CHƯƠNG 11:
Hủy Nặc thành ban đêm, hàn lãnh, sáng sủa. Đình thai lầu các, cửu khúc hành lang uốn lượn, cách một đoạn lại có một ánh đèn ***g lập lòe tỏa sáng. Bóng mai trúc bách giao thác trùng điệp, trong gió đêm lạnh lẽo mang theo một hương rượu đạm đạm.
Cố Tích Triều nương theo hương rượu, đi một chốc lại dừng. Những cô nương trong Hủy Nặc thành hẳn là không có ai nửa đêm khuya khoắt đi uống rượu, nhưng trong đám khách nhân, vừa vặn lại có một kẻ rất thạo chuyện đêm đêm trộm rượu uống một mình.
Một tiếng “ba” nho nhỏ vang lên, một hòn đá nhỏ rơi xuống bên cạnh chân Cố Tích Triều. Theo hướng ném nhìn lên, trên mái nhà, kẻ trộm rượu dưới ánh trăng vàng óng ánh tay giơ cao một vò rượu nhỏ nhìn y mỉm cười, má lúm đồng tiền thật sâu, khả ái đến mức chói mắt.
Rượu rất thơm, màu hoàng kim nhàn nhạt như hổ phách, có phần hơi đặc. Nhấp thử một ngụm, dư vị trong miệng trong trẻo thanh bai, mang theo tư vị của tuyết lê.
Nhìn Cố Tích Triều nâng rượu lên môi, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ thích thú, Thích Thiếu Thương cười nói: “Trong Hủy Nặc thành toàn là nữ hài tử, ngay cả rượu cũng giống hệt như mật ong. Không có tí vị cay gì, bất quá lại thích hợp với ngươi.”
“Đúng là ta tửu lượng không bằng ngươi, nhưng giống như Pháo Đả Đăng uống vào cả đầu đầy yên hà liệt hỏa, e rằng cả đời này cũng không có mấy.” Trước mắt y, vị đại hiệp lòng đầy hảo tâm này chưa bao giờ chủ động nhắc lại chuyện ba năm trước. Là sợ sẽ kích thích y, hay là sợ y sẽ hiểu nhầm? Nếu tất cả những đại hiệp trên đời này đều giống như Thích Thiếu Thương, vậy những kẻ ác sẽ ra sao? Người khác không biết, nhưng với Cố Tích Triều y, chính là làm y càng thêm càn quấy kiêu ngạo.
“Nếu có Pháo Đả Đăng ta cũng không dám gọi ngươi a, tửu lượng cỡ đó của ngươi đem ra hù người khác đi.”
“Thích Thiếu Thương ngươi có ý gì!” Cố Tích Triều hận nhất chính là cách nói coi thường y này, thoáng cái liền lên giọng.
Thích Thiếu Thương chuyển sang nhỏ giọng cầu xin: “Cố công tử, ngươi nói nhỏ chút, được không? Đêm khuya đi ăn trộm rượu, ngươi lại còn muốn cho cả thành cùng nghe thấy?”
“Lúc lấy trộm rượu của Cao Kê Huyết chưa từng thấy ngươi mảy may sợ hãi, vậy mà lúc này một Tức Hồng Lệ lại dọa ngươi đến bộ dạng này. Ta xem, ngươi đúng là không bằng Tiểu Yêu!” Cố Tích Triều nhướn mày cười nhạt, nhưng vẫn thấp giọng xuống.
Thích Thiếu Thương thở dài, thanh âm thấp xuống, rõ là mất tinh thần: “Ngươi nói đúng, ta đích xác bại dưới tay Tiểu Yêu. Hồng Lệ nếu muốn chọn hắn, ta không còn cách nào. Dù sao, ta vẫn muốn xin lỗi Hồng Lệ những ngày tháng trước đây. Kỳ thực, ta đã quen biết nàng lâu như vậy, mà chưa từng nghĩ tới chuyện hối hôn, để nàng phải chờ ta đến tám năm. Xét về tình hay về lý, lẽ ra ta phải đồng ý lấy nàng.”
“Hanh, nếu ta là Tức Hồng Lệ, thì tám ngày cũng không thèm chờ ngươi. Ách, bất quá hiện tại hình như không phải ngươi không chịu lấy cô ta, là cô ta không chịu gả cho ngươi.”
“Bởi vậy ta mới đau khổ, ta đang đau khổ thế này, ngươi còn ném đá xuống giếng. Thật uổng công ta ngày đó coi ngươi như tri âm.”
“Ngươi đau khổ? Ta thực sự không hề thấy vậy!” Cố Tích Triều cười, chẳng lẽ hắn thực sự thống khổ tới mức đó, đêm khuya lấy rượu uống, coi như là mượn rượu tiêu sầu? Nghiện rượu muốn uống thì bảo là nghiện rượu muốn uống, cần gì phải mượn cớ nhượng người khác đồng tình?
Thích Thiếu Thương cũng ngẩn ngơ cả người. Thiên lý ngàn dặm tới Hủy Nặc thành định cầu hôn, vậy mà phải mở mắt trừng trừng nhìn Tức Hồng Lệ với mình lạnh lùng từ chối, mà với kẻ khác thân thân thiết thiết bên nhau, đáng lẽ phải thương tâm muốn chết mới đúng. Thế nhưng dường như ngoài một chút áy náy, còn lại không cảm thấy gì khác. Đối với nam nhân, loại đả kích này hẳn phải là lớn nhất mới phải, vậy mà không hiểu tại sao vẫn không giống như năm đó bị Cố Tích Triều một đao đâm trúng, đau đớn đến tê tâm liệt phế.
Nhìn thấy hắn ngốc lăng, Cố Tích Triều bèn giật lấy toàn bộ rượu còn lại, uống từng ngụm từng ngụm, không thèm nói gì thêm.
“Ngươi còn đang suy nghĩ về loại hoa Nữ Nhi Hồng đó?” Thích Thiếu Thương khi đã phục hồi lại tinh thần, cũng dễ dàng phát hiện trong mắt Cố Tích Triều chớp động chứa đầy khôn khéo cùng tính toán. Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của y, hắn bồi thêm một câu: “Ta Cửu Hiện Thần Long hiện tại tốt xấu gì cũng là danh bộ, cũng không phải không có tiền đồ đến mức phải làm con giun trong bụng ngươi.”
Cố Tích Triều cười, đúng là đáng cho y thiên lý truy sát lắm, không đến nỗi ngốc. “Nữ Nhi Hồng này năm nay mới xuất hiện. Mà loại hoa dại này thực ra rất hiếm thấy, người ta nói chỉ có ở Vân Nam Đại Lý mới có mà thôi. Chúng xuất hiện ở nơi này chỉ có hai cách. Một là theo chim thiên di bay tới, theo gió thổi đến, sau đó tự lớn lên hoặc là có người cố tình mang tới đây trồng. Khả năng thứ nhất xem ra không thể, vì Đại Lý ở cách đây quá xa…Ta cũng nghe Tức Hồng Lệ nói, trong Hủy Nặc thành cũng có rất nhiều Nữ Nhi Hồng. Trong điều kiện hoang dã, chúng không thể nào sinh sôi nảy nở nhiều như thế được. Nhưng nếu là khả năng thứ hai thì cực kỳ phiền phức. Dù là Hủy Nặc thành hay Tức Hồng Lệ thì danh tiếng trong giang hồ cũng không phải là nhỏ, kẻ ưu ái cô ta rất nhiều, nhưng kẻ có thù hận với cô ta thì lại rất ít. Dựa theo lẽ thường mà suy, có thể mang Nữ Nhi Hồng tới trồng tại Toái Vân Uyên một cách dễ dàng như thế, hẳn là có thể rất nhẹ nhàng tại Hủy Nặc thành sát nhân đầu độc, nhưng Tức Hồng Lệ lần này qua lần khác đều hoàn hảo không sứt mẻ một cọng tóc nào. Vậy lẽ nào thứ mà kẻ địch muốn không phải là Tức Hồng Lệ chết, mà là dụ cô ta ra khỏi Hủy Nặc thành? Nhưng dụ cô ta ra khỏi đây thì có lợi gì? Cho dù ra khỏi Hủy Nặc thành đi nữa, dựa vào Thương Tâm Tiểu Tiễn, Tức Hồng Lệ cũng có thể tung hoành thiên hạ, có ai dám phạm thượng? Huống chi, ai chẳng biết phía sau Tức Hồng Lệ là hai nam nhân không thể trêu vào, một là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương ngươi, một là Hách Liên Xuân Thủy? Ngươi và Tiểu Yêu trong chốn giang hồ lẫn triều đình, không có mấy kẻ dám ôm mộng đối phó, ngay cả Liêu quốc cũng hận các ngươi thấu xương. Vậy, lẽ nào là nói, mục đích cuối cùng của kẻ địch hoàn toàn không phải Tức Hồng Lệ? Thận trọng mà nói, có thể là muốn đối phó với toàn bộ Gia Cát Thần Hầu Lục Phiến Môn sau lưng ngươi, và toàn bộ đại quân kháng Liêu của Hách Liên tướng phủ cũng không chừng.”
Cố Tích Triều càng nói càng hưng phấn, còn Thích Thiếu Thương thì càng nghe càng kinh hãi. Không thể bảo y tưởng tượng quá phong phú được, chỉ vì cho dù y nói không có lấy nửa điểm bằng chứng, nhưng phân tích khúc chiết nghe xong không thể cãi lại câu nào. Thích Thiếu Thương vô pháp chống cự bị lôi theo những ý nghĩ của Cố Tích Triều.
“Theo như ngươi nói thì những cô nương bị ong chích này chính là để xao sơn chấn hổ?”
“Cũng có thể nói như vậy. Bất quá, Tức Hồng Lệ chính là sơn, mà ngươi và Tiểu Yêu chính là hổ vậy.” Cố Tích Triều nhướn nhướn mi, lắc đầu nói: “Nhưng biện pháp này cũng có nhiều nhược điểm. Loài hoa này độc tính cao như vậy, lại đem ra chỉ để đối phó với ngươi và Tiểu Yêu. Mạo hiểm lớn mà kết quả thu về quá ít, nếu là ta, ta không đời nào làm vậy. Chi bằng phái sát thủ trực tiếp tới ám toán các ngươi, cho dù các ngươi võ công cao cường, thì một người không được sai mười người, mười người không được sai một trăm người, liên tục tranh thủ thời gian. Trừ phi bọn họ đối phó Tức Hồng Lệ dụ các ngươi tới là còn vì một mục đích khác nữa, chỉ là mục đích này, ta không nghĩ ra được.”
Thích Thiếu Thương cười, Cố Tích Triều đôi khi thẳng thắn thành khẩn đến như thế, thẳng thắn thành khẩn đến mức khả ái, không chỉ muốn trăm phương nghìn kế tìm cho ra âm mưu trên bông hoa, mà ngay cả những sơ hở của nó cũng muốn đào cho ra hết. “Ngươi ngay cả Lục Phiến Môn, Hách Liên tướng phủ lẫn Liêu quốc đều đã nghĩ đến hết cả, còn cái gì ngươi không thể nghĩ ra được nữa kia chứ.”
“Ta không phải là thần tiên, tự nhiên cũng có những chuyện nghĩ không ra, nếu như ta suy tính kỹ đến mức đó, thì ba năm trước đây Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương hẳn đã thành toàn giúp ta thăng chức rất nhanh rồi.” Nghĩ đến Vãn Tình, Cố Tích Triều ngực đau xót, ánh mắt hiện lên một tia sáng ảm đạm. Đã không còn Vãn Tình, tất cả những mộng tưởng từng nhớ mãi không quên ngày xưa đều tất thảy bị nghiền nát.
“Ngày mai gặp Tức Hồng Lệ, nhớ đem tất cả những gì ta đã nói nói hết lại với cô ta. Bảo là chính ngươi nghĩ ra. Chuyện cầu hôn biết đâu nhờ đó còn có chuyển biến thì sao, dù sao ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi thua trên tay Tiểu Yêu.”
“Ngươi a, sao đột ngột thay đổi như vậy, thật không được tự nhiên.” Được y quan tâm đến mình, Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy thật cao hứng: “Có lúc thì ngươi so sánh giữa một kẻ danh tiếng không đáng một xu như ta và một Tiểu Yêu độc nhất vô nhị, luôn miệng bảo nếu Hồng Lệ chọn ta, quả thực cũng là chuyện trời đất không thể dung thứ. Vậy mà có lúc ngươi lại cứ muốn tác hợp cho Hồng Lệ và ta, bảo là cái gì mà áp trại phu nhân, bảo là muốn giúp ta và nàng nối lại tình xưa, giọng điệu chảy nước không chịu nổi. Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
“Ngươi say rồi. Ngươi và Tức Hồng Lệ có thành hôn hay không liên can gì tới ta?” Cầm lấy vò rượu cuối cùng còn sót lại, Cố Tích Triều mặt mày lạnh toát nhảy xuống khỏi nóc nhà, gấp đến độ Thích Thiếu Thương phải ở sau lưng hô to: “Ngươi lại làm sao nữa?!”
Cố Tích Triều lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ đi. Đầu heo và Tức Hồng Lệ có những gút mắc gì không cần biết, có liên quan gì tới y. Cố Tích Triều kỳ thực cũng không biết bản thân bị cái gì, nhưng dù sao vẫn cảm thấy tức giận, có ai quy định là khi tức giận phải có lý do đâu?