CHƯƠNG 22:
Trên Liên Bồng Phong, trướng bồng của Liêu binh chồng chất, từng tòa từng tòa, trước doanh trướng lập lòe lửa đuốc, kéo dài đến tận chân núi, nhiều như sao trời. Vốn dĩ xây dựng căn cứ giữa rừng cây chính là tối kị của binh gia, thế nhưng Tiêu Thúc Hàn hiển nhiên đã biết tin Tống binh sử dụng Song Phi Dực, để ngăn cản Song Phi Dực bình yên đáp xuống nên không chặt cây, trái lại còn sai người thiết kế thêm nhiều cành cây làm chướng ngại vật.
“Ngươi không phải nói quân canh giữ ở đây không nhiều lắm sao?” Thích Thiếu Thương hỏi Cố Tích Triều đang đứng bên cạnh cười đến đắc ý phi phàm.
Cố Tích Triều trả lời: “Trước đây đúng là không nhiều lắm, chỉ là mấy ngày nay đại bộ phận binh lính trấn giữ trong quan nội của Tiêu Thúc Hàn đều được điều đến đây. Từ nơi khác còn có thêm năm vạn quân nữa tới. Hiện tại đại bộ phận binh lực trấn tại quan nam quan bắc của Quỷ Cốc Quan đều tập trung hết ở chỗ này.”
Thích Thiếu Thương nghe ngữ khí của y thật thoải mái, cứ như thể y chỉ mong sao cho toàn bộ Liêu doanh tập hợp hết lại ở Liên Bồng Phong vậy: “Ngươi muốn dùng cách điệu hổ ly sơn? Cũng khó lắm, vì chỉ cần năm nghìn quân thôi cũng đủ để trấn giữ Quỷ Cốc Quan rồi.”
“Tiêu Thúc Hàn để bao nhiêu quân ở lại Quỷ Cốc Quan là chuyện của hắn, trong mắt ta không có gì khác nhau, chỉ là chết sớm hơn hay trễ hơn vài canh giờ mà thôi.”
“Nguyên lai Song Phi Dực chỉ là ngụy trang, mục đích của ngươi chỉ là để toàn bộ bọn chúng tập trung ở Liên Bồng Phong thôi đúng không? Chỉ có điều bọn chúng đến Liên Bồng Phong, chúng ta vẫn không tiến vào Quỷ Cốc Quan được.”
Cố Tích Triều nở một nụ cười quỷ quyệt như hồ ly: “Đúng là Song Phi Dực chỉ là để cho gian tế nghe mà thôi. Ta đem loại nỏ Thập Tự trước đây Thập Bát Tôn dùng thay đổi một chút, tầm bắn xa hơn một chút, những người thợ giỏi mang về chỉ là để chế tạo gấp cho ta loại nỏ này, còn loại tên mang theo lưu hoàng, lân tiêu đồng du. Chúng ta căn bản không cần leo lên tới Liên Bồng Phong đánh tay đôi với kẻ địch làm gì cả, cũng vẫn có thể diệt sạch Quỷ Cốc Quan.”
“Ngươi muốn dùng hỏa công?” Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ, nhìn rừng cây đầy bốn phía trên núi.
“Nếu ta từ chỗ này phóng một bả hỏa sang Liên Bồng Phong bên kia, ngươi thấy thế nào? Mười vạn đại quân có thể sống được bao lâu?”
Thích Thiếu Thương âm thầm kinh hãi, một khi lửa đã bốc lên, khắp nơi trên núi đều là cây cỏ khô, hơn nữa màn trướng cũng là vật dẫn lửa, vậy thì một bả hỏa đó… Thích Thiếu Thương cũng đã từng giữa thiên quân vạn mã chiến đấu, hắn rất minh bạch, Liêu binh chắc chắn trận này không còn đường sống.
“Buổi tối sẽ có gió to, hơn nữa lại là gió Tây Bắc, thổi từ trên này xuống dưới kia, một ngọn lửa của chúng ta phóng xuống sẽ còn được gió to tương trợ. Chỉ một canh giờ thôi có thể thổi tới tận Quỷ Cốc Quan.Chúng ta lại dùng phi đạn oanh tạc đỉnh núi đá trên này, đá rơi xuống có thể lấp kín con đường nhỏ dưới kia, chặn đứng con đường trốn lên phía bắc của bọn chúng. Bọn chúng nếu muốn thoát thân chỉ còn có một cách, đó là…mở cổng thành bỏ chạy mà thôi.”
Thích Thiếu Thương thở dài nói: “Ta còn tưởng ngươi học Chu công dụ Tương Kiền trộm sách, ai ngờ ngươi muốn theo Lục Tốn hỏa thiêu liên doanh a.”
“Không được sao?” Cố Tích Triều mắt phượng khép hờ, gương mặt tràn ra một nụ cười, hại ánh trăng chiếu rọi cả mặt đất đều như muốn lu mờ đi.
Thích Thiếu Thương nhướn mày cười, cảm thấy phấn chấn mà nói: “Đương nhiên là được, ta thay ngươi dẫn quân tiên phong.”
“Một bả hỏa mấu chốt đó, đương nhiên phải nhờ ngươi mang người đi phóng.” Cố Tích Triều thu lại tiếu ý, thần sắc ngưng trọng: “Tất cả thành bại đều dựa hết vào việc ngươi có thể châm lửa đúng lúc trên Liên Bồng Phong hay không, cho nên trừ ngươi ra không có bất luận một kẻ nào có thể đảm nhiệm được.”
“Bất quá đỉnh núi này, cho dù là với hai người chúng ta cũng không phải là chuyện đơn giản gì, đến lúc đó, những binh sĩ thông thường chắc chắn không leo được đến nơi đâu, không bằng ngươi phái cho ta mấy người Hách Liên tử sĩ đi?”
“Ta cũng không có ý định cho ngươi mang theo binh lính tầm thường. Một trăm Hách Liên tử sĩ, được không?” Có thể theo bọn họ dùng dây thừng móc câu theo sông băng lên tới đỉnh cũng chỉ có Hách Liên tử sĩ là khả dĩ.
“Tốt, tốt, quả thực quá đủ rồi.”
“Đến lúc đó, ngươi ở bên cạnh đỉnh núi phóng hỏa. Ta điểm binh bao vây lối vào Quỷ Cốc Quan. Chờ Liên Bồng Phong thành một biển lửa rồi, ngay cả Đại La thần tiên cũng đừng hòng đóng cửa thủ trong Quỷ Cốc Quan. Thắng trận này rồi, chúng ta bèn quay về thu thập tên gian tế đang trốn bên cạnh Tức Hồng Lệ kia. Ôi ôi, nàng ta quả thực rất được Tiêu Thúc Hàn coi trọng ni, chúng ta mới động đậy vài ngày nay, Tiêu Thúc Hàn đã đem nhiều người thế này tới đây. Lúc này đây, ta muốn cho Tiêu Thúc Hàn minh bạch cái gì là gậy ông đập lưng ông!”
“Ngươi quả thật rất có tài làm tướng, ta không nhìn nhầm ngươi chút nào. Được rồi, ngươi muốn đối phó với tên gian tế kia thế nào?”
Cố Tích Triều tà liễu liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nói rồi mà, điều tra ra rồi thì cho ta tùy ý muốn chôn sống muốn phân thây đều được?”
“Trời ạ, ta nói nhiều như vậy, sao ngươi không bao giờ nhớ được câu nào tốt hết vậy?”
“Ngươi còn muốn cản ta phải không?”
“Cũng không phải. Gian tế tùy tiện ngươi xử trí.” Ngừng một chút, Thích Thiếu Thương nói tiếp: “Ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi đã thiếu quá nhiều nợ máu rồi. Không nên lạm sát kẻ vô tội nữa. Ta không biết ngươi có tin cái gọi là báo ứng hay không, nhưng ta tin. Thiện ác đáo đầu chung hữu báo. Ta thực sự không muốn ngươi đối kẻ khác làm chuyện sẽ báo ứng lại trên chính người ngươi.”
“Báo ứng thì báo ứng, chuyện ta làm trước giờ ta chưa từng hối hận. Ông trời muốn báo ứng, cứ tới tìm ta được rồi.” Cố Tích Triều ngữ điệu biến đổi, trở nên nhu hòa mềm mại: “Ta nếu thực sự chết đi, có thể thấy lại Vãn Tình, Vãn Tình lúc này chỉ có một mình, nhất định rất cô đơn.”
Nghe Cố Tích Triều nhắc đến Vãn Tình, Thích Thiếu Thương sợ y thương tâm, bèn vội vã chuyển trọng tâm câu chuyện: “Kế hoạch hỏa thiêu liên doanh này, ngươi có nói với Tiểu Yêu chưa?”
“Vẫn chưa. Đợi tới ngày đó ta mới nói cho hắn. Lúc này đây không thể để kế hoạch bị lộ ra dù chỉ một chút nào được. Bằng không ta nhất định đem toàn bộ bọn người Hủy Nặc thành ra tế cờ (!)” Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn Thích Thiếu Thương hỏi: “Đến lúc đó, ngươi có còn muốn theo ta dọa đánh dọa giết nữa không?”
Toàn bộ kế hoạch Cố Tích Triều chỉ nói cho một mình hắn, Thích Thiếu Thương nhất thời vui vẻ ra mặt: “Cũng chỉ là dọa thôi, ta không ra tay được, dù sao thì cho tới lúc này ngươi cũng biết, ta không thể hạ thủ với ngươi được.”
“Hanh, ngươi Thích đại hiệp đúng là hay thích tự cho là hiệp nghĩa.” Cố Tích Triều trong lòng không nhịn được có chút vui vẻ, nhưng không để lộ ra, chỉ dùng một loại ngữ điệu trào phúng trả lời.
“Ta không phải…” Thích Thiếu Thương vội la lên, mới nói người này thông minh tuyệt đỉnh, vì sao lần này không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn chứ?!
Cố Tích Triều hừ lạnh: “Ta phải đi về đây, lười không muốn nghe ngươi nói đến hiệp nghĩa nữa. Ngươi nếu còn muốn thuyết thì cứ đứng ở đây một mình thuyết tới sáng đi, không ai cản ngươi đâu.”
Thích Thiếu Thương có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không có cách nào mở miệng, chỉ đành rầu rĩ đi theo phía sau Cố Tích Triều, theo sông băng hạ sơn, cưỡi ngựa quay về doanh trại.
Cưỡi được một lúc, Cố Tích Triều đột nhiên xuống ngựa, đứng một chỗ dậm dậm chân. Thích Thiếu Thương vội vã hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tay chân nhiễm lạnh nên tê cứng hết cả, phải xuống đi bộ tiếp cho ấm lên. Dù sao cũng chỉ còn có hơn mười dặm thôi.”
Thích Thiếu Thương cũng xuống ngựa, một tay nắm dây cương của cả hai con ngựa, tay còn lại cầm lấy bàn tay Cố Tích Triều. Quả nhiên tay đã lạnh băng. Thích Thiếu Thương nhịn không được, ôm lấy bàn tay của y đưa đến bên miệng mình, hà hơi sưởi ấm.
Cố Tích Triều trên mặt hơi nóng lên, khẽ tránh đi một chút, rồi lại không tránh nữa, để mặc hắn tùy ý. Thích Thiếu Thương cũng đã phát hiện ra có phần không thích hợp, định buông tay người kia ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm cũng đã làm rồi, giờ còn nghĩ tới chuyện buông tay làm gì, cũng nhất định nắm chặt không buông.
Hai người nắm tay đi bộ tiếp một hồi, đã thấy ánh lửa quân doanh phía trước.
Đằng sau ngọn núi đá, có thanh âm mơ hồ của nam nhân đang nói chuyện vẳng tới, còn mang theo tiếng cười thanh thúy của nữ tử.
Cố Tích Triều dừng bước, nói: “Ai đã trễ thế này còn ở bên ngoài làm gì?”
Thích Thiếu Thương chăm chú nghe, cười nói: “Hình như là thanh âm của lão Bát, còn tiếng con gái, hơn phân nửa chính là thị tỳ của Hồng Lệ, Mạc Lung cô nương, ta nghe Hồng Lệ nói bọn họ dạo này rất thân thiết.”
Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng: “Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!”
“Lão Bát cũng đâu có kém cỏi dữ vậy.” Thích Thiếu Thương có chút không tán thành, nói thế nào Mục Cưu Bình cũng là huynh đệ của hắn, hiện tại là đương gia của Liên Vân trại, chỉ bằng nhiêu đó cũng coi như là xứng đôi với Mạc Lung rồi.
Cố Tích Triều lạp chuyển đầu ngựa: “Chúng ta đổi đường khác về doanh trại thôi.”
Thích Thiếu Thương cũng theo y đi đường vòng, biết y sợ nếu gặp Mục Cưu Bình sẽ bị hắn theo hỏi không yên, nhưng bản thân cũng nhịn không được nói: “Lão Bát tuy rằng thô lậu, nhưng hắn nhất định sẽ không làm chuyện thông địch bán nước đâu.”
“Ta không hoài nghi hắn là nội gian. Chỉ có điều chuyện này quá quan trọng, ta không thể phớt lờ bất kì kẻ nào được.” Cố Tích Triều nhàn nhạt giải thích. Y và Thích Thiếu Thương là hai loại người khác hẳn nhau, y là kẻ ngoài chính bản thân mình ra không tin bất kì một kẻ nào khác, còn Thích Thiếu Thương lại có thể chân thành tin tưởng bất kì ai. Chỉ là chính bản thân Cố Tích Triều cũng rõ ràng, tín nhiệm y dành cho Thích Thiếu Thương đã muốn vượt xa cực hạn niềm tin y dành cho bất kì một người nào khác, cho dù y luôn tìm cách bài xích thứ tín nhiệm này, thế nhưng nó đã từ lâu thăm căn cố đế, nhượng y mê luyến thật sâu.
“Ngươi nha, tâm kế quá nặng, sống như vậy mệt chết đi.”
“Nếu bản năng đã là tâm kế đầy mình thì sẽ không mệt mỏi như vậy. Hơn nữa cẩn thận một chút vẫn còn hơn là hồ đồ mất mạng.”
Thích Thiếu Thương trước tiên đưa Cố Tích Triều trở về trướng bồng của y trước, đang định đi thì nghe Cố Tích Triều “Di” một tiếng.
“Lại làm sao vậy?” Thích Thiếu Thương quay lại hỏi.
“Lại có người vào trong trướng.” Cố Tích Triều cầm thanh kiếm để trên bàn, cười nói: “Hóa ra thanh kiếm này lại được người ta nhớ thương nhiều như vậy a. Xem ra ta phải bôi thêm lên mặt kiếm vài thứ nho nhỏ mới được.”
“Trước hết nhìn xem có cái gì mất không?”
“Không mất. Ân, chỉ có tấm địa đồ có người di động qua. Bản vẽ Song Phi Dực vốn nằm giữa trong đám năm bản vẽ, bây giờ lại nằm dưới cùng.” Cố Tích Triều rút ra bản phác thảo nằm trên cùng, đưa cho Thích Thiếu Thương.
Trên bản vẽ chính là địa thế của Liên Bồng Phong, đáp xuống nơi nào, vây công làm sao, tiến thối thế nào, làm sao châm ngòi tín hiệu, làm sao ở trên không trung có thể điều khiển Song Phi Dực tránh tên của địch, nhất tề đều rõ ràng minh bạch. Thích Thiếu Thương không khỏi cười, đúng là vạn sự đã chuẩn bị chu đáo, chỉ còn chờ đông phong mà thôi.