Dị Yêu Chí
chi
Tê Mộng Thận Ảnh
Tác giả: Hà Kỳ Lạc
Trans: Thính Vũ Miên
[4]
Trong thiền phòng, Thích Trí Không nhận lấy cái hộp nhỏ từ tay Cố Tích Triều, quan sát kỹ lưỡng nửa ngày, lại cẩn thận lấy ra một ít bột cho vào lòng bàn tay xát nhẹ, nhất thời cũng không có phát hiện gì.
Cố Tích Triều vừa uống trà xanh của chùa vừa thuật lại toàn bộ những chuyện đã thấy trong ảo giác hôm qua.
Thích Trí Không nghe xong, nhíu mày nói: “Cậu nói như vậy, làm tôi nhớ tới Định Cảnh và Vọng Cảnh mà phật giáo có nói đến.”
Cố Tích Triều bình thường hay vọc cổ vật, đối với văn hóa kinh sách phật giáo cũng có biết qua, bèn hỏi: “Là chỉ cảnh tượng quán thân bất tịnh, quán thụ thị khổ, quán tâm vô thường, quán pháp vô ngã trong thiền định?”
(là Tứ niệm trụ hay còn gọi là Tứ niệm xứ, là 4 loại phương pháp dùng để đạt đến chân lý trong pháp môn tu hành theo kinh điển Phật giáo– có chú thích thêm ở bên dưới)
Thích Trí Không nói: “Cũng tương tự như vậy, hòa thượng chúng tôi khi luyện tập thiền định, có lúc trong thức hải gặp được rất nhiều ảo ảnh máu me đáng sợ, đó là Vọng Cảnh, cậu có thể khống chế tâm thần không bị nó ảnh hưởng, rồi từ từ rũ bỏ nó, đó chính là sự khởi đầu của Định Cảnh, có thể mượn nó để tu hành, tiếp cận với chân tướng của vũ trụ. Có thể hoàn toàn không bị Vọng Cảnh quấy nhiễu, hiểu được chân tướng của vũ trụ, đó chính là bậc giác ngộ, cũng chính là Phật.”
(biển ý thức)
“Máu me thì có, nhưng nếu nói là Vọng Cảnh, em lại chưa từng nhập định! Càng không có tu tập qua thiền định, làm sao có thể sản sinh thứ ảo ảnh này?” Cố Tích Triều hỏi.
(đi vào trạng thái thiền định)
“Theo lời cậu nói, là đốt chỗ bột này lên thì sinh ra ảo ảnh, vậy không biết có giống công dụng của trầm hương mà chúng tôi đốt khi luyện tập không, hay là đốt thử xem sao??” Thích Trí Không lộ nụ cười ranh mãnh.
Cố Tích Triều ‘hưm’ một tiếng: “Anh nói đạo lý này nọ lòng vòng một hồi, cũng là muốn đốt một ít để thử sao??”
Thích Trí Không vội trưng ra vẻ mặt đạo mạo nghiêm nghị, chỉ tiếc vẫn còn trẻ quá, khuôn mặt quá gầy gò, mắt quá nhỏ, nhìn thế nào cũng không ra dáng cao tăng, mà hao hao mấy tên hòa thượng giả mạo lừa tiền.
Thích Trí Không nói: “Thật ra có thử một chút cũng đâu có sao, với lại cũng tiện thể xem xem ảo giác mà hai người nhìn thấy có giống nhau không??”
Hai người từ trong thiền phòng tìm ra một cái lư hương nhỏ bằng đồng, xúc rửa sạch dưới vòi nước ở ngoài cửa, Cố Tích Triều lấy một nhúm bột trong cái hộp nhỏ ra, cho vào lư hương.
Hai người ngồi đối diện ở hai bên cái bàn, lư hương đặt ở giữa, nhìn nhau một cái, rồi Cố Tích Triều cầm que nhang lấy trong thiền phòng châm vào….
Trong khoảng khắc động niệm, cảnh vật trước mắt lại giống như lần trước, thay đổi hoàn toàn.
Không nhìn thấy thảo nguyên và chiến trường như dự kiến, Cố Tích Triều có hơi tiếc nuối, cũng không biết cái người trong quang cảnh lần trước cuối cùng có kết cục thế nào.
Trước mắt, là một mô đất vàng, có tiếng quạ kêu thê lương, bốn bề lẩn khuất trong sương khói mờ mịt, không thể nhìn rõ ràng…
Bên cạnh không thấy anh họ Thích Trí Không, Cố Tích Triều có hơi mơ hồ, nhưng lại cảm thấy thân thuộc, Nơi này là nơi nào? Tại sao lại có cảm giác như đã từng đi qua?
Bước thêm mấy bước về mô đất vàng, Cố Tích Triều ý thức được, đây không phải là mô đất, mà là một phần mộ hoang phế đã lâu!
Trên tấm bia đá xanh dựng trước mặt có khắc hàng chữ thanh tú mà cứng cỏi cô ngạo: Vong thê Vãn Tình chi mộ…. Cố Tích Triều khấp lập.
(khấp: khóc, ý là khóc thương lập nên)
Cố Tích Triều giật mình: Đây là mộ của vợ mình?? Vãn Tình?? Tuy là không có ấn tượng, nhưng tại sao hai chữ này đọc lên lại khiến tim đau như xé??
Tỉ mỉ vuốt qua hàng chữ đó, Cố Tích Triều lại cảm nhận rõ ràng đây đích thực là nét chữ của mình… Ảo ảnh này quả thực quá đỗi chân thực, rốt cuộc giây khắc này là thực hay người thanh niên đốt hương trong thiền phòng đó mới là thực??
Sau lưng vang lại một giọng khô khan: “Cố Tích Triều, ngươi còn ở đây mà hối hận? Ngươi không biết cả thiên hạ đều đang đi tìm ngươi, muốn lấy mạng của ngươi??”
Cố Tích Triều bất chợt quay đầu, ở sau lưng không xa, từ trong sương mù trắng xóa có một người chầm chậm bước ra, gương mặt gầy ốm, trong đôi mắt nhỏ lóe qua ý vị khó tả, hàm chứa cô độc lẫn ác ý.
Cố Tích Triều nhận ra hắn, đó là anh họ Thích Trí Không vốn lẽ ra đang ngồi trong thiền phòng, nhưng miệng lại thốt ra một cái tên khác: “Hoàng Kim Lân!!”
Cố Tích Triều kinh tâm, cúi đầu nhìn vào mình, trên người không còn là áo thun trắng quần jeans xanh lúc nãy đang mặc nữa, mà là một thân trường sam màu xanh xám, vạt dưới loang lổ vết máu… Cố Tích Triều đưa tay lên, bàn tay cũng dính đầy máu!
Thanh âm lạnh lẽo của Hoàng Kim Lân sắc bén như dao: “Cố Tích Triều, ngươi phạm tội mưu đồ tạo phản, ngươi tưởng có thể tiêu dao thoát khỏi vương pháp? Bây giờ lại giết thêm nhiều người như vậy, ngươi tưởng ngươi chạy thoát được sao?”
Sương mù dày đặc dần tản ra, mọi thứ dần rõ ràng, Cố Tích Triều nhìn về phía trước, bãi đất hoang trước mặt rải rác vệt máu, có khoảng bảy, tám người đổ gục trên đất, một số khác nhiều hơn đang đứng ở đằng xa, mắt nhìn mình tràn đầy thù địch.
“Mưu đồ tạo phản?” thấy Hoàng Kim Lân làm như là đứng về chính nghĩa mà chỉ trích mình, từ đáy lòng Cố Tích Triều cảm thấy nực cười. Lúc này mới ý thức được, tay phải của mình đang nắm một thanh kiếm, một thanh kiếm thấm máu…
Cố Tích Triều có cảm giác, người đang cầm kiếm này, vừa là bản thân vừa không phải bản thân, đang dùng ánh nhìn kiêu ngạo và khinh bỉ chầm chậm quét qua đám người đang vây lấy mình.
“Kẻ nào quấy rầy chốn này, đều phải chết!!” Nghe được giọng của mình lạnh lùng nói.
Cố Tích Triều nhìn thấy tay mình từ từ đưa lên, mũi kiếm chĩa thẳng, tay áo rộng phiêu động trong gió, Cố Tích Triều thấy như có cái gì đang trào dâng trong ngực, tựa như thương tâm uất hận, lại như tuyệt vọng quyết liệt.
Không đợi đám người xông lên, kiếm của Cố Tích Triều đã như cầu vòng xuyên phá sương mù lao tới, trên ngực một kẻ giang hồ trước mặt bừng lên huyết quang…
Hoàng Kim Lân vội vàng lùi lại, ẩn vào trong đám sương mù chưa tan hết…
Cảnh sắc trước mặt nhuộm màu đỏ rực, bên tai lại chợt vang lên tiếng chuông trầm trầm: “Boong… Boong…”
Sương mù tức thời tan biến, sực tỉnh lại thấy vẫn là ánh mặt trời chan hòa của buổi chiều đầu hạ, khói trong thiền phòng đang dần tản đi, tiếng chuông pháp hội của Thao Quang Tự đang chậm rãi vang vọng…
Cố Tích Triều ngồi đó đối diện với Thích Trí Không, cùng nhìn vào mắt nhau, thấy như cùng mờ mịt, lại phảng phất như đã hiểu ra điều gì…
Được một hồi, Thích Trí Không mới cất tiếng: “Hèn gì chúng ta lại thành bà con, quả nhiên là kiếp trước có vướng mắc… Món nợ kiếp trước để lại xem ra không ít, kiếp này tu hành vừa hay có thể trả nợ…”
Cố Tích Triều nói: “Em về đây.” Cầm lấy cái hộp nhỏ trên bàn.
Đang định bước qua cửa, sực nhớ một chuyện: “Hôm nay không phải là hoàng hôn lúc trời sắp mưa! Bột này vẫn có tác dụng!”
Thích Trí Không gật đầu: “Hình như không hẳn là mỡ của Thận long, để anh tra tư liệu xem, có tin gì điện thoại sau.”
“Được!” Cố Tích Triều đáp.
Trong chùa cổ cổ thụ um tùm, rêu xanh lan giữa kẽ đá, ánh nắng hắt xuống loang lổ bóng cây, Cố Tích Triều đứng dưới bóng râm, lòng lại không bình yên, thoáng nghĩ, quay đầu lại hỏi Thích Trí Không: “Anh họ, anh cũng nhìn thấy phải không??”
Thích Trí Không gật đầu: “Ừ, nhìn thấy anh uy hiếp cậu giết chết vợ của cậu…”
Cố Tích Triều có hơi kinh ngạc: “Hơi khác cái mà em nhìn thấy….”
Thích Trí Không nhíu mày cố gắng nhớ lại: “Không giống sao? Anh nhớ cậu vẫn gọi là Cố Tích Triều mà…”
Cố Tích Triều nói: “Trong ảo ảnh của em, anh vẫn gọi là Hoàng Kim Lân, nhưng không phải là hòa thượng…”
Tục danh của Thích Trí Không là Hoàng Kim Lân.
Về lại thành phố, Cố Tích Triều chạy tới thư viện thành phố, mượn một số tư liệu có liên quan, sau đó trở về nhà.
Ước chừng bên kia đại dương giờ này chắc là sáng sớm, nên tiện tay mở máy tính lên, quả nhiên người bạn trên mạng lần trước gửi tin nhắn lại tìm cậu: “Là một thanh kiếm!!”
“Hả! Là kiếm! Thứ này vốn là loại đồ cổ hiếm gặp, thế mà lại tìm được ở nước ngoài!” Cố Tích Triều trả lời.
“Quả thật là một thanh kiếm không tồi nha, tuy cổ xưa, nhưng nhìn thấy lại khiến người ta máu huyết sục sôi!!” Đối phương đáp lại.
Khóe miệng Cố Tích Triều bất giác cong lên, người bạn chưa từng gặp mặt nhưng có đam mê mãnh liệt với lịch sử đó mỗi lần phát hiện một món đồ tốt đều tỏ ra kích động như vậy.
“Đừng nói suông nữa, up hình lên đi!” Cố Tích Triều gõ.
Bên đó im lặng một lúc, Cố Tích Triều vẫn kiên nhẫn ngồi chờ.
Qua một lúc, một tấm hình hiện lên trong cửa sổ chat, đó là một thanh kiếm, nhìn từ tấm hình có thể thấy được nó đã trải qua vô số thời gian năm tháng….
Kiếm, sớm đã mất đi vẻ sắc bén, phủ đầy hằn tích rỉ sét, trên lưỡi kiếm có vô số vết mẻ rất nhỏ.
Hình chụp rất rõ, khi Cố Tích Triều vừa nhìn thấy thanh kiếm rỉ cũ kỹ này, chợt chấn động như bị dùi đập, trong khoảng khắc, Cố Tích Triều thấy như ngưng thở!
Thanh kiếm cơ hồ có ma lực, khiến Cố Tích Triều không thể dời mắt.
Đối phương hào hứng tải hình lên xong, hỏi: “Sao? Không tệ chứ hả?”
“Ở chợ trời của bọn Tây mà cũng có được thứ này…”
“Đoán xem tôi chi bao nhiêu tiền…”
Cố Tích Triều không hề để ý, chỉ chú tâm save hình lại, rồi phóng lớn ra nhìn kỹ.
Phóng lớn ra hình có hơi mờ, nhưng có thể thấy được ở giữa những đường rãnh hoa văn khắc trên kiếm có ẩn hiện sắc đỏ sậm, không biết là do phản quang khi chụp hình, hay là lỗi hiển thị của màn hình gây ra.
Trong lòng Cố Tích Triều lại dâng lên một ý niệm không thể xua đi: là máu, kiếm này sớm đã uống đầy máu tươi…
Hồi phục lại tinh thần, Cố Tích Triều lướt tay trên bàn phím: “Thanh kiếm này, cậu thấy có phải trước thời Nguyên không? Nhìn trên hình không phân được thật giả, nhưng trực giác cho tôi biết đây là đồ thật…”
Đối phương gửi qua một cái icon đắc ý: “Nhất định là thật, mắt tôi nhìn đảm bảo không sai được! Tôi ước chừng tối thiểu là đồ thời Nguyên, nói không chừng còn sớm hơn nữa!”
Cố Tích Triều không nén được cảm giác thân thuộc đối với thanh kiếm này, bèn hỏi dò: “Chừng nào cậu về nước? Có thể mang theo thanh kiếm này, về đây chúng ta cùng đem đi giám định xem sao?”
Đối phương hình như đang suy nghĩ, qua một lúc mới trả lời: “Tuy là gần nghỉ hè rồi, nhưng hè năm nay tôi không về được, đã hẹn với bạn đi núi Apls chơi rồi, chuyện này để sau nói đi.”
Cố Tích Triều rất là thất vọng, nhưng cũng phải chịu, người bạn qua mạng đó chẳng qua là mới quen hồi tháng trước trong một diễn đàn đồ cổ quy mô lớn, nhìn khu vực thì thấy cũng là ở thành phố H, có điều người này hiện tại đang học ở đại học Edingburg ở bên Anh, không ở trong thành phố.
Tuy là hai người nói chuyện rất hợp ý, nhưng dù sao mạng chỉ là ảo, ngoài đời chỉ là hai kẻ xa lạ mà thôi.
Nhất thời trầm xuống, hai người đều ngồi yên lặng trước màn hình máy tính của mình.
Qua một hồi, đối phương lại gửi lại một dòng: “Đến Giáng Sinh có lẽ tôi sẽ về nước, đến lúc đó xem xem có thời gian mình hẹn gặp nhau nói chuyện…”
Cố Tích Triều đã mất hứng thú, chỉ đáp qua loa: “Ok, có gì đến lúc đó gặp!”
Đối phương lại nói: “Cũng không biết đến lúc check-in có qua được hải quan không!”
Cố Tích Triều đáp lại: “Ha ha…” rồi gõ: “Còn có việc, đi trước đây…”, xong nhanh chóng tắt mạng.
TBC
Chú thích:
Tứ niệm trụ là 4 điều mà người tu hành cần tập trung tư tưởng để quán sát cho thấu đáo
Quán thân bất tịnh: quán sát thân thể này là không sạch sẽ
Quán thụ thị khổ: quán sát tất cả những gì mình nhận lãnh đều là khổ
Quán tâm vô thường: quán sát tâm của mình luôn thay đổi chứ không thường hằng
Quán pháp vô ngã: quán sát tất cả mọi việc trong vũ trụ đều do duyên sinh duyên hợp chứ không có tự tướng hoặc bản ngã.