[Thích Cố Đồng Nhân] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh

Chương 23: Chương 23




Dị Yêu Chí

chi

Tê Mộng Thận Ảnh

Tác giả: Hà Kỳ Lạc

Trans: Thính Vũ Miên

Photobucket

[23]

Qua nửa đêm, Cố Tích Triều tỉnh dậy, tuy thời đại này không có đồng hồ báo thức, nhưng đồng hồ sinh học của con người hình như cũng rất chuẩn từ khi tiến vào sa mạc, đa phần là do Cố Tích Triều và Hoàng Tam thay phiên canh gác mấy ngày đầu tiên Hoàng Tam đến giờ Tý còn qua đánh thức Cố Tích Triều, nhưng đêm nay lại không thấy.

Khi Cố Tích Triều tỉnh dậy liền cảm nhận rõ bây giờ chắc đã là giờ Tý, y và Vô Tình ở cùng một lều, từ tia sáng trăng len vào qua kẽ lều, có thể nhìn thấy Vô Tình ở một bên đang cuộn mình trong chăn, vẫn chìm trong giấc mộng.

Cố Tích Triều nhè nhẹ trở người dậy, khoác trung y, lại khoác chồng thêm lớp áo kép vải bông bên ngoài, đêm trong sa mạc khí trời lạnh giá như giữa mùa đông.

Vừa vén màn lều lên, Cố Tích Triều thoáng khựng lại, vốn là một dải sa mạc hoang vu cùng mấy bụi cây vụn cỏ lác đác bên Nguyệt Nha Tuyền, giờ lại thành rừng cây um tùm rậm rạp!

Ánh trăng thanh tĩnh, sáng trong như nước, rót lên lá cây ngọn cỏ long lanh tựa ngọc.

Cố Tích Triều ngước đầu lên, mặt trăng vốn chỉ như vành mày liễu mỏng mảnh, giờ lại như một tấm gương bạc tròn đầy treo cao giữa trời!!

Cố Tích Triều kìm nén nỗi kinh ngạc, cúi người chạm nhẹ vào ngọn cỏ dưới chân, xúc cảm khi chạm vào lại vô cùng sống động, làm như lá cỏ vốn đích thực tồn tại ở nơi này!

Thẳng người lên, đống lửa trại phía trước còn đang cháy rừng rực, Hoàng Tam lại đổ gục một bên, không biết sống chết, ngoảnh đầu lại nhìn, mấy cái lều xung quanh không thấy tăm tích, chỉ còn lại mỗi cái lều sau lưng của mình.

Cố Tích Triều hít một hơi lạnh: Lúc cố công tìm kiếm thì không thấy bóng dáng Thận đâu đợi đến khi mọi người đã bỏ cuộc, Thận lại bất ngờ xuất hiện??

Đoàn người lần này không giống như đám người Truy Mệnh, Lãnh Huyết lần trước, tuy đích thực là vì Thận mà đến, nhưng cả đoàn không có ai mang trên người mật hàm hay bất cứ thứ gì có thể khiến kẻ khác dòm ngó mà nhìn mức độ chân thực của ảo ảnh này, chắc con Thận này chính là con đã sát thương Truy Mệnh!

Tại sao? Trong lòng Cố Tích Triều không khỏi dâng lên nghi vấn: Thận yêu vì sao lại bất ngờ phủ trùm ảo ảnh lên vùng đất này??

Nhanh chân đi qua xem, phát hiện Hoàng Tam vẫn còn sống, chỉ là bị hôn mê, hơi thở yếu ớt.

Cố Tích Triều vận sức lật Hoàng Tam lại, ấn vào huyệt Nghênh Hương (huyệt 2 bên cánh mũi), truyền nội lực vào từ cổ họng Hoàng Tam phát ra tiếng ụ ợ, tỉnh lại, nhưng thần sắc đờ đẫn, ngây ngốc.

Cố Tích Triều thấp giọng gọi: “Hoàng Tam??”

Hoàng Tam hoàn toàn không có phản ứng, dưới ánh lửa hắt vào, nhìn thấy mắt hắn tiêu cự tán loạn, gương mặt ngơ ngẩn.

Cố Tích Triều kinh tâm, vào một cái ngày rất lâu rất lâu sau này, trong một ngôi chùa ở Giang Nam từng có một gã bây giờ là kẻ thù, lúc đó là tăng nhân đã lảm nhảm mấy câu về hồn phách: Ba hồn bảy phách, mất đi phần nào, đều sẽ biết thành thân xác vô hồn!

Nhìn bộ dạng Hoàng Tam rõ ràng là hồn phách đã rời khỏi thể xác!

Cố Tích Triều quyết định nhanh chóng, đỡ Hoàng Tam ngồi dựa vào một thân cây ở bên cạnh, không chút do dự phi thân về lều.

Khi vào trong, do đang nôn nóng nên động tác có hơn lớn, kéo theo một cơn gió, Vô Tình ngủ không sâu, lập tức tỉnh lại: “Cố Tích Triều, có chuyện gì?”

Cố Tích Triều nói: “Lập tức dậy đi, chúng ta đã rơi vào ảo ảnh của Thận yêu, những người khác không biết đang ở đâu!”

Vô Tình thoáng biến sắc, nhưng hành động vẫn rất mau lẹ, khoác áo ngoài vào, hai tay ấn xuống, bay đến bên cửa lều, khẽ vén màn lều lên nhìn ra, bất giác lộ vẻ kinh ngạc.

Đã biết Thận yêu này không phải tầm thường, có thể hóa ra cảnh tượng vượt xa những ảo ảnh mờ nhạt hư ảo thường thấy trên sa mạc, nhưng tình cảnh có thể lừa được cả những người như Truy Mệnh, Lãnh Huyết, lúc này tận mắt nhìn thấy vẫn khiến người ta phải sững sờ.

Cố Tích Triều lần lượt lấy ra hết những khí cụ chuyên dùng mà trước khi xuất phát đã chuẩn bị để đối phó với Thận yêu, Vô Tình cũng lui vào trong, từ một cái bình nhỏ đổ ra một ít bột đen, đặt vào trong một cái đèn bằng đồng thau, đổ dầu vào khuấy đều, cho tim đèn vào trong.

Cả hai đều là người cơ trí kiên nghị, cực kỳ trầm tĩnh, tuy bên ngoài phát sinh biến cố, nhưng vẫn bình tĩnh chuẩn bị chu đáo, xong mới trao đổi một ánh nhìn, rồi vén lều ra ngoài.

Rừng cây bên ngoài dường như càng rậm rạp hơn, cả lửa trại cũng bị dây leo vây kín, Hoàng Tam dựa người vào thân cây cũng không thấy đâu nữa.

Bốn bề tối đen như mực, ánh trăng quỷ dị phủ tràn vạn vật, khiến ánh lửa trại cũng trở nên mờ ảo, âm u.

Cố Tích Triều và Vô Tình nhìn nhau, Vô Tình rút từ tay áo ra hỏa chiết tử, giơ lên trong gió, đốm lửa đỏ cam bùng lên, ở trong tay Vô Tình khe khẽ dao động, rọi sáng một khoảng bóng tối.

Vô Tình bình tĩnh đưa đốm lửa vào ngọn đèn trong tay, tức thời một ngọn lửa tím bùng sáng bên trên chén đèn, tuy nhỏ bé, nhưng lại vô cùng sáng, đó là ánh sáng của ngọn lửa đốt từ bột sừng tê, có thể chiếu rọi U Minh, phát hiện yêu tà!

Giây khắc ngọn lửa bùng lên, ánh sáng chiếu rọi, trước mắt Cố Tích Triều chợt lướt qua vô số cảnh vật, có bóng dáng Thích Thiếu Thương giục ngựa phi nhanh trong gió cát, có giảng đường đại học sáng rực, có tòa thành hoang phế nơi sa mạc, có ba mẹ của kiếp đó bận rộn làm việc trong cổ thành phế tích, có Thôi Lược Thương gặm que kem nhảy nhót giữa đường phố thênh thang, còn có dáng dấp của chính mình nằm ngửa trên sofa trong căn phòng khách thân thuộc….

Tất cả mọi thứ vụt qua trong một khắc, nhưng Cố Tích Triều lại nhìn thấy rất rõ ràng: Đó là thực tại mà ngọn lửa sừng tê rọi sáng??

Đèn dầu mang ánh lửa màu tím, được Vô Tình cầm đưa qua, trong tình cảnh này, Vô Tình hai chân bất tiện, cần rảnh tay để tự vệ, việc chiếu tan ảo ảnh đương nhiên do Cố Tích Triều đảm nhận.

Cố Tích Triều đưa ngọn đèn trong tay vào đám dây leo bên cạnh, nơi ánh lửa chiếu tới, cảnh vật như bị rách toang, qua lỗ rách đen ngòm, nhìn thấy được một dải đất cát.

Vô Tình và Cố Tích Triều đều nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị đó, ở giữa thân cây thô to hai người ôm mới xuể đó hút xuống lộ ra một cái hố, nhìn vào trong hố, là một khoảng sa mạc hoang vu…

Hai người nhìn nhau, có mừng rỡ cũng có lo âu, mừng là vì bột sừng tê mà lúc đầu lão đạo sĩ Cát Vân bảo mọi người chuẩn bị quả nhiên có thể phá đi ảo ảnh, lo là vì cảnh ảo này quá lớn, một đốm sáng nho nhỏ này làm sao có thể chiếu rọi tất cả sự thật??

Bên tai nghe một tiếng la kinh ngạc, Vô Tình và Cố Tích Triều đều thầm vui mừng, đó là tiếng của Đồng Tiền, Đồng Tiền và bốn kiếm đồng ở chung một lều, hay là mấy đứa trẻ đã tỉnh lại, phát hiện ra ảo ảnh?

Hai người gấp rút đi về hướng phát ra âm thanh, Cố Tích Triều giơ ngọn đèn lên, rọi qua. Trong vầng sáng mơ hồ, xuyên qua đám cây cối dây leo tan đi, một cái lều hiện ra, Đồng Tiền đang đứng một bên lều, mặt đầy kinh ngạc.

Cố Tích Triều và Vô Tình phóng người tới, xuyên qua giữa đám cây cối dây leo, có thể cảm nhận được lá cây phất qua mặt lành lạnh, nhưng lại không cản trở thân người, chỉ một thoáng, đã thấy vượt qua đám chướng ngại, đứng ngay trước cửa lều.

Đồng Tiền thấy hai người bất chợt xuất hiện, lòng mừng rỡ, nét cười hiện lên gương mặt.

Đồng Tiền vừa thức dậy đi vệ sinh, chợt phát hiện hoàn cảnh xung quanh biến đổi hoàn toàn, kinh ngạc la lên, may mà Cố Tích Triều và Vô Tình đã ra ngoài mới có thể lập tức hội hợp lại, hai bên đều khẽ thở phào.

Mấy kiếm đồng trong lều cũng nghe được, ngoại trừ Ngân Kiếm đang hôn mê, tất cả đều lồm cồm bò ra ngoài, cùng sững sờ kinh ngạc, nhưng các kiếm đồng từ nhỏ đi theo Vô Tình, tình huống hiểm ác thấy qua cũng nhiều, nên vẫn còn trấn tĩnh, tới quây xung quanh Vô Tình.

Cố Tích Triều ước lượng một lúc, nói: “Nhìn tình hình thì hình như ảo ảnh chỉ phân cách giữa các lều, nhìn tưởng xa xôi, kỳ thực vẫn còn nguyên chỗ cũ. Cho nên chiếu theo phương hướng ban đầu mà đi, chắc có thể tìm được lều của Cát Vân đạo trưởng và hai vị đạo trưởng kia.”

Vô Tình gật đầu: “Được, Kim Kiếm, Đồng Kiếm, hai người theo ta, Thiết Kiếm và Đồng Tiền các ngươi ở nguyên chỗ cũ, trông chừng Ngân Kiếm!”

Kim Kiếm và Đồng Kiếm lập tức lấy kiệu mềm mà Vô Tình thường dùng hàng ngày ra, Vô Tình phi thân ngồi lên kiệu, dưới ánh lửa tím chiếu rọi, mấy người đi về hướng khác của ảo ảnh.

Cố Tích Triều điềm tĩnh nói ra nghi hoặc của mình: “Thành bộ đầu, ngươi thấy tại sao Thận yêu lại vô cớ xuất hiện đột ngột?

Vô Tình nói: “Có ba khả năng, một, ngẫu nhiên, hai, có kẻ để lộ hành tung của chúng ta, Thận yêu mới bị người ta thao túng đến đây, ba, nơi đây có cái gì dẫn dụ yêu quái đến!”

Cố Tích Triều suy nghĩ phiên khắc, nói: “Ta nghiêng về giả thuyết cuối cùng, ta lo là tham vọng đối với Thận của Cát đạo trưởng có thể khiến ông ta dẫn yêu quái đến!”

Còn chưa nhìn thấy hai cái lều của mấy vị đạo trưởng của Triều Nguyên quán, bên người là cỏ cao lút gối, trước mắt là cây cối hiện màu nâu sẫm trong đêm.

Cố Tích Triều đi phía trước, bất chợt dưới chân dẫm trúng một cái gì mềm mềm nhô lên, do bất ngờ nên hơi loạng choạng, nhưng nhờ thân thủ linh hoạt, chân trái vận sức một cái, phóng người lên nhảy tránh qua một bên.

Cố Tích Triều cúi người xuống, cầm ngọn đèn trong tay chiếu vào: đám lá cỏ rậm rạp từ từ mờ nhạt hư ảo đi, lộ ra cảnh tượng chân thực.

Một thân người mặc đạo bào xanh xám ngã nằm trên đất, lúc nãy, Cố Tích Triều chính là dẫm trúng lên người đó.

Vô Tình và mấy đồng tử cũng nhìn thấy, Kim Kiếm kinh ngạc thốt lên: “Vi Trần đạo trưởng!!”

Cố Tích Triều phủi đi đất xám bám trên mặt người đó, quả nhiên bên dưới mớ tóc rũ rượi là gương mặt của Vi Trần Tử, gương mặt đó mang thần sắc kinh sợ, nhưng đã hoàn toàn mất đi hơi thở, chạm lên da thấy còn ấm, rõ ràng chết chưa lâu, chỉ là không nhìn rõ có vết thương gì đặc biệt.

Cố Tích Triều thầm bối rối: Nếu là vì những đạo sĩ này có biện pháp hàng yêu, nên yêu quái mới tập kích ban đêm, thì tại sao một chút tiếng động đánh nhau cũng không có??

Cố Tích Triều hạ ngọn đèn xuống, một đường chiếu qua, cảnh ảo như nước triều rút đi, sau đó lại từ từ hợp lại sau lưng mấy người họ.

Đằng sau đám cây cối che phủ, Cố Tích Triều nhìn thấy được chỏm lều của Vi Trần Tử và Xúc Trần Tử, lều đã đổ xuống, nằm chỏng chơ, như là bị một thứ gì đó nặng nề đè qua.

Cố Tích Triều đi qua, lật cái lều lên tìm kiếm, mới thấy một cái tay trắng nhợt lộ ra ở một góc lều, chợt tâm thắt lại, cảm giác rợn gai ốc từ sau thốc tới.

Cố Tích Triều lập tức quay đầu, giơ cao ngọn đèn trong tay, dưới ánh đèn nhỏ bé tỏa rạng, một đạo ánh sáng lóng lánh lướt qua trước mắt, đó là một dải sáng như là vảy cá, màu nâu sậm, dưới ánh lửa tím ánh lên sắc bạc.

Theo sau đó là tiếng gió, cùng những sợi tơ mảnh đỏ thẫm phiêu động lướt qua…

Cố Tích Triều hét: “Lùi lại!” bật người lên hụp qua một bên.

Vô Tình cũng ra tay, ba đạo sáng bạc rít gió phóng đi, bắn về hướng ngọn lửa tím vừa chiếu qua.

Tuy là lúc này nơi đó đã hồi phục lại cảnh rừng cây, nhưng ba đạo ánh sáng đó vừa bay xuyên vào, lập tức lóe lên ngọn lửa xanh âm u.

Trước khi xuất phát, dưới sự chỉ dẫn của Cát Vân, trên ám khí của Vô Tình và Cố Tích Triều đều có bôi bột lân, lúc này, lân hỏa đang bừng lên…

Vô Tình không ngừng tay, thân hình chuyển động linh hoạt, tay áo rộng phất lên, vô số ám khí nhỏ xíu đủ hình dạng phóng ra, vun vút bắn vào trong rừng cây, rất nhanh, lân hỏa mờ ảo dao động giữa rừng cây đen tối, vẽ ra đường nét của những thứ chân thực vốn bị bao trùm trong Thận khí!

Cố Tích Triều tay cầm trường kiếm, nghiêng tai nghe ngóng, rõ ràng nhìn như rừng cây yên tĩnh, nhưng lại cảm thấy mặt đất khẽ rung động, bên tai vang lên tiếng u u trầm thấp, như là tiếng gió, lại mang theo phẫn nộ.

TBC

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.