CHƯƠNG 14
Vốn riêng thiên: Như thế nào sinh khí
Thần cũng có lúc ngủ gật, huống chi Thích Thiếu Thương chỉ là một con người.
— Cố Tích Triều
Mọi người trong Kim Phong Tế Vũ lâu mấy ngày gần đây có chút không ổn, đặc biệt là hộ vệ của lâu chủ. Mỗi khi đến phiên làm việc, họ đều phải nơm nớp lo lắng đề phòng không yên, không phải là do bên ngoài uy hiếp, mà là do chuyện riêng trong lâu.
Trách nhiệm nặng nề nhất của hộ vệ lâu chủ là bảo hộ lâu chủ an toàn. Nhưng từ khi Thích Thiếu Thương nhập lâu làm lâu chủ cho đến nay, người mà đám hộ vệ lâu chủ phải bảo hộ là người trọng yếu nhất của Thích lâu chủ – Cố công tử.
Kỳ thật đối với hộ vệ của lâu chủ mà nói thì đây vốn là việc phi thường thoải mái, bởi vì Cố công tử một thân võ công không hề kém, tính cách thanh ngạo, nơi thường đi chỉ có Lục Phiến Môn với Lý viên, cũng không cần nhóm hộ vệ đi theo, còn khi ở cùng lâu chủ bên trong lâu, nhóm hộ vệ chỉ cần thủ hộ ở tiểu viện bên ngoài phòng lâu chủ là được rồi.
Nhưng kể từ sau hôm phát sinh sự cố đến nay, nhóm hộ vệ lâu chủ vô cùng không yên ổn.
Cố công tử bị thương.
Bị thương ở thắt lưng.
Lúc nửa đêm. Phòng lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu. Giường sụp. Thích Thiếu Thương. Cố Tích Triều. Cố Tích Triều bị thương thắt lưng.
Chỉ vài canh giờ sau khi chuyện này phát sinh đã lập tức trở thành tiêu đề cho [Đại Tống Biện Kinh nhật báo], còn nội dung của nó khác với chân tướng sự việc bao xa, thiết nghĩ không cần tưởng tượng cũng biết.
Một khối nghiên mực từ trong thư phòng vun vút lao ra, bị ném rớt dưới chân đám hộ vệ, cùng một câu lạnh lùng: “Nếu ai bước vào mười trượng bên trong này, đừng trách ta xuất thủ vô tình”. Trong Kim Phong Tế Vũ lâu tất cả mọi người đều biết rằng Cố công tử vào thư phòng dưỡng thương với một cơn tức lớn chưa từng có.
Hai ngày nay có thể bình an tiến vào thư phòng không bị đuổi ra chỉ có ba người: Dương tổng quản, Truy tam gia và đại phu.
Truy Mệnh: Triều Triều, ngươi hôm nay có hảo chút nào không?
Cố Tích Triều: Vẫn vậy.
Truy Mệnh: Thật sự đúng như đại phu nói phải tĩnh dưỡng hai tháng? Hảo vất vả a.
Cố Tích Triều: ––
Truy Mệnh: Triều Triều, tâm tình ngươi lúc này thế nào?
Cố Tích Triều: Làm sao vậy?
Truy Mệnh cúi nhìn xuống, gãi gãi đầu: Ngươi nếu tâm tình hảo, ta và ngươi nói chuyện này.
Cố Tích Triều: Đem việc muốn nói nói ra ngay đi, ngươi ngày ngày tới hỏi tâm tình ta hảo hay không hảo, ngươi không thấy phiền nhưng ta lại vô cùng mỏi mệt.
Truy Mệnh lặng lẽ cười hai tiếng, nghiêng đầu nhìn bóng đen trốn trốn tránh tránh ngoài cửa sổ: Triều Triều, này ……. Ngươi cũng biết, không chỉ một mình ta quan tâm thương thế của ngươi, cũng có người khác thực quan tâm a.
Cố Tích Triều: Ngươi nói Vô Tình? Ta biết, giúp ta cám ơn hắn.
Truy Mệnh: Ta là nói Thích đại ca ………
Cố Tích Triều: Hắn a…….. hừ!
Truy Mệnh: Hắn thực sự lo lắng cho ngươi.
Từ thời khắc Cố Tích Triều bị thương, Thích Thiếu Thương lo lắng không thôi, vội đem Cố Tích Triều đến thư phòng an trí thỏa đáng, sau đó ngay lập tức lại bị tiểu phủ của Cố Tích Triều tống tiễn ra khỏi thư phòng.
Sợ Cố Tích Triều lộn xộn lại tăng thêm thương thế, Thích Thiếu Thương mấy ngày qua vẫn quẩn quanh ở ngoài, không dám tiến vào thư phòng nửa bước.
Sống một ngày mà như một năm, tư vị quả thật không chịu nổi. Thích Thiếu Thương rơi vào đường cùng chỉ có thể tìm Truy Mệnh nhờ hắn nói giúp mình, hy vọng Cố Tích Triều có thể tâm bình khí hòa chấp nhận cho mình vào bên trong chiếu cố y.
Phương pháp tốt nhất để khôi phục thắt lưng bị thương là nằm tĩnh dưỡng, nhưng Cố Tích Triều lại không cho bất cứ kẻ hầu người hạ nào tới gần, mọi chuyện đều tự mình làm, qua vài ngày, thương thế trên người không tăng thêm đã là phi thường may mắn.
Thích Thiếu Thương thực sự rất lo lắng, Cố Tích Triều vết thương cũ rất nhiều, lần này thương ở thắt lưng nếu xử lý không tốt, sẽ lưu lại tai họa ngầm.
Ngoài phòng, Thích Thiếu Thương nín thở ngưng thần yên lặng nghe động tĩnh của hai người bên trong. Trong phòng, Truy Mệnh cũng có chút khẩn trương, nuốt nuốt nước miếng, nhìn sắc mặt không chút thay đổi của Cố Tích Triều, sờ sờ mũi, trong lòng âm thầm buồn bực. Rõ ràng là trước mắt gương mặt giống hệt mình, chính mình thì hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đổ, Cố Tích Triều như thế nào ngày ngày đều như vậy … như vậy… làm cho người ta không rét mà run.
Ngân quang chợt lóe. Tiếng rít xé gió lao ra. Thẳng đến chỗ người đứng ngoài cửa sổ, Thích Thiếu Thương.
‘Triều Triều ngươi!’ Truy Mệnh cả kinh, nhảy vội lên ghế, mở to hai mắt nhìn Cố Tích Triều, kinh ngạc với sức chịu đựng của Cố Tích Triều. Cư nhiên y lại có thể chịu được cơn đau ở thắt lưng mà xuất ra tiểu phủ với Thích Thiếu Thương. Từ góc độ với tốc độ tiểu phủ bay ra, thoạt nhìn so với trước khi y bị thương hoàn toàn không khác biệt.
Trong yếu hơn một chút là, Cố Tích Triều vươn tay ném tiểu phủ từ trong chăn ra, chẳng lẽ …….. y khi ngủ đều mang theo tiểu phủ?
Nghĩ đến đây, Truy Mệnh không khỏi có điểm đồng tình với Thích Thiếu Thương bên ngoài phòng.
Thanh âm của tiểu phủ vừa vang lên, Thích Thiếu Thương không cần tự hỏi, thân thể phản xạ có điều kiện lập tức nghiêng đầu tránh, ngay sau đó tiểu phủ lướt sát qua người hắn cắm phập vào hành lang. Thân thủ sờ sờ cổ, cho dù hiểu được Cố Tích Triều chỉ là không muốn để mình nghe được y cùng Truy Mệnh nói chuyện, nhưng hắn vẫn vô cùng không cam tâm tình nguyện mà đi ra ngoài viện.
Thở phào một hơi, Cố Tích Triều nhíu nhíu mày lẩm bẩm: Cái thắt lưng chết tiệt này không có khắc nào không đau!
Truy Mệnh: Nếu ngươi có thể thảnh thơi dưỡng thương hẳn là sẽ rất nhanh không còn đau nữa đi …. đừng giận Thích đại ca nữa, hắn cũng không ổn chút nào, ngươi đau bao nhiêu lâu, hắn cũng lo lắng bấy nhiêu lâu. Nếu không ngươi chờ thương thế khỏi hẳn lại nổi giận với hắn sau cũng được?
Cố Tích Triều: Ta không giận hắn.
Truy Mệnh: Cái gì?!
Cố Tích Triều: Thời điểm sự việc vừa phát sinh có tức giận hắn một chút, bất quá ta biết hắn cũng không muốn vậy. Lúc giường sập, hắn lập tức che chở cho ta, đem ta đặt bên dưới, bất quá đã muộn một bước mà thôi. Nhưng hắn vẫn là ngăn trở khung giường sập từ phía trên.
Truy Mệnh: Kia, kia hắn, vậy ngươi đây là có chuyện gì?
Cố Tích Triều bĩu môi: Là chính hắn không tự tiến vào, ta chưa có nói qua không cho hắn vào.
Truy Mệnh: Hắn lo lắng ngươi nổi giận với hắn lại xuất tiểu phủ ra, làm thắt lưng ngươi càng thêm đau nặng.
Cố Tích Triều thở dài: –– Ta là người không thể nói lý như vậy sao ……..
Truy Mệnh: Như thế nào lại vậy, nếu đổi lại là ta, khẳng định đã tức chết rồi, sẽ không giống ngươi như vậy. Kia Thích đại ca phải làm sao bây giờ?
Cố Tích Triều suy tư một lát: Ngươi không được nói cho hắn biết, để cho chính hắn suy nghĩ cẩn thận. Nếu chính hắn không nghĩ ra tại sao ta nổi giận với hắn, kia hắn cũng đừng nghĩ đến việc tiến vào đây.
Truy Mệnh:Ta đi tìm Dương tổng quản phái người đến Lý viên nói một tiếng, ta lưu lại chiếu cố ngươi. Ta đáp ứng Thích đại ca, nếu ngươi không cho hắn tiến vào, ta sẽ lưu lại giúp hắn chiếu cố ngươi.
Cố Tích Triều: ––