CHƯƠNG 3
Thích Thiếu Thương vừa vào nhà, Vô Tình liền hỏi: “Truy Mệnh nói các người lúc tới đây bị tập kích, ngươi thấy rõ ràng là ai sao?”
“Không, lúc đó quá tối. Hơn nữa người kia cũng có ý che giấu tung tích, cho nên không thấy được bộ dáng của y.” Thích Thiếu Thương trả lời, lúc hắn nói theo bản năng nhìn nhìn Cố Tích Triều, chỉ thấy Cố Tích Triều ngồi cạnh Uyển Tình, nói chuyện với nàng, một chút cũng không để ý đến bên này.
“Vậy, công phu y sử dụng?” Vô Tình lại hỏi, Truy Mệnh và Thích Thiếu Thương bị tập kích, đây là chuyện lớn, nói không chừng đó là điềm báo võ lâm đại loạn, thiên hạ thật khó khăn mới yên bình, nay thế cục lại sắp đảo lộn.
Thích Thiếu Thương do dự một chút, vẫn quyết định giấu chuyện Thần Khốc Tiểu Phủ, hắn nhìn Vô Tình, lắc lắc đầu: “Ta không biết, võ công của y rất phức tạp, nhìn không ra.”
Vô Tình nghĩ nghĩ, vẫn không có gì rõ ràng, thân phận không rõ, võ công không biết, vậy làm sao đi tìm, thật là một chuyện khó giải quyết.
Thích Thiếu Thương thấy Vô Tình không tiếp tục truy hỏi, nhẹ nhàng thở ra, vội lảng sang chuyện khác: “Truy Mệnh và Thiết Thủ đâu, sao không thấy bọn họ?”
“Thiết Thủ dẫn Truy Mệnh đi thay quần áo đi, y phục của hắn bị rách như vậy, thật sự không thể mặc nữa.” Cố Uyển Tình tiếp lời, “Lâu như vậy các người vẫn chưa đến, Thiết Thủ sốt ruột, định đích thân ra ngoài tìm. Lúc Truy Mệnh mới vào, bộ dạng của hắn xém chút nữa dọa chết Thiết Thủ rồi.”
Đúng lúc này, Thiết Thủ và Truy Mệnh đã thay quần áo tinh tươm đi đến, nói với Cố Uyển Tình: “Lãnh Huyết đang ở nhà bếp canh lửa, nàng vào xem canh đã được chưa?”
“Đúng rồi, mải mê nói chuyện ta quên khuấy mất đấy.” Cố Uyển Tình vội đứng lên, “Các vị, ta vào bếp mang canh gà ra, không tiếp mọi người được.”
Cố Tích Triều cũng đứng lên theo, kéo tay Uyển Tình nói: “Uyển Tình, ta với muội cùng đi, một mình muội sợ xoay sở không xong.”
“Huynh đừng đi, không thể để mặc khách ở đây, huống chi,” Cố Uyển Tình cười hết sức giảo hoạt, khẽ thì thào bên tai Cố Tích Triều: ” Thích Thiếu Thương kia sợ là trừ huynh ra không ai tiếp đãi được, huynh vẫn nên ở lại đi.”
“Uyển Tình!” Lỗ tai Cố Tích Triều ngay lập tức đỏ lên, y chỉ có thể ngượng ngùng nhìn Uyển Tình rời đi, bản thân bị câu nói kia làm cho lúng la lúng túng. Y vừa quay đầu lại đã bắt gặp Thích Thiếu Thương đang nhìn mình chằm chằm, dường như… nhìn mình đến ngây người? Nhận thức này khiến Cố Tích Triều tức giận, y quay đầu đi không muốn tiếp tục nhìn tên Thần Long ngốc nghếch này.
Thích Thiếu Thương tự nhủ thầm, rằng hắn nhìn Cố Tích Triều là để tìm ra chân tướng cuộc tập kích trong rừng, chứ không phải bởi vì gương mặt ngại ngùng của y rất dễ thương. Nhưng mà, nhìn gương mặt vốn luôn lạnh lùng ngạo nghễ từ từ ửng hồng, đôi mắt vốn luôn tràn đầy sát khí trở nên ngượng ngùng luống cuống, Thích Thiếu Thương ngây ngốc nhìn y, một Cố Tích Triều như vậy, hắn chưa từng thấy qua a.
“Triều Triều thật đẹp nha, nhị sư huynh huynh nói có đúng không?” Truy Mệnh lấy tay khều khều Thiết Thủ. Người ngoài đều nói hắn rất giống Cố Tích Triều, nhưng vì sao hắn cứ có cảm giác Triều Triều đẹp hơn nhiều?
Thiết Thủ bất đắc dĩ sờ sờ đầu Truy Mệnh, khéo léo dạy dỗ hắn: “Về sau những lời này ngàn vạn lần đừng nói trước mặt Cố Tích Triều, trừ phi đệ có bản lĩnh được như Thích Thiếu Thương, để có thể trải qua một màn thiên lý truy sát mà vẫn không chết.”
Truy Mệnh gật gật đầu, nhị sư huynh thực hiểu Triều Triều, biết câu này không thể nói ra. Thiết Thủ đau đầu nhìn ánh mắt sáng ngời của Truy Mệnh, biết sư đệ này trong lòng chắc chắn đang ngưỡng mộ hắn, bất quá Thiết Thủ chưa bao giờ cảm thấy hiểu ý Cố Tích Triều có cái gì đáng để ngưỡng mộ. Nói như vậy, không phải Thích Thiếu Thương càng đáng để ngưỡng mộ sao? Hết lần này tới lần khác chọc giận Cố Tích Triều, hết lần này tới lần khác bị Cố Tích Triều âm mưu ám toán, vẫn sống khỏe mạnh như rồng như hổ.
“Đồ ăn đến đây.” Cố Uyển Tình mới vừa bưng canh gà tới, Cố Tích Triều đã bật dậy đón bát canh từ tay nàng đặt lên trên bàn. Theo sau Uyển Tình dĩ nhiên là Lãnh Huyết, Lãnh tứ bộ đầu tâm cao khí ngạo, không khuất phục dưới chân ai, cư nhiên lại bưng đồ ăn trên tay, mọi người ngạc nhiên.
“Được rồi, mọi người ăn cơm đi.” Đi tới đi lui vài chuyến, đồ ăn hết thảy đã dọn lên bàn, Cố Uyển Tình mời mọi người ngồi xuống.
Không biết là cố ý hay vô tình, ngồi bên trái Cố Tích Triều là Uyển Tình, còn bên phải, là Thích Thiếu Thương. Cố Tích Triều nheo mắt, nhìn Uyển Tình đang gắp thức ăn cho mọi người, hạ giọng hỏi: “Uyển Tình, muội cố ý phải không, muội biết rất rõ ta… Muội còn để Thích Thiếu Thương ngồi cạnh ta?” Thấp thoáng đâu đó trong giọng nói có tiếng nghiến răng ken két.
Cố Uyển Tình vô tội mở to hai mắt, không trả lời câu hỏi của Cố Tích Triều, chỉ thần bí cười cười.”Truy Mệnh ngươi chờ một chút,” Cố Uyển Tình gọi giật Truy Mệnh đang nhìn nhìn một đĩa đồ ăn, cầm cả đĩa lên, đặt trước mặt Thích Thiếu Thương, “Món này, là đặc biệt làm cho Thích đại hiệp, người khác không thể động vào.”
Mọi người tò mò nhìn qua, là Đỗ Quyên Túy Ngư, trong nháy mắt, tất cả đều sáng tỏ, cười cười. Chỉ là, nụ cười tươi rói trong mắt Cố Tích Triều lại là oán là hận a, nếu là người ngoài, y sẽ không lưu tình mỉa mai, duy chỉ có một người y không thể làm trái nửa phần. Uyển Tình hiếm khi cao hứng như thế, mình vẫn nên nhẫn nhịn một chút, không nên khiến nàng mất hứng.
Thích Thiếu Thương lại không tập trung chú ý mọi người đang cười kỳ quái, khi hắn định thần lại, trước mắt nhìn thấy Đỗ Quyên Túy Ngư trên bàn. Ba năm trước dưới ánh tịch dương, Cố Tích Triều đã bưng một mâm Đỗ Quyên Túy Ngư như vậy, hướng hắn buông một câu châm chọc: “Ngươi cũng là nhất phái anh hùng khí khái.” Hiện giờ lại nhìn thấy Đỗ Quyên Túy Ngư, trong lòng hắn vui mừng nhảy múa, vì cái gì thì hắn cũng không rõ lắm.
Sau trận chiến tại Tử Cấm Thành, Thích Thiếu Thương chưa bao giờ ở gần Cố Tích Triều đến vậy. Hiện tại, Cố Tích Triều ngay bên trái hắn, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, gần đến mức Thích Thiếu Thương có thể nghe rõ từng nhịp thở của Cố Tích. Mùi gỗ đàn nhàn nhạt thoang thoảng từ người Cố Tích Triều, khiến tim hắn đập nhanh như hươu chạy, hơi thở bắt đầu rối loạn, hắn cảm thấy mình cần một ly rượu để định thần.
“Hảo liệt tửu, Uyển Tình, đây là Pháo Đả Đăng sao?” Truy Mệnh uống ực một chén rượu, lập tức cảm thấy hơi nóng tràn đầy phế quản, hắn giống như vừa tìm được bảo bối, vui rạo rực hỏi.
“Đúng vậy, Cố ca ca muốn ta nhờ Lưu Chưởng Quỹ chuyển Pháo Đả Đăng từ Liên Vân Trại tới.” Uyển Tình đáp, nàng xoay người kéo kéo ống tay áo Cố Tích Triều, “Cố ca ca, Thích đại hiệp đồ ăn không ăn, rượu cũng không uống, có phải vì ta sắp xếp chỗ ngồi không hợp ý mà mất hứng hay không?”
“Không đâu, hắn không ăn đói đến chết, cũng không có liên quan đến muội.” Cố Tích Triều gắp đồ ăn vào bát Uyển Tình, nhẹ nhàng an ủi.
Cố Uyển Tình nhìn Cố Tích Triều vẻ mặt đáng thương, “Nhưng mà, Thích đại hiệp luôn nghiêm mặt, cũng không nói một câu, hắn có phải giận ta hay không?”
“Không cần, chỉ là không biết hắn thả hồn đi nơi nào rồi, ta gọi hắn tỉnh là được. Uyển Tình, trên thế gian này không ai được quyền giận dữ với muội.” Cố Tích Triều vỗ vỗ tay Uyển Tình, cái thổ phỉ chết tiệt kia, không ăn thì không ăn, dám làm Uyển Tình không vui. Cố Tích Triều oán hận nghĩ, nếu không phải vì Uyển Tình, ta mặc kệ ngươi.
“Đại đương gia, ta mời ngươi một ly.” Thích đại lâu chủ còn đang ngẩn người, lại bị thanh âm của Cố Tích Triều kéo trở về hiện tại. Cố Tích Triều đang cầm chén rượu trong tay, mỉm cười nhìn hắn. Thích Thiếu Thương có chút lờ mờ, tuy rằng nụ cười tươi rói của Cố Tích Triều có chút miễn cưỡng, nhưng y chân chân thật thật nở nụ cười với mình, không có một tia trào phúng mỉa mai.
Thấy Thích Thiếu Thương thật lâu không có phản ứng, nụ cười của Cố Tích Triều ngày càng khiên cưỡng, Thích Thiếu Thương chết tiệt, ngươi dám không nhìn ta. Chờ đến mức trong bụng ngập tràn lửa giận, Cố Tích Triều rất muốn dùng bình rượu đập cho Thích Thiếu Thương một trận tỉnh người, nhưng ánh mắt chăm chú của Uyển Tình bên cạnh khiến y không thể không tiếp tục duy trì nụ cười miễn cưỡng kia.
“A, được.” Thích đại hiệp rốt cuộc lấy lại tinh thần, lộ ra hàm răng trắng tinh, cầm lấy chén rượu trên bàn cụng ly với Cố Tích Triều, lòng tràn đầy sung sướng uống một mạch. Sau khi dòng rượu chảy xuống yết hầu mới phát giác rượu này là Pháo Đả Đăng, ý cười không khỏi càng nồng đậm.
Thích đại hiệp hồn nhiên không biết nụ cười chói lọi của hắn trong mắt Cố đại công tử hoàn toàn bị biến dạng, bị lý giải thành một loại ý tứ khác. Cố Tích Triều cảm thấy được lửa giận trong long sắp bùng nổ, quả nhiên gặp phải Thích Thiếu Thương sẽ không xảy ra chuyện gì tốt đẹp, hắn chính là khắc tinh của mình. Thích Thiếu Thương, ngươi chờ đi, ta không để yên cho ngươi! Cố Tích Triều tâm tư chuyển biến trăm ngàn lần, cười lạnh.
Không khí trong phòng có chút sôi nổi, Truy Mệnh tìm người đấu rượu, Thiết Thủ một bên ra tay ngăn cản. Lãnh Huyết im lặng một mình chậm rãi ăn cơm, Vô Tình cùng Thích Thiếu Thương thỉnh thoảng hạ giọng nói chuyện, Cố Tích Triều và Uyển Tình, hai người nói nói cười cười. Chỉ là, thỉnh thoảng tầm mắt Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều giao hội, lại tách ra ngay lập tức.
“Trong phòng này thật đúng là náo nhiệt,” giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên bên ngoài Tích Tình Tiểu Cư, người tới khoác hoàng y, quạt giấy khẽ lay động, mọi người vừa thấy đã rõ, Phương Ứng Khán Phương tiểu Hầu gia tới rồi. Phương Ứng Khán vừa vào cửa liền bước thẳng tới chỗ Cố Uyển Tình, “Uyển Tình cô nương, ta đến trễ, xin đừng trách tội.”
Thích Thiếu Thương âm thầm kinh tâm, hắn không ngờ Cố Uyển Tình quen biết Phương Ứng Khán, mà nghe ngữ khí của Phương Ứng Khán, hai người này giao tình rất sâu, hắn cùng Vô Tình trao đổi ánh mắt một chút.
“Phương tiểu Hầu gia đại giá quang lâm, ta sao dám oán trách. Bất quá Phương tiểu Hầu gia nên đi đến gặp người nào đó đi, nói ta mời cái gì, bất qua ta chỉ là cầu nối thôi.” Cố Uyển Tình trêu chọc, ánh mắt khẽ hướng về phía Vô Tình khí định thần nhàn.
Phương Ứng Khán chỉ cười cười, ngồi xuống bên cạnh Vô Tình, “Vô Tình tổng bộ gần đây ra sao? Tại hạ nghe nói Vô Tình tổng bộ mấy ngày trước thân thể có chút không khỏe, không biết hiện tại thế nào rồi?”
“Làm phiền Phương tiểu Hầu gia quan tâm.” Vô Tình nhấp một ngụm trà, “Chẳng qua là cảm phong hàn mà thôi, không có gì trở ngại.”
“Ngươi xem ngươi xem, Phương tiểu Hầu gia vì người nào đó mà đến, lại không chịu nhận luôn cho rồi, cứ nói bóng chỉ gió.” Cố Uyển Tình chuyền qua một bộ bát đũa, nhìn nhìn Vô Tình và Phương Ứng Khán, lại nhìn nhìn Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương, bên môi lộ ra một nụ cười.
Vô Tình đặt chén trà xuống, thản nhiên hỏi: “Nàng nói nàng có mời Lôi Thuần và Địch Phi Kinh, sao không thấy bọn họ?”
“A, Lôi Thuần tỷ tỷ nói nàng và Địch Phi Kinh có chuyện khác phải làm, không đến được.” Cố Uyển Tình trả lời, “Bất quá, nàng phái người mang bánh ngọt đến, chính là đĩa bánh mai khôi (hoa hồng) ở giữa bàn.”
Một nữ tử có giao tình với Lục Phiến Môn, Hữu Kiều tập đoàn, Lục Phân Bán Đường, Thích Thiếu Thương thật sự không thể xem nàng như một tiểu thư khuê các bình thường, huống chi nàng còn là người bên cạnh Cố Tích Triều.
Bữa tiệc đêm tiết Nguyên Tiêu cứ như vậy kết thúc trong bình yên, Thích Thiếu Thương lúc sắp rời khỏi còn cảm thấy kỳ quái, Cố Tích Triều không phải đơn thuần muốn mời người ăn cơm thắt chặt tình cảm chứ?
Ngày hôm sau, Thích Thiếu Thương cảm thấy khó chịu, hắn căn bản không thể vận nội lực, hắn hiểu được, hắn trúng độc. Quả nhiên, Cố Tích Triều làm gì có hảo tâm mời người ăn cơm, trong bữa tiệc của y hàm chứa âm mưu và sát khí, Thích Thiếu Thương tự giễu nghĩ. Mặc kệ như thế nào, vẫn nên đến Lục Phiến Môn tìm Vô Tình xem thử là độc gì.
Lúc Thích Thiếu Thương đến Lục Phiến Môn, lại nghe được một tin khiến hắn vạn phần khiếp sợ, mọi người đến Tích Tình Tiểu Cư ăn cơm hôm qua đều trúng độc, trong đó bao gồm người khởi xướng bữa tiệc —— Cố Tích Triều. Chẳng lẽ, độc này không phải do y hạ? Y chỉ đơn thuần mời người ăn cơm mà thôi? Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều hôn mê bất tỉnh bắt đầu hoài nghi phỏng đoán của mình trước đó, nếu không phải Cố Tích Triều, thì là ai?