CHƯƠNG 8
.
Sau khi một chuỗi án mạng phát sinh, Lục Phiến Môn một khắc cũng không được nghỉ ngơi, tất cả điểm đáng ngờ đều tập trung trên người Thích Thiếu Thương, nhưng thật sự mọi người đều biết hắn không phải hung thủ, rõ ràng ai cũng biết hung thủ là Cố Tích Triều, nhưng xác thực là chứng cớ gì cũng không có. Vì tra tìm dấu vết để lại, cũng vì giám thị nhất cử nhất động của Cố Tích Triều, toàn bộ Lục Phiến Môn từ trên xuống dưới có thể nói là không ngủ không nghỉ, chỉ có vài canh giờ ngắn ngủi lúc sáng sớm để nghỉ ngơi.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay lại bị điếc tai bởi một tiếng la hốt hoảng, đánh vỡ khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi, người phát ra tiếng la này chính là thám tử giám thị Cố Tích Triều.
“Làm sao vậy?” Nghe tiếng, người đầu tiên lao tới chính là Thích Thiếu Thương, bởi vì hắn là người duy nhất ở Lục Phiến Môn không hề đi nghỉ ngơi, tơ máu trong hai mắt không thể che dấu cho thấy hắn đã rất mệt mỏi, nhưng hắn lại không muốn ngủ, cũng không ngủ được, nhiều lần cố gắng, vẫn không thể không nghĩ tới chuyện kia.
“Việc lớn rồi.” Vị thám tử một đường vội vả trở về tựa hồ vẫn còn chút kinh hồn chưa định, “Cố Tích Triều y, Cố Tích Triều y,…”
“Cố Tích Triều làm sao?” Cố. Tích. Triều. ba chữ kia đối với Thích Thiếu Thương mà nói giống như một lời nguyền đâm thẳng vào tâm hắn.
“Y… Y…” Nếu đã là thám tử của Lục Phiến Môn đương nhiên không đơn giản, sau khi hít một hơi sâu, liền hồi phục trấn tĩnh, “Tương Vương bị giết, nhưng mà lần này khác những lần trước chính là y quang minh chính đại từ cửa lớn đi vào, lại quang minh chính đại giết người. Hiện tại cấm vệ toàn kinh thành đều muốn truy bắt y, bất chấp là chết hay sống, chỉ cần bắt được y liền lãnh thưởng vạn lượng.”
“Người ở nơi nào?”
“Lãnh Tương Lâm ngoài thành…”
Lời còn chưa dứt, Thích Thiếu Thương nắm chặt Nghịch Thủy Hàn lập tức tông cửa xông ra ngoài.
——————–
Hy vọng sẽ không đến trễ, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Thích Thiếu Thương, nhưng thời điểm hắn đuổi tới, vẫn là đã muộn, Lãnh Tương Lâm vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có đầy đất thi thể chứng minh vừa rồi là một cuộc thảm chiến. Gió nhẹ lướt qua, trúc ảnh lay động, thanh thúy khắc sâu vào mắt một mặt màu trắng, tựa như Tu La có thật trên đời, nhưng đây là, bạch nhật Tu La.
“Vì cái gì? Vì cái gì còn muốn tạo ác nghiệt?” Thanh âm chất vấn nhịn không được mà run rẩy.
“Vì cái gì? Ngươi vì sao không nói, nếu ta không giết bọn họ, người chết chính là ta!” Trên gương mặt bạch ngọc chính là vẻ lạnh băng, lời nói ra lạnh thấu đến xương.
“Ngươi vì sao vẫn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ?”
“Ngươi vì sao không hỏi có hay không còn ẩn tình khác?” Một tia thất vọng lướt qua, không kịp nắm bắt, “Động thủ đi.” Tịch Chiếu chậm rãi nâng lên, hướng đến cổ họng đối phương.
Một chưởng, Thích Thiếu Thương dùng hết toàn lực đánh ra, những chuyện đã qua, tất cả trước kia, đều để một chưởng này chấm dứt đi. Một khắc kia gặp gỡ, đã định trước bất đồng hướng đi, nhân sinh không có khả năng cùng xuất hiện, Kỳ Đình một đêm đánh đàn múa kiếm, nâng chén kết thành tri âm, cùng bàn Thất Lược tri kỷ cả đời, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi.
Một chưởng đánh ra thế như chẻ tre, đem tất cả hỗn loạn này đánh tan, thế nhưng đáp lại một chưởng của hắn lại là một chưởng vô cùng yếu ớt, Thích Thiếu Thương nhất thời kinh hãi, đã thấy máu tươi đầy trời, Cố Tích Triều như tờ giấy mỏng bị đánh văng ra xa. Tâm chưa kịp suy nghĩ, người đã lập tức từng bước nhào tới, đem y nhẹ nhàng đón lấy ôm vào trong ***g ngực.
Kiên định thu lại một chưởng của chính mình, lại đón nhận một chưởng toàn lực của Thích Thiếu Thương, hiển nhiên chính là đồng thời chịu lấy hai chưởng, dù có kim cương bất hoại hộ thân chỉ sợ cũng khó bảo toàn người không chịu tổn thương, huống chi Cố Tích Triều lúc nãy đã trải qua một trận chiến mỏi mệt.
Nhẹ nhàng làm cho Cố Tích Triều nằm ngửa trong ngực mình, cúi đầu liền nhìn thấy, người trong lòng hơi thở mỏng manh, gương mặt vốn đã trắng như bạch ngọc hiện tại giống như tuyết lạnh tái nhợt không một tia huyết sắc, duy nhất chỉ có một đường tơ máu màu đỏ tràn ra nơi khóe miệng, ánh mắt như nước nhắm chặt, lông mi thật dài ngay cả một chút rung động cũng không có.
“Cố Tích Triều, Cố Tích Triều!” Khẩn trương gọi lớn, nỗi sợ hãi cùng lo lắng bắt đầu chậm rãi bao trùm tâm hồn hắn, “Tích Triều! Tích Triều!” Không dám lay động người trong lòng, thế nhưng theo bản năng hai tay hắn vẫn siết ngày một chặt, vì cái gì rõ ràng muốn buông xuống tất cả, vì cái gì rõ ràng muốn hôm nay kết thúc mọi chuyện, lại như thế nào cũng không thể buông lỏng vòng tay?
Không kịp nghĩ nhiều liền vươn tay, dán sát vào sau lưng người trong lòng, chậm rãi đem chân khí truyền qua. Thời gian tựa như đóng băng lại, không biết qua bao lâu, theo một cái run rẩy, người trong lòng ngực rốt cục chậm rãi mở ra hai mắt.
Nhìn trong mắt đối phương tràn ngập kinh hoảng thất thố, khóe miệng Cố Tích Triều nhẹ nhàng gợi lên một đường cong [nguyên văn là gợi lên một vòng trăng rằm, thật là đẹp a], vẫn là tuyệt mỹ như vậy, “Kỳ Đình một đêm, Tích Triều suốt đời khó quên…” Lời mềm nhẹ thoát ra lại như sấm sét nổ vang trong lòng Thích Thiếu Thương, hắn nhớ rõ, hắn cũng không bị mất trí, không có, không hề,… Lời nói đứt quãng vang lên ở bên tai, “Kỳ thật ta sớm đã nhớ ra… Chính là ta không biết đối mặt như thế nào… Đối mặt ngươi… Còn có nàng… Có lẽ chết…” Phần sau của câu nói còn chưa kịp nói khóe miệng đã trào ra thật nhiều máu tươi, máu đỏ rơi trên trường sam tuyết trắng từng giọt từng giọt tựa như đóa hoa Yên Hồng, một cỗ hương vị tinh ngọt [mùi máu tươi] lan tỏ khắp trong không khí.
“Tích Triều…” Giống như hóa điên Thích Thiếu Thương đem Cố Tích Triều ôm chặt vào trong lòng, liều mạng đem toàn bộ nội lực chính mình truyền qua, cái gì hắn cũng không muốn nghĩ tới nữa, đều không cần nữa, không cần nữa, trong đầu chỉ có một thanh âm, dù phải trả giá như thế nào hắn cũng phải giữ được y lại. Từ Kỳ Đình Tửu Quán đến Liên Vân Trại, từ Hủy Nặc Thành đến Ngư Trì Tử, từ kinh thành đến Phong Mãn Lâu, ngay cả thiên ti vạn lũ đan xen vào nhau hắn cũng không quan tâm nữa. Lần này, tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù có chết cũng sẽ chết cùng một chỗ.
—————————
Khi đám người Thiết Thủ và Truy Mệnh đến nơi, bốn phía chỉ là một mảnh yên tĩnh, đập vào mắt ngoại trừ khắp nơi đều thi thể, chính là hình ảnh hai người kia gắt gao ôm lấy nhau.
“Không thể nào…” Tuy rằng thân là bộ khoái đã được thấy vô số cảnh tượng bi thảm, thế nhưng tận mắt thấy bạn tốt của mình như vậy Truy Mệnh nhịn không được run rẩy, “Chúng ta đã đến muộn sao?”
“Đừng luôn đem sự tình nghĩ theo trí tưởng tượng của đệ.” Một đôi tay cường hãn hữu lực nhẹ ấn trên đầu vai Truy Mệnh, “Nói không chừng bọn họ còn sống…” Lời còn chưa dứt, một tiểu bộ khoái đã mừng rỡ kêu to, “Bọn họ còn sống, Thích đại nhân và Cố Tích Triều đều còn hơi thở.”
“Mau, mau đem bọn họ trở về Lục Phiến Môn!” Nghe vậy, Thiết Thủ cùng Truy Mệnh vội vàng tiến lên hỗ trợ, vui mừng đến không nói lên lời.
Bất quá hai người kia gắt gao ôm lấy nhau, mọi người dùng hết khí lực cũng không có cách nào tách ra, bất đắc dĩ, trên dưới Lục Phiến Môn đành phải đem hai người trong tình trạng như thế trở về. (=.=”)
————————-