên chủ thuyền liền lập tức xuống thuyền nghênh đón, chấp tay bái hạ, tiếp theo là một loạt ngôn từ khách sáo linh ta linh tinh chào hỏi. Kế tiếp cùng đi xem hàng, nghiệm hàng, thảo luận giá cả. Nói đến cùng, trước nay giao dịch với người Ba Tư, Thích Thiếu Thương cùng Anh Tử đi theo bất quá cũng chỉ làm nền phụ họa, còn lại tất cả đều trông cậy vào miệng lưỡi lưu loát, cò kè mặc cả của Cố Tích Triều. Qua được một vài canh giờ tới tới lui lui, cuối cùng đàm thỏa. Anh Tử cùng chủ thuyền lĩnh mệnh bắt đầu xuống khoang dỡ hàng. Cố Tích Triều đã hoàn thành nhiệm vụ, ấm trà cầm tay, thong thong thả thả tiến ra đầu boong thuyền ngắm cảnh vật xa xa, thừa dịp nghỉ ngơi đôi chút.

Lúc này, Thích Thiếu Thương đứng ở mép thuyền, lăng lăng ngây ngốc nhìn Cố Tích Triều không dời mắt. Cảm thán ai kia mi mục như họa, phiêu dật tiêu sái, tự cổ chí kim phong lưu không gì sánh kịp, không khỏi thấy có chút đắc ý trong lòng. Bất quá lại có điểm không được hoàn mỹ lắm, chính là cái đứa con của lão chủ thuyền kia, tuổi chừng mười bảy mười tám, không biết từ đâu xông ra, cứ quấn quít lấy Tích Triều hỏi lung tung này nọ, làm cho tâm Thích Thiếu Thương sinh không ít hờn giận. Cái này Anh tử từng có nói qua, Cố công tử là một bình dấm chua, còn Đại đương gia là cả kho giấm chua nha. Cả hai đối với ái nhân rất chấp niệm cùng toan tính. Cho nên lúc này Thích Thiếu Thương dùng loại ánh mắt của một gã đố phu trừng trừng nhìn, chỉ cảm thấy cái thằng nhóc thâm mi cao mắt kia hình dáng thực rất quái dị. Đáng hận, hắn cư nhiên thế nào lại có thể giống Tích Triều có mái tóc quăn, mà điều này coi như tạm xem nhẹ cho qua. Cái chính là Cố Tích Triều sao cứ cười với hắn tới quang mâu sáng lạn như thế. Nhất thời Đại đương gia chỉ có thể hoành mi trợn mắt. Tiếc một chỗ là Cố công tử chỉ tâm tâm đối đáp với người ta, một cái liếc mắt còn chưa thèm phiêu tới đây được nữa điểm. Hai người kia càng hàn huyên càng thân thiết. Bên này Thích Thiếu Thương càng gấp đến độ hỏa cấp công tâm, gấp gáp nghĩ ra một cái chủ ý không được cao minh cho lắm, đột nhiên hét to một tiếng, xoay người “rơi” xuống biển.

(Nguyệt: Di,=.= đúng là khổ nhục kế đi.

Quỳnh: ừ hử ;))

Cố Tích Triều lúc này đúng là bị kinh hách không nhỏ. Sau khi đám thủy thủ tân tân khổ khổ vớt được Thích Thiếu Thương lên, chỉ thấy Thích đại đương gia hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn bất tỉnh. Cố công tử lúc này cảm thấy giống như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào người, tay chân một mảng âm hàn tê tái.

Chủ thuyền cùng Anh Tử nghe có biến liền vội chạy tới. Anh Tử vừa thấy tình cảnh này, cũng gấp đến độ phát hoảng kêu to:

“Tích Triều, Tích Triều, mau mau thay hắn độ khí!”

(Quỳnh: vâng…hô hấp nhân tạo đấy ạ…=)))

Cố Tích Triều giờ phút này cũng không quản được cái gì gọi là trước mặt công chúng. Liền trước tất cả nhãn thần của bàn dân thiên hạ đang trợn mắt há mồm, cư nhiên cúi đầu xuống miệng đối miệng thay người kia độ khí. Nhưng độ a độ, bỗng dưng cảm thấy có một vật gì đó thực nhu mềm triền miên trườn vào, không khỏi trong thoáng chốc sửng sốt đến ngây người. Chợt nghĩ ngay tới đồ oan gia này, ngày thường kỹ năng bơi lội vô cùng hảo nha, làm sao vô duyên vô cớ rơi xuống nước rồi biến thành cái dạng khó coi thế này. Thế là đang lúc đùa giỡn loạn thất bát tao. Trong cơn tức giận, không thèm nể tình hung hăn cắn một phát. lập tức nghe Thích Thiếu Thương “Ôi!” một tiếng, mọi người xung quanh không hiểu thực hư liền nhẹ nhàng phóng tâm thở ra, may quá may quá, người đã tỉnh.

Kết quả cuối cùng của việc này, chủ thuyền hướng tặng Đại đương gia nhà chúng ta mấy vò lớn bồ đào tửu mang từ Ba Tư đến, coi như là cấp cho hắn một cái an ủi thâm tình. Ban đêm, Thích Thiếu Thương cư nhiên chường cái bản mặt dày hướng Cố Tích Triều khuyên:

“Tích Triều Tích Triều a, uống một chút đi mà, đây chính là cực phẩm tối trân quý hiếm có nha, Hoàng đế lão nhân kia cũng chưa chắc đã được uống qua đâu.”

“Hừ.” Cố Tích Triều cơn giận còn chưa tán, cười lạnh: “Muốn ta uống rượu, thành tâm một chút. Chưa từng nghe qua thi nhân nói sao: “Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi”. Đây là “bồ đào tửu”, nên cần phải có “dạ quang bôi” mới hưởng được phong vị chân thực. Ngươi đi tìm được “dạ quang bôi” ta sẽ uống, thế nào?

Thích Thiếu Thương xấu xa cười, “Dạ quang bôi kỳ thực khó tìm, nhưng bất quá ta biết có một loại đồ vật, dùng để uống bồ đào mỹ tửu cũng rất có tư vị nha.”, nói xong tiến tới cọ cọ vào người Cố Tích Triều, thừa dịp nhẹ nhào xốc ngoại y của vị diệu nhân kia lên. Đem mỹ tửu một đường hướng xương quai xanh y rót xuống, sau đó liền không an phận liếm lấy.

“Thích Thiếu Thương, ngươi lại muốn làm cái gì!” Có người rống to.

“Hư, đừng nói đừng nói, để cho ta hảo hảo nếm thử một chút......”

Thế nên, ở Thích phủ, chuyện tình nùng mật ái ý, đêm đêm vương vấn tửu hương, thực rất đỗi bình thường. Cùng lắm Đại đương gia sáng hôm sau chỉ phải tiếp vài lần tiểu phủ dọa người mà thôi. Mà ngay cả Tiểu Ngọc sau khi thu thập giường. Nhìn đến chăn lẫn ngoại y của cố công tử đều nhiễm thượng một mảng son hồng, bất quá chỉ có thể thở dài ai oán. Ai, Cố công tử lại uống rượu, ngươi nói uống đến trên người là được, cần gì phải đem lên giường mà uống làm chi a......

~~~~~~~ hoàn đệ tứ chương ~~~~~~~

Chú thích:

(1)

LƯƠNG CHÂU TỪ

Vương Hàn

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôiDục ẩm tì bà mã thượng thôi

Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếuCổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?

Dịch nghĩa:

Chiếc ly dạ quang tinh xảo được đổ đầy rượu nho

Vừa muốn say sưa một phen, thì đột nhiên tiếng đàn tì bà tưng bừng vang từ trên lưng ngựa xuống như thôi thúc tướng sĩ cùng can ly.

Dù có say nằm lăn trên sa trường, mong các vị đừng chê cười,

Trước giờ người đi chinh chiến mấy ai còn sống trở về

(đại ca wiki nói nga =.=)

Dịch thơ:

Bài Hát Lương Châu

Bồ đào, rượu rót chén lưu ly

Muốn uống, tỳ bà giục ngựa đi

Bãi cát say nằm, chê cũng mặc

Xưa nay chinh chiến mấy ai về.

(Bản dịch của Bùi khánh Đản)

(2) Hành lộ nan

Lý Bạch

Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên,

Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền.

Đình bôi đầu trợ bất năng thực,

Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.

Dục độ Hoàng Hà băng tắc xuyên,

Tương đăng Thái Hành tuyết ám thiên.

Nhàn lai thuỳ điếu toạ khê thượng,

Hốt phục thừa chu mộng nhật biên.

Hành lộ nan! Hành lộ nan!

Đa kỳ lộ? Kim an tại?

Trường phong phá lãng hôi hữu thì,

Trực quải vân phàm tế thương hải

Dịch thơ:

Đường đi khó

Chén vàng rượu quý đấu mười ngàn

Mâm ngọc thức ngon đáng vạn quan

Ngừng tay ném đũa không sao nuốt

Rút gươm trông khắp dạ bàn hoàn

Muốn vượt sông Hoàng, băng chửa tan

Toan lên núi Thái, tuyết mờ lan

Thong thả ngồi câu bên ngọn suối

Bỗng cỡi thuyền mơ cõi nắng tràn

Khó đi đường! Khó đi đường!

Nhiều lối quanh, đâu đây tá?

Có khi nương gió vượt ba đào

Kéo thẳng thuyền mây qua biển cả…

(Người dịch: Lê Nguyễn Lưu)

(3) Thiệu Hưng tửu: là một loại rượu nếp nổi tiếng nhất của Trung Hoa. Hiện nay người Tàu đã cải tiến phương pháp nấu để trở thành một kỹ nghệ quan trọng dùng nhiều loại gạo khác nhau, trong đó có gạo nếp(nhu), men rượu làm bằng gạo hay lúa mạch. Rượu Thiệu Hưng phải để ít nhất là ba năm mới cho vào bình, thường hâm lên trước khi uống. Nếu để rượu trên 5 năm, người ta gọi là Trần Niên tửu (rượu lâu năm), hương càng nồng và thơm. Cũng có sách chép là rượu Thiệu Hưng nấu cho khi sinh con trai thì gọi là Trạng Nguyên Hồng, cho con gái thì gọi là Nữ Nhi Hồng, dùng trong dịp đội mũ hay cài trâm ( lễ khi đến tuổi trưởng thành).

(4) Trích Tương Tiến Tửu của Lý Bạch, do bài này dài lắm a, ta trích 1 đoạn có câu đó thôi nga =.=, tác giả này thực rất thích Lý Bạch đi T_T

TƯƠNG TIẾN TỬU

…….

Trần Vương tích thời yến Bình Lạc,

Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.

Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,

Kính tu cô thủ đối quân chước.

Ngũ hoa mã,

Thiên kim cừu,

Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,

Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu

Lý Bạch

MỜI UỐNG RƯỢU

…………….

Bình Lạc có Trần vương yến tiệc

Rượu vạn đồng, mặc sức vui cười

Chủ sao bảo thiếu tiền chơi

Mau mua rượu cùng bạn đời nâng ly!

Ngựa năm sắc, áo cừu bông ấm

Hãy đem đi đổi lắm rượu ngon

Rượu ngon cạn chén vui chung

Mối sầu muôn thuở ta cùng phá tan”

Hải Đà phỏng dịch

Quỳnh: nàng thiệt rảnh rỗi 0_0!!

Nguyệt: Nga. đã là ngâm thơ là ta thích để nguyên văn đi, nên phải cố tìm ra cho bằng được nha:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.