CHƯƠNG 35:
Thích Thiếu Thương qua cửa sổ nhìn thấy Thiết Thủ đứng trong sân, tâm tình có chút phức tạp, người này là bằng hữu của hắn, đối với bằng hữu Thích Thiếu Thương có thể giúp đỡ không tiếc cả mạng sống. Nhưng lần này, hắn sợ là đành phải phụ cái danh bằng hữu này mà thôi. Bất luận là chuyện gì, chỉ cần có dính dáng đến Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương cũng không còn là Thích Thiếu Thương nữa. Hắn quay lại nhìn Cố Tích Triều đang ăn canh, nói: “Hắn đối với ngươi thực sự tốt.”
“Vậy sao?” Cố Tích Triều đáp thản nhiên không có chút gợn sóng nào. Y vốn thông minh tuyệt đỉnh, ngoại trừ có thể vì Thích Thiếu Thương mà làm vài chuyện hồ đồ, còn lại chuyện gì cũng đừng hòng lừa gạt qua mắt y. Thiết Thủ đối với y rất tốt, y cũng ghi nhớ trong lòng, nhưng nhớ kỹ và chấp thuận tâm ý của hắn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cái thìa bằng sứ trắng khẽ chạm vào thành chén tạo thành một tiếng vang thanh thúy, Thích Thiếu Thương nghĩ tâm tư của mình cũng hệt như cái thìa kia, đã bị Cố Tích Triều nắm gọn trong tay, không thể thoát ra được nữa. “Ta không bằng hắn.”
Cố Tích Triều sửng sốt, cái thìa trong tay tuột ra rơi vào chén, từ từ chìm vào đáy chén. Những lời này trước đây bản thân y cũng đã từng thốt lên, vì Vãn Tình mà y đã từng nói với Hoàng Kim Lân rằng, y không bằng hắn——-Cố Tích Triều y không bằng Thiết Thủ. Thật không dám nghĩ tới sẽ có một ngày Thích Thiếu Thương, con người luôn tràn đầy tự tin chưa từng thất bại này, lại cũng có thể vì y Cố Tích Triều mà nói ra câu này.
Thấy Cố Tích Triều ngây người, Thích Thiếu Thương rất sợ y có tâm tư gì khác, bèn ôm chặt lấy y thấp giọng nói: “Ta đích xác không bằng Thiết Thủ, thế nhưng, cho dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, ta cũng quyết không buông tay!”
Cố Tích Triều giãy thoát khỏi vòng tay của Thích Thiếu Thương, đúng như sở liệu nhìn thấy vẻ mặt Thích Thiếu Thương trở nên mất mát, thật uổng cho câu chính hắn từng nói là sư tử cho dù chịu bất kỳ đả kích nào cũng vẫn là sư tử.
Cố Tích Triều buông mi, khóe miệng hơi mỉm cười, rồi lại đột nhiên nhướn mày mở to mắt, nhìn thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương nói như trêu tức: “Đường đường là Cửu Hiện Thần Long, cư nhiên có thể mất tự tin đến vậy sao? Ngươi không phải luôn nói sư tử cho dù chịu đả kích thế nào cũng vẫn là sư tử hay sao? Làm mặt sư tử cho ta xem đi nào!”
Thích Thiếu Thương cười nói: “Cho dù là sư tử hung mãnh đến thế nào đi nữa, bị ngươi lăn qua lăn lại một hồi cũng đến chết khiếp mất! Ngươi đó, trước thì hay tìm cách gạt ta, giờ lại hay tìm cách dằn vặt ta, ta đúng là bị nắm chặt trong tay ngươi rồi!”
Cố Tích Triều bị hắn chọc cười không ngừng, đôi lông mày đẹp nhướn cao, cặp mắt trong trẻo híp lại, vừa đắc ý vừa ngây thơ, tiếng cười trong veo tựa từng hạt từng hạt ngọc lớn châu nhỏ thoát ra không dứt, khiến Thích Thiếu Thương duỗi tay ra muốn ôm vào lòng. Cố Tích Triều vội vã né sang một bên: “Đừng nháo, Thiết Thủ còn đang ở bên ngoài.”
Thích Thiếu Thương nhụt chí: “Ta đương nhiên biết hắn đang ở ngoài. Ai mà biết hắn lại cùng khâm sai tới đây chứ, thật đúng là dọa người ta sợ hết cả hồn. Bất quá cũng tốt, có vậy ngươi mới không có cơ hội phạm thêm tội mưu sát khâm sai đại thần nữa!”
“Mặc kệ là ai tới, có Thích đại hiệp ở đây liều chết ngăn cản, Thần Khốc Tiểu Phủ có muốn xuất thủ e cũng khó.” Nghĩ đến Tiểu Phủ mà Thiết Thủ đem đến cho mình, Cố Tích Triều lại chuyển ý, nghĩ xem có nên một ngày nào đó đem Tiểu Phủ này ra luyện trên người vị đại hiệp tự cho mình là nhân nghĩa này nay không. Ai bảo người này cứ như thế hỉ ộ ái ố đều phân minh thẳng thắn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ẩn giấu điều gì như vậy.
“Triều đình phái người đến Thổ Thành, hóa ra lại là Thiết Thủ, ta không nghĩ chuyện lại có thể trùng hợp tới như vậy, hơn phân nửa chắc chắn là do hắn tự động đến xin Thần Hầu cho đi.” Gia Cát Thần Hầu đương nhiên là muốn cứu Hách Liên gia, nhưng còn động cơ của Thiết Thủ, Thích Thiếu Thương đại khái cũng đã đoán ra một hai phần.
Thiết Thủ lần này tới Thổ Thành, đích thực là vì tự động đến trước mặt Gia Cát Chính Ngã cầu xin, mục đích đương nhiên không vì ai khác ngoài Cố Tích Triều. Nguyên lai ngày trước hắn rời khỏi Cố Tích Triều cũng là để có thể từ từ bỏ đi ý niệm hoang đường dành cho y trong đầu mình, nhưng mà tương tư như rượu, càng giấu càng nồng. Lúc này đây vốn có ý định bỏ đi toàn bộ băn khoăn cùng lo lắng, dứt khoát ngỏ lời với Cố Tích Triều. Có ai ngờ bất quá chỉ có thời gian mấy tháng lại thêm một Thích Thiếu Thương, kẻ với Cố Tích Triều vốn có huyết hải thâm thù này…Thiết Thủ biết Thích Thiếu Thương lòng dạ trong sạch, có thể xưng với bốn chữ quang minh lỗi lạc, không thể có chuyện hắn giả vờ hư tình giả ý đùa bỡn với Cố Tích Triều để trả thù. Nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng không thể nhìn Thích Thiếu Thương ở cùng với Cố Tích Triều được, có lẽ là vì lo lắng, có lẽ là vì không cam lòng.
Cố Tích Triều không phải là Vãn Tình, cho dù Thiết Thủ có phụ Vãn Tình thế nào đi nữa, trong lòng Vãn Tình Thiết Thủ vẫn còn một vị trí nào đó, thế nhưng trong lòng Cố Tích Triều “cảm tình” là một thứ hết sức thẳng thắn, y chỉ cần yêu hay không yêu, đã yêu rồi thì thậm chí không để cho chính mình một con đường lui nào. Đây chính là điểm mà Thiết Thủ rất khó chấp nhận. Hắn chiếu cố y đủ ba năm, quả tình không phải để chờ y gọi mình một tiếng đại ca.
Đương nhiên, cho dù Thiết Thủ có tâm phiền ý loạn đến đâu đi nữa, cũng biết rõ việc cấp bách nhất hiện giờ chính là bảo hộ cho Cố Tích Triều được chu toàn.
Hách Liên tướng quân cũng biết Thiết Thủ chính là bằng hữu của Thích Thiếu Thương và của cả Cố Tích Triều. Lần này Thiết Thủ đến Thổ Thành, coi như là có Thần Hầu phủ đứng một bên đỡ lưng, nhưng có một vài chuyện ông còn phải tự mình đi giải quyết. Sau khi Hách Liên tướng quân nói chuyện với Thiết Thủ xong, Thiết Thủ nhanh chóng quay lại báo với khâm sai là Cố Tích Triều vốn cải danh hoán họ trốn trong quân doanh, nay nghe tin tức đã bỏ chạy, lại xin khâm sai tăng thêm số người đi tra tìm xung quanh. Nhưng khâm sai cũng đã nghe nói tới ác danh của Cố Tích Triều, bỏ chạy rồi thì cho chạy luôn, hắn không có can đảm đuổi theo. Khâm sai sau đó truyền thánh chỉ, lệnh Hách Liên tướng quân tức khắc quay về kinh diện kiến long nhan để tạ tội, còn Thiết Thủ nhậm chức đại giám quân, ở lại biên quan phụ trách thẩm tra thêm về tung tích của Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều không hề tán thành việc Hách Liên tướng quân quay về kinh. Hôn quân tạm không nói tới, trong triều còn có biết bao nhiêu phe phái, nào là phe kháng Liêu, phe hòa Liêu, kháng Kim, hòa Kim, các phái phân tranh không ngớt, mà Hách Liên tướng quân tay cầm trọng binh, vốn là đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu ở tại biên quan thì bọn họ còn có thể cố kỵ vài phần, nhưng một mình về kinh, chỉ e rơi vào tình trạng cá chậu chim ***g.
Hách Liên tướng quân nói: “Để cho ta có thể về kinh diện kiến long nhan đã là nỗ lực chu toàn của Thiết nhị gia rồi. Cố tiên sinh hiện nay là tổng quân sư của Hách Liên quân doanh chúng ta, đại nghiệp kháng Liêu ngày sau còn phải trông cậy hết vào Cố tiên sinh. Còn về phần Hồng Lệ là con dâu của Hách Liên gia, ta đương nhiên phải bảo vệ cả hai được chu toàn.”
“Đại Tống từ khai quốc tới nay, chuyện nữ tử ra chiến trường cũng không phải là chưa từng có tiền lệ, lần này hoàng thượng muốn chính là tước quyền của các vị mà thôi, mà ác danh của Cố Tích Triều ta truyền xa cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, triều đình làm gì với ta ta căn bản chưa từng quan tâm, chỉ sợ ở đây xa kinh thành, nếu lỡ như có biến cố, chỉ sợ…” Nói tới đây, Cố Tích Triều khẽ lắc đầu, ý tứ lành ít dữ nhiều không cần nói ra ai cũng hiểu.
“Mặc kệ là tội danh gì đi nữa, lão phu cũng sẽ tìm cách nói làm sao để sự thực sáng tỏ. Cố tiên sinh văn võ gồm tài, chính là nhân tài hiếm có của cả Đại Tống, hiện tại còn vì Đại Tống lập nhiều công lao như vậy, xét về tình hay về lý ta đều phải trước mặt hoàng thượng đòi lại công đạo cho Cố tiên sinh.”
“Chẳng khác nào bảo hổ lột da.” Cố Tích Triều lời ít mà ý nhiều. Công đạo vốn tại nhân tâm, phần công đạo mà ngày đó tất cả các tướng sĩ dành cho y khi họ cùng hô to “Tiên sinh bảo trọng” đã sớm khắc cốt ghi xương, so với những thứ công đạo mà triều đình có thể cấp cho y thật còn đáng trân trọng hơn nhiều lắm, cái gì mà công hầu vạn đại, phong thê ấm tử, đều không sánh bằng với một câu “Tiên sinh bảo trọng” kia cùng dáng tươi cười ấm áp của Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương cũng đứng một bên khuyên nhủ: “Hách Liên tướng quân, người nắm binh quyền trong tay, nếu quyết ở lại đây thì cho dù có là kháng chỉ bất tuân đi nữa, triều đình cũng không dám làm gì Hách Liên gia.”
“Đại Tống lúc này đang rối loạn, ta nếu kháng chỉ bất tuân, sợ rằng lời đồn thổi sẽ lan truyền bốn phía, quân tâm nhiễu loạn, ngược lại chẳng khác nào cho quân Liêu một cơ hội tấn công.” Hách Liên tướng quân chỉ đạm nhiên cười, rồi lại quay về phía Cố Tích Triều nói thêm: “Những chuyện ngươi đã làm trước đây, ta cũng từng nghe thấy. Ngươi xuất thân hèn mọn nhưng tài hoa hoành dật, hành sự tuy có phần cực đoan, nhưng xét về tình có thể hiểu được. Lần này ra biên quan, ngươi tạo nên kỳ công, tam quân tướng sĩ đều kinh sợ bởi tài hoa của ngươi. Lão phu tuổi già, đã hết sức chinh chiến sa trường. Luận trong số các tướng soái từ trước đến nay, chưa từng bao giờ gặp được ai có tài năng như ngươi. Nếu có thể trước mặt hoàng thượng thay ngươi tranh một chức quan, danh chính ngôn thuận giúp ngươi có cơ hội báo đền quốc gia, đúng là phúc lớn của chốn biên quan này.”
Được Hách Liên tướng quân tán thưởng, Cố Tích Triều đúng là rất đắc ý, nhưng vẫn không buông tha ý định khuyên Hách Liên tướng quân ở lại Thổ Thành: “Lão tướng quân quá lời rồi. Trước đây quả thực ta cũng từng mong mỏi công hầu khanh tướng, nhưng hiện nay chúng đã không còn ý nghĩa gì với ta nữa. Hơn nữa, chinh chiến sa trường không thể chỉ dựa vào một cá nhân nào cả. Lão tướng quân đức cao vọng trọng, chính là tấm gương sáng cho tất cả quân sĩ, lần này về kinh hiểm nguy trọng trọng, xin tướng quân suy nghĩ lại.”
“Chuyến này mặc dù hiểm, nhưng có thể vì con dân Đại Tống mà bảo trụ được một nhân tài tự cổ chí kim hiếm thấy như ngươi, coi như đáng giá. Ngươi dù không cần quan tước, nhưng triều đình cũng phải để cho ngươi được tự do ở lại biên quan. Ta trấn thủ biên quan hơn mười năm trời, từ lâu hiểu rõ, muốn Đại Tống hòa bình ổn định lâu dài, chỉ có thể dựa vào quân tâm cùng với dân tâm. Nhìn ra thiên hạ bốn phía, Liêu quốc trước sau vẫn nhòm ngó Đại Tống, hơn nữa Kim quốc đang trên đà quật khởi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành họa ngầm cho Đại Tống. Chiến tranh liên tục, khổ nhất chính là trăm vạn tướng sĩ, nghìn vạn bách tính. Tiên sinh hỏa thiêu Quỷ Cốc Quan, đã giúp Đại Tống chúng ta đoạt lại cái lá chắn tự nhiên, giúp chúng ta không sợ bị tấn công. Nhưng ta chỉ hy vọng tiên sinh còn sống ngày nào là còn được quang minh chính đại trấn thủ biên quan, chứ không phải ủy khuất che giấu như thế này. Khi đó, Liêu cũng được, Kim cũng mặc, đều không có khả năng bước vào Trung Nguyên ta một bước.”
Cố Tích Triều thờ ơ nói: “Hoàng thượng đối với lão tướng quân bạc tình bạc nghĩa, lấy oán trả ơn, lão tướng quân còn vì họ Triệu mà suy tính vất vả như vậy. Sao phải khổ vậy chứ?”
“Một người có thể không cần trung quân, thế nhưng tuyệt đối không thể không ái quốc!” Trong đáy mắt lão tướng quân chợt hiện lên một thứ ánh sáng rạng rỡ, ngọn nến trên mặt án chiếu vào mắt ông, cũng nhảy nhót những tia sáng lấp lánh. Thứ ánh sáng này tuy yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến cho lòng mọi người trong phòng đều cảm động.
Cố Tích Triều hơi ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười phức tạp. Bốn chữ “trung quân ái quốc” với y mà nói quả thực xa xôi như thể giấc mộng. Khi y còn nhỏ, y muốn học văn tài võ nghệ là để tìm công danh, kiếm phong hầu. Nhưng rồi tơ hồng Nguyệt lão khéo xe, đã đưa y đến bên cạnh Phó Tông Thư. Phó Tông Thư lòng muông dạ thú chưa cho y trung quân ái quốc được ngày nào, trái lại từng bước một buộc y thay lão ta bán mạng, bức vua thoái vị. Phụ tất cả người trong thiên hạ, chỉ mong không phụ Vãn Tình, vậy mà cuối cùng y lại phụ lòng tất cả. Nhưng cũng chính Thích Thiếu Thương bị y hành hạ thảm hại lại cho y một cơ hội nữa, nhượng y từng bước ngạo nghễ đứng thẳng trước mặt mọi người, quang minh chính đại hưởng niềm vui sướng được tự do bay lượn. Chuyện đến ngày hôm nay, y không ngờ quay đầu lại còn thấy bốn chữ “trung quân ái quốc” này lần nữa. Hiện tại y “trung” chỉ là với bằng hữu thân thiết, mà “ái”, chỉ có Thích Thiếu Thương tình thâm nghĩa trọng. Quốc hay quân, thực sự đã quá xa vời.