[Thích Cố Đồng Nhân] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh

Chương 13: Chương 13




Dị Yêu Chí

chi

Tê Mộng Thận Ảnh

Tác giả: Hà Kỳ Lạc

Trans: Thính Vũ Miên

[13]

 . 

“Hồn phách, người có ba hồn, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Người có bảy phách, một là Thiên Xung, hai là Linh Tuệ, ba là Vi Khí, bốn là Vi Lực, năm là Trung Xu, sáu là Vi Tinh, bảy là Vi Anh. Phật giáo Mật Tông cho rằng bảy phách của con người là 7 mạch luân nằm trên đường mạch chính giữa thân người, phân bố từ trên đỉnh đầu đến chỗ huyệt Hội Âm. Anh suy ngẫm rất lâu, cảm thấy lần trước hai anh em mình rơi vào ảo ảnh, có cảm giác như chính bản thân trải nghiệm, kỳ thực chính là cảm ứng của hồn phách, nhất định có một hồn một phách bị chiêu gọi vào trong khoảng không gian thời gian, dính vào một từ trường trong quá khứ, cho nên mới nhìn thấy mọi thứ như là xảy ra ngay trước mắt!” Thích Trí Không nói rất chắc chắn.

(là chakra, khái niệm có nguồn gốc từ Ấn Độ, chỉ các điểm chứa năng lượng trên cơ thể, có ảnh hưởng đến các chức năng của cơ thể và tâm lý tình cảm của con người)

Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, tiếp tục lật xem khúc cây nghe nói là có tác dụng thần kỳ đó: “Theo lý luận của anh thì sau khi chúng ta đốt chỗ bột hương đó thì hồn phách bị triệu về quá khứ à? Cũng chính là nhập xác?”

“À…” Thích Trí Không nghĩ ngợi: “Tuy không hoàn toàn là cái ý này, nhưng mà nói trắng ra thì cũng không khác mấy.”

Cố Tích Triều nói: “Anh cảm thấy bột thuốc mà em có được không phải bột Thận long cũng không phải bột sừng tê giác mà là tro của thứ cây này?”

Nhìn thấy ánh mắt tự tin của Thích Trí Không, Cố Tích Triều lắc đầu, phủ định giả thuyết này: “Không phải, em đã nhờ ông ngoại xem qua, bên trong chắc là có bột sừng tê, ông ngoại cảm thấy có tới mấy loại dược liệu pha trộn bên trong.”

Thích Trí Không nói: “Cũng có lý, lõi của Phản Hồn Thụ sau khi được cho vào lò luyện thành bột thì được người luyện đan gọi là Phản Sinh Hương, theo lý thì có thể chiêu gọi hồn phách từ U Minh về, nhưng bây giờ là hồn phách kiếp này phản ngược về quá khứ, nên chắc phải có thêm mấy loại dược phẩm khác hỗn hợp tạo thành.”

Cố Tích Triều nói: “Em nghĩ là khó mà phân biệt được có phải là giấc mộng hay không, nhưng mà thứ bột này có lẽ chính là tác phẩm luyện đan của Cát Hồng, do hậu nhân của Cát gia truyền lại.”

“Làm sao biết chắc vậy?” Thích Trí Không hỏi.

“Vì em mới nhớ đến hồi nãy có mua được một món từ Thấu Thạch Trai, nghe ông chủ nói là một người họ Cát mang đến bán, nói là tìm thấy khi dời mộ tổ.”

Nói rồi, Cố Tích Triều lấy cái hộp và miếng kim loại ra.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên qua lớp kính của thiền phòng nên đã bớt đi sức nóng của ngày hè, nhưng ánh sáng chói mắt vẫn không hề giảm bớt.

Mảnh kim loại phản chiếu ánh sáng, dội lên bức tường trắng ở góc tối của thiền phòng những mảng sáng loang lổ.

Thích Trí Không lật tới lật lui miếng kim loại, ánh mắt Cố Tích Triều lại bị những mảng ánh sáng nhảy nhót thu hút.

Bất chợt, Cố Tích Triều đưa tay nắm lấy mảnh kim loại: “Để em xem!”

Bề mặt lồi lõm của miếng kim loại mà Cố Tích Triều tưởng là do bị nắp hộp cạ hằn lên, lúc này trong mảng ánh sáng lại hiện lên ảnh chữ, nhưng do ánh sáng mờ ảo nên nhìn không rõ.

Cố Tích Triều suy nghĩ, bảo Thích Trí Không lấy giấy Tuyên dùng sao chép kinh Phật và than còn dư trong trai đường ra, úp giấy lên miếng kim loại, dùng miếng than nhè nhẹ chà lên, trên giấy dần dần hiện lên những nét chữ cổ xưa mộc mạc.

(nơi dùng cơm của người tu hành)

“Chiếu Cốt Bảo? Đây là cái gì?” Thích Trí Không lẩm bẩm.

Bên trên miếng kim loại nho nhỏ ngoài ba chữ ‘Chiếu Cốt Bảo’ lớn và tương đối rõ ràng ra, còn lại đều là chữ Triện nét mảnh, cỡ chữ cũng nhỏ, còn có rất nhiều chỗ đã bị gỉ sét ăn mòn, nhìn không rõ nữa, nhưng có thể khẳng định những chữ này có liên hệ rất lớn với cái hộp cũng như thứ bột ở bên trong.

Cố Tích Triều cất đồ lại, nhổm người đứng lên: “Em đi tra tư liệu, xem xem rốt cuộc nó nói cái gì, em có linh cảm, nhất định có thể giải được bí ẩn của ảo ảnh này!”

Trường đại học đã nghỉ hè hồi tuần trước, thư viện cũng khóa rồi, Cố Tích Triều đành phải chịu khó đạp xe đến thư viện thành phố.

Mỗi khi đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, thư viện liền đông chật con nít, mấy đứa con nít lớn có nhỏ có bu lại bên bàn và giữa các giá sách, lật sách ra đọc, hưởng thụ không khí mát lạnh, vượt qua những ngày hè nóng bức.

Cố Tích Triều chọn mấy quyển sách về chữ Triện, ngồi xuống một góc cẩn thận so sánh những chữ đồ ra từ miếng kim loại, đang gõ lưu vào trong laptop, bất chợt bị một ly nước đổ trúng ngay lưng.

Cố Tích Triều bất ngờ không kịp đỡ, trên chiếc áo thun xanh nhạt loang một mảng nước lớn quay đầu lại nhìn, là một cô bé chừng mười một mười hai tuổi, hoảng hồn nhìn mình trân trân, trong tay còn cầm một cái ly không.

Hai người đang ngẩn ra nhìn nhau, một giọng nói êm ái vang lên: “Cố Tích Triều! A! Thật có lỗi quá!!”

Cố Tích Triều nghiêng đầu nhìn, thì ra là Erika: “Là bạn? Còn bé này??”

“Đây là em bé mà mình dạy kèm dịp hè! Thật tình xin lỗi, bé ấy không cố ý đâu!” Erika đỏ bừng mặt.

“Không sao, dù sao cũng là mùa hè, sẽ khô nhanh thôi.” Cố Tích Triều nói, dáng vẻ ngượng ngùng của Erika khiến Cố Tích Triều lại nhớ đến một người thiếu nữ vừa ôn nhu vừa kiên cường.

Erika nói: “Mình mời bạn đi ăn để chuộc lỗi nha?”

Cố Tích Triều cười: “Có gì to tát đâu, không sao đâu mà. Tiền công một ngày của bạn cũng không nhiều, mời mình đi ăn không phải sẽ lỗ sao? Hay để mình mời bạn?”

Hai người nhìn vào mắt nhau, cùng bật cười lên.

Thế là, dắt theo cô bé kia, ba người đi xuống quầy nước ở tầng dưới mua kem vừa ăn vừa cười nói, thời gian trôi qua nhanh chóng, kế hoạch buổi chiều của Cố Tích Triều coi như tiêu tan.

Buổi tối, ánh đèn dịu nhẹ rọi xuống bàn làm việc, Cố Tích Triều lần lượt săm soi từng chữ trên miếng kim loại, dựa vào chữ bên trên và dưới để đoán ra từng chữ bị ăn mòn mất, cứ thế trọn một đêm, đến khi ánh hừng đông hồng nhạt dần tỏa rạng nơi chân trời, cuối cùng cũng đại khái làm rõ được nội dung của đoạn chữ ngắn này.

Thứ bột trong hộp, tên là Chuyển Phách Tán. Quả nhiên là do đạo sĩ Cát Hồng thời Đông Tấn trong khi luyện trường sinh dược đã tình cờ luyện ra. Vốn là ông ta dùng mấy chục vị thuốc như sừng tê giác, mỡ Thận, Phản Sinh Hương và Nhiếp Mộng Thảo, Định Hồn Tinh v.v để luyện chế đan dược có thể cố định hồn phách vào thân thể, duy trì sự trường sinh, kết quả lại luyện ra một ít bột màu nâu đen.

Cát Hồng thử sử dụng, kết quả là có thể vào ra được ảo ảnh, và cũng giống như Cố Tích Triều, ông ta gặp phải những tình cảnh rối rắm không thể phân biệt là thực tế hay ảo giác. Cát Hồng rơi vào ảo ảnh mấy lần, phát hiện nếu để mất kiểm soát, hay bị mất mạng trong cảnh ảo, liền có khả năng khiến một phần hồn phách bị kẹt lại trong cảnh ảo vĩnh viễn, không thể nào quay lại, vậy thì thân thể trong đời này và phần hồn phách còn lại sẽ rất có khả năng bị hồn bay phách tán.

Kinh hoàng trước phát hiện đó, Cát Hồng vốn định đem vứt chỗ bột này ra nơi hoang dã, nhưng do luyện chế thứ bột này đã dùng đến những vị thuốc cực kỳ quý hiếm, mà bột này cũng có tác dụng rất đỗi thần kỳ, Cát Hồng cuối cùng cũng không nỡ vứt đi.

Cát Hồng tu đạo trong một thời gian rất dài, có bản lĩnh thông linh dị thuật, mới tìm một món kỳ bảo, dùng để chiếu rọi hồn phách, giúp bản thân dù cho có rơi vào ảo ảnh cũng có thể tìm được đường trở về thân xác, đây chính là miếng kim loại nhỏ mà Cố Tích Triều vừa có được: Chiếu Cốt Bảo, đây kỳ thực là một mảnh gương có pháp thuật, có thể chiếu rọi con đường U Minh, dẫn hồn phách về với thân thể của chính mình.

Cố Tích Triều lúc này đã rõ tại sao mảnh gương này vốn được gắn trên nắp cái hộp nhỏ, nhớ đến Thành Nhai Dư từng cảnh báo không nên dùng thứ bột này, cảm thấy quả thật may mắn, nếu không có pháp kính mà ở trong ảo ảnh trong thời gian quá dài, khó tránh khỏi việc hồn phách bị tổn thương lúc nào không biết.

Cố Tích Triều cầm mảnh kim loại nho nhỏ, nhớ đến câu trả lời lạ lùng của mình trong lúc thôi miên, lòng bất giác có chút xung động: Hay là, thử một lần nữa? Có Chiếu Cốt Bảo giúp sức, chắc sẽ bớt nguy hiểm đi rất nhiều?

Rửa mặt xong, ăn một chút bánh mì với sữa, Cố Tích Triều bèn đi xuống lầu chạy bộ buổi sáng như thường lệ. Bên lề con đường nhỏ trong khu dân cư, hoa thục quỳ màu đỏ rực, màu hồng phấn nở bung ra to như cái chén, khẽ lay động trong cơn gió hè. Trong gió, mùi dạ lai hương thoang thoảng còn chưa tan hết.

Cố Tích Triều hít thở sâu, giữ nhịp chạy đều đặn, mệt mỏi cả một tối dần dần tan đi, đầu óc cũng dần rõ ràng, bao nhiêu chuyện trải qua trong nửa tháng qua lần lượt lướt qua trong đầu, Cố Tích Triều bất chợt ý thức được, lần đầu tiên vào trong ảo ảnh, nhìn thấy cảnh chiến trường hỗn loạn đó, bản thân e là đã rơi vào tâm ma.

Người đàn ông đó thân thể đẫm máu nhìn thẳng vào mình, ánh nhìn đó luôn in sâu trong đáy tim, không cách nào quên được vì vậy mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm tất cả mọi thứ có liên quan tới ảo ảnh này. Bản thân có lẽ chỉ có đi vào trong ảo ảnh làm cho rõ ràng mọi chuyện, mới có thể rũ bỏ được sự ảnh hưởng của nó đến cuộc sống của mình.

Quay lại lên lầu, Cố Tích Triều vào phòng tắm mở nước tắm, dòng nước âm ấm chảy xuống mặt, Cố Tích Triều không khỏi nhớ đến cái hố nước nho nhỏ ở dưới ánh hoàng hôn đó: Người đó luôn vì mình mà lo âu sao? Dù cho thù hận không thể quên, nhưng mà cuối cùng vẫn vì mình bị trọng thương mà chu đáo chuẩn bị một hố nước như vậy! Khóe môi Cố Tích Triều chầm chậm cong lên, làm thành một nét cười rất nhạt.

Đổ hết chỗ bột còn lại trong bình vào trong lư xông hương, cũng chỉ được một nhúm bé tẹo, chắc được chừng hơn một nửa chỗ bột ban đầu? Cố Tích Triều nghĩ thầm, nếu Cát Hồng biết chỗ bột quý giá này bị mình phí phạm như vậy, không biết sẽ nghĩ thế nào nữa.

Chỗ bột trước mắt chính là số bột cuối cùng rồi, dùng hết lần này, sẽ không còn quay trở lại ảo ảnh được nữa, Cố Tích Triều có hơi hụt hẫng mất mác, lần này mình đi vào ảo ảnh, không biết có thực sự làm rõ được mọi chuyện, giải trừ tâm ma hay không?

Tay trái Cố Tích Triều nắm Chiếu Cốt Bảo, Chiếu Cốt Bảo đã được lau chùi cẩn thận, bề mặt trơn phẳng đã bớt gỉ sét, mờ mờ hiện lên nét chữ bùa chú lay động, nhưng khi chạm vào lại thấy trơn láng bằng phẳng như cũ, cũng không biết là dùng cách gì để chế tạo ra nhưng mà Cố Tích Triều âm thầm tin tưởng, dù cho trong ảo ảnh có gặp hiểm nguy, Chiếu Cốt Bảo này vẫn sẽ bảo vệ được hồn phách của mình an toàn trở về.

Trong lòng tuy do dự, nhưng que nhang trong tay vẫn chầm chậm đưa lại gần mớ bột, “Xoẹt….” khói mỏng nhẹ nhàng bốc lên, trong thoáng chốc, đã lan tỏa khắp phòng.

Có lẽ vì lần này dùng quá nhiều bột, sương khói dày chưa từng thấy, trong chớp mắt đã phủ lấp hết cảnh sắc xung quanh, mang theo một mùi hương thoang thoảng.

Lòng Cố Tích Triều rất bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi sương khói tản đi, không biết khi khói tan rồi, sẽ nhìn thấy những gì? Cố Tích Triều vô cùng hiếu kỳ, lại có chút trông đợi, hy vọng lần ảo ảnh này có thể nối tiếp với lần trong ánh hoàng hôn đó.

Nhưng trông đợi cũng chỉ là trông đợi, thực tế có mấy khi được như ý muốn?

Chưa đợi Cố Tích Triều bị lạc lối trong mùi hương của Chuyển Phách Tán, làn hương thoảng trong màn khói dày đặc chợt biến thành một thứ mùi cháy khét.

Bên tai có tiếng gió nổi lên, một thân người từ trong sương khói nhào ra, lao về chỗ Cố Tích Triều!!

TBC

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.