CHƯƠNG 5:
Thiên sơn ngoại, tà nguyệt cô minh. Bầu trời một màu lam ảm đạm. Không có gió, gió đã ngủ say trên ngàn đỉnh núi, ngủ say giữa muôn dặm cát vàng chỉ có tiếng chuông thanh thúy từng hồi vang vọng theo màn đêm sâu thẳm mà trống trải lan truyền đi xa, mỗi chút mỗi xao động cả bầu thinh không vắng vẻ.
Cố Tích Triều tay dắt ngựa của Thích Thiếu Thương, lén lút ra khỏi tiểu thôn. Y không muốn gặp lại Thiết Thủ, lại càng không muốn đi Hủy Nặc thành. Ba năm trước đây tại Hủy Nặc thành, y đã đi qua để lại phía sau một con đường ngập máu tanh, giá như thành công thì còn có thể tự an ủi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, nhưng đáng tiếc ông trời không giúp y, ngược lại những chuyện giết chóc ngày đó biến thành một thứ tội nghiệt nặng nề không thể giải được. Vì vậy y đã bỏ thêm vào trong trà một ít dược, đủ để cho Thích Thiếu Thương ngủ một giấc thẳng tới sáng.
Chỉ là Cố Tích Triều tính nhầm một điểm, Thích Thiếu Thương đã không còn là đầu lĩnh của bọn thổ phỉ như ba năm trước đây, mà là một vị danh bộ của Lục Phiến Môn. Cố Tích Triều trước giờ vẫn cho là không nên cùng Lục Phiến Môn gây thù chuốc oán, quả thực là một suy nghĩ rất đúng.
“Vị thư sinh này trông vội vã như vậy, muốn vào kinh đi thi hay sao?” Cái kẻ đáng lẽ ra phải đang nằm bất tỉnh nhân sự kia lại đang đứng ngay bên cạnh mô đất, đôi mắt toát ra ánh nhìn lợi hại như đao phong: “Chỉ có điều lúc này đã quá nửa đêm, nên ở trong phòng khêu đèn đọc sách thôi.”
Cố Tích Triều vừa lườm Thích Thiếu Thương đến gay gắt vừa đáp lại một cách mỉa mai: “Ngươi cũng biết là lúc này đang nửa đêm a, nửa đêm sao không ngủ đi, còn ra đây đi dạo dạo làm gì. Trước đây thấy ngươi còn có điểm anh hùng khí khái, bây giờ mới ở lại Lục Phiến Môn ít lâu đã càng lúc càng gian xảo, còn dám học ta lén lút.”
“Đương” một tiếng, Thích Thiếu Thương ném ra một cái còng tay, xét về tranh luận cãi lý, hắn xác định là thua người nọ, chi bằng thẳng thắn né trước là hơn: “Tùy ngươi muốn nói sao thì nói. Hoặc là ngươi tự mình trở về, hoặc là ta xích ngươi mang về.”
Cố Tích Triều võ công vốn là không bằng hắn, hơn nữa bây giờ trong người thụ thương, không có cách nào động thủ. Nếu cứ như vậy để hắn trói lại suốt dọc đường đến Hủy Nặc thành thì thật sự quá nhục nhã.
Ba năm nay, cho dù y có hồ đồ đến thế nào đi nữa, chỉ cần không chạm đến giới hạn của Thiết Thủ, thì Thiết Thủ đối với y đều rất bao dung, bao dung đến gần giống như cẩn thận nâng niu một món đồ sứ tinh xảo mỹ đắc dễ vỡ vậy, khiến cho y vô hình trung như đang nắm giữ một loại quyền lực nào đó. Quyền được bốc đồng. Nhưng Thích Thiếu Thương tên này tựa hồ không có tính nhẫn nại tốt đến như vậy. Hắn có thể mặc y nói móc nói mỉa không hề đối lại, nhưng không phải là kẻ có thể đơn giản thay đổi chủ ý.
Đem dây cương ngựa trao lại vào tay Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều không nói lời nào xoay người quay trở về.
Thích Thiếu Thương lên ngựa, đưa tay đỡ Cố Tích Triều, nhưng y dường như đang dỗi né tránh tay hắn. Có điều Thích Thiếu Thương khí lực đại, bèn nắm lấy lưng áo của y, dùng lực kéo Cố Tích Triều lên ngựa. Cố Tích Triều cao xấp xỉ hắn, nhưng so với tưởng tượng của hắn lại nhẹ hơn rất nhiều, khiến Thích Thiếu Thương có chút ngoài ý muốn.
Cố Tích Triều vốn không phải một kẻ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, lúc này chỉ khẽ nhếch đôi môi mỏng, không nói lời nào.
“Thế nào lại không nói gì?”
“Nói cái gì bây giờ? Có gì để nói đây, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi.” Âm điệu cực kì băng lãnh, cho dù y đang đưa lưng về phía hắn, Thích Thiếu Thương cũng có thể tưởng tượng ra được nhãn thần không chịu phục của y.
“Ta mang ngươi đến Hủy Nặc thành, chỉ là muốn đem ngươi trả lại cho Thiết Thủ thôi, ngươi có thể yên tâm, có ta và Thiết Thủ ở đó, Hồng Lệ sẽ không thương tổn đến ngươi. Huống chi, Hồng Lệ đối với Vãn Tình trước sau vẫn rất cảm kích, nàng sẽ không đi ngược lại nguyện vọng cuối cùng của Vãn Tình.”
“Xem ra ta không nên nói cho ngươi biết Thiết Thủ lên Hủy Nặc thành.” Một cây châm lặng yên không tiếng động xuất hiện trên tay Cố Tích Triều.
Cổ tay vừa giơ lên, cả người đột nhiên đều tê dại. Thích Thiếu Thương đã ra tay trước một bước, chế trụ mạch môn của y. Cây châm rơi xuống mặt đất. Cố Tích Triều vốn khí tức đã bất thuận, liền cảm thấy trong ***g ngực từng trận khó chịu.
“Mấy thứ đó, ngươi thu lại đi thôi, ta làm ba năm bộ khoái, ngươi nên biết thu liễm một chút mới tốt. Đừng ép ta phải trói ngươi lại.”
Ngực đã bắt đầu đau đớn. Cố Tích Triều trên cái trán tái nhợt đã có một tầng mồ hôi tinh mịn chảy ra, nhưng hãy còn ngoan cố mà nói rằng: “Ta thật không biết cái gì là thu liễm đâu, ba năm trước đây, ngươi nên minh bạch rồi mới phải.”
Cố Tích Triều tuy rằng cố kiên cường, âm cuối vẫn dẫn theo một tia run rẩy. Thích Thiếu Thương lúc đó mới phát hiện y gương mặt bắt đầu thất sắc như sắp chết, bàn tay lạnh lẽo thon dài đã bắt đầu run run liền vội vã buông bàn tay đang nắm chặt mạch môn của Cố Tích Triều ra, ngược lại để ra phía sau lưng hắn. Một cỗ nội lực cuồn cuộn thuần hòa không ngừng đưa vào cơ thể của Cố Tích Triều, khí huyết nghịch chuyển của y dần dần quy thuận, cơn đau trong ngực cũng từ từ hạ xuống.
Cảm giác Cố Tích Triều hô hấp thông thuận, nhiệt độ cơ thể tăng trở lại rồi, Thích Thiếu Thương lúc đó mới triệt chưởng.
Cố Tích Triều căn bản không biết cảm kích, nói: “Đại đương gia thật là nghĩa hiệp a, sao lại không tiếp tục nữa.”
“Ta mệt mỏi.” Suốt ngày cân ngươi đấu trí cùng so dũng khí, không phiền lụy mới là lạ.
“Vậy ngươi cố gắng tỉnh táo đi. Nghe nói gần đây người trong võ lâm lên Hủy Nặc thành cầu thân không ít, đến lúc đó, nếu Tức thành chủ luận võ chọn rể, chậc chậc, ngươi sẽ thảm a. Thiết Thủ, Tiểu Yêu, chỉ cần một tên tùy tiện lên thôi thì ngươi cũng nhất định phải chết.”
“Rốt cuộc Thiết Thủ lên Hủy Nặc thành làm cái gì?”
“Cầu thân a, không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao, nàng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân đó, Thích Thiếu Thương ngươi không lo quay lại với nàng, cũng không thể cấm người khác đi đoạt bảo được. Ta bây giờ thực sự có vài phần muốn đi Hủy Nặc thành rồi, nghe nói Tức thành chủ đá ngươi ra đường, chỉ tiếc ta chưa được thấy qua, lúc này đây rốt cuộc có thể nhìn thấy rồi. Bất quá, nói không chừng Tức thành chủ sẽ nhất tiễn phóng ra bắn thủng đầu ngươi luôn. Đến lúc đó, nhớ lùi ra xa ta một chút, đừng để máu tươi của ngươi bắn ra người ta.”
Thích Thiếu Thương nghe y cằn nhằn liên miên không dứt, rõ ràng có dụng ý chọc cho hắn nổi giận, chờ khi hắn tâm tư rối loạn, sẽ thừa cơ sấn tới. Nghĩ đến Thiết Thủ cư nhiên lại có khả năng cân một kẻ vừa chanh chua vừa lắm mưu nhiều kế như vậy ở cùng ba năm trời mà không bị chọc cho tức điên, liền đối với Thiết Thủ ngoài kính phục còn có thêm vài phần đồng tình.
Trở về Lý gia, Cố Tích Triều không biết có phải là vì đau đớn đường xa trên lưng ngựa xóc nảy hay không mà sắc mặt biến trắng bệch. Ngồi xuống vận khí một hồi liền ngủ, thẳng một giấc đến quá ngọ.
Thích Thiếu Thương ngực có phần gấp gáp, Cố Tích Triều lại cố tình chậm chạp thu thập đông tây. Vật dụng của y vốn không có gì nhiều, chỉ có vài cuốn sách thuốc, bốn năm kiện xiêm y, ngày hôm qua đã thu thập xong hết rồi. Lúc này lại lấy ra lần nữa, kiểm tra lại xem có quên gì không.
Người trong thôn biết Cố Tích Triều phải đi, đều đến tiễn đưa. Y cùng người này nói một hai câu, lại xoay sang người kia nói một hai câu, một mặt nói, một mặt liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương, không thèm che giấu ý tứ.
Sơ Cửu đứng trong đám người, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Tích Triều. Y đối với đứa nhỏ này, quả thực có chút chân tình. Cố Tích Triều cúi người xuống dặn dò Sơ Cửu mấy câu.
Sơ Cửu chảy nước mắt hỏi: “Người chừng nào thì lại đến thăm con?”
Cố Tích Triều đạm nhiên cười, một thôn nhỏ như thế này, không có mấy khả năng sẽ còn trở lại, y cũng không muốn nói dối đứa nhỏ này: “Ta cũng không biết lúc nào còn có thể quay lại nơi này nữa. Hay là chờ tương lai ngươi trưởng thành rồi, đi ra ngoài vang danh thiên hạ, chúng ta còn có cơ hội tái kiến.”
Sơ Cửu bèn khóc rống lên. Cố Tích Triều trong lòng có chút chua xót, bèn xoa xoa đầu của nó. Sở Cửu đưa tay níu tay áo của Cố Tích Triều không chịu buông ra. Cuối cùng Lý thẩm phải giật nó lại. Thích Thiếu Thương bèn mang theo Cố Tích Triều lên ngựa ra khỏi làng.
Cố Tích Triều trên người có thương tích, không chịu nổi xóc nảy, Thích Thiếu Thương cho dù nóng ruột đến cỡ nào cũng không dám giục ngựa chạy nhanh. Từ thôn nhỏ đến Hủy Nặc thành, nếu ra roi thúc ngựa vốn chỉ cần một ngày đêm có thể đến. Thế nhưng tốc độ hiện tại chỉ sợ thế nào cũng phải mất thêm ba năm nữa. Lại còn phải canh chừng Cố công tử không cho y sinh sự. Tuy nhiên nếu tĩnh tâm lại mà suy nghĩ, thì dù sao chờ cũng đã chờ được tám năm trời, nay chỉ chờ thêm có vài ngày nữa cũng có là gì.