Khi Cố Tích Triều tỉnh lại, y phát hiện minh đang trên giường, quần áo được ai đó thay đổi, chất vải mềm như tơ lụa, bên ngoài khoác một bô sa y tử sắc hơi nhăn nhúm, bộ dáng cực kì giống nữ nhi. Cố Tích Triều nhíu mày, y vốn ghét màu tím, lại càng ghét kiểu dáng y phục như thế này. Y ngẩng mặt lên nhìn bốn phía, gian phòng bố trí cực kỳ hoa lệ, nhưng cũng không kém phần tao nhã, bốn bức tường không có cửa sổ, phía trước có một cầu thang thông lên trên, khiến người ta có cảm giác như một tầng hầm. Y định xuống giường, liền phát giác tay chân mình bị xích vào cột giường, tình trạng vô cùng bất ổn, điều này làm y nhớ tới một nơi, chỉ có một kẻ mới có sở thích dùng xiềng xích trói người mà thôi. Y nhíu mày thật chặt, động não suy nghĩ, cố tìm ra cách trốn thoát. Ngay lúc này, có tiếng chân người bước xuống lầu.
Trà lâu đối diện chợ, trên lầu có bóng dáng hai người ăn mặc như người trong giang hồ, một người ước chừng 30 tuổi, đôi mày đen rậm, chăm chú theo dõi động tĩnh bên kia đường, người còn lại chừng 20 tuổi, đôi mắt lấp lánh, dường như đứng ngồi không yên.
“Thích đại hiệp, chúng ta bắt đầu làm như thế nào đây?”
“Cứ chờ xem đi.”
“Nhưng chúng ta ngồi đâu cũng lâu rồi đó.”
“Lâu như vậy, ngươi có nhận ra được điểm đáng ngờ nào không?”
“Vừa rồi có một tên tiểu tặc đá ra tay, nhưng chúng ta ngồi ở đây, không thể làm gì để bắt hắn.”
Thích Thiếu Thương nhìn hắn một cái, gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, sau đó quay đầu lại nhìn xuống chợ.
“Ngươi có phát hiện ra hay không, mấy tên tiểu tặc đó sau khi hành sự đều trốn đến ngõ nhỏ bên kia đường, ngươi biết tòa lâu bên đó là nơi nào không?” Thích Thiếu Thương liếc mắt, ra hiệu cho Phương Ấn biết vị trí nơi đó.
“À,” Phương Ẩn nhìn theo hướng tầm mắt của Thích Thiếu Thương, đáp: “Nơi đó, hẳn là Tỏa Kim Lâu!”
Nhìn thấy kẻ vừa mới đến, Cố Tích Triều giật mình, tên này sao lại ở đây, cứ tưởng hắn đã bị đày đi xa rồi chứ.
Người đó cảm giác được sự ngạc nhiên của y, hừ nhẹ một tiếng khinh thường: “Thế nào, cho là ta bị đày đi rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, bị đày đi thì cũng bị đày đi rồi, chẳng qua là số ngươi xui xẻo, hôm nay ta lại trở về đây. Ngươi hại chết Tương gia, hại chết Vãn Tình, còn phá nát một đời vinh hoa phú quý của ta, sao ta lại dễ dàng bỏ qua cho ngươi được?!”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Thế nào à? Đương kim hoàng thượng không muốn làm lớn chuyện, nên đã ban thưởng cho Tương gia một chén rượu độc, đày ta biệt xứ cũng xong rồi. Lại để cho thứ vô dụng như ngươi được thoải mái như vậy, không thèm truy cứu. Bọn họ buông tha ngươi, còn Hoàng Kim Lân ta, chỉ muốn ngươi sống không bằng chết thôi.
“Thế nào là sống không bằng chết vậy?”
“Ha ha, xem ra ngươi vẫn còn kì vọng đúng không?
Cố Tich Triều không đáp, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
“Hừ, Vãn Tình thật sự là mù rồi nên mới yêu phải đồ vô dụng như ngươi, ta thật không rõ, ngươi ngoại trừ bộ dạng không đến nỗi tệ, còn có điểm nào bì được với ta chứ?” Nói xong lời cuối cùng, Hoàng Kim Lân nhìn Cố Tích Triều từ đầu tới chân, điều này khiến cho Cố Tích Triều thập phần nghi hoặc xen lẫn giận dữ, mà những lời nói đó càng làm cho y cảm thấy mơ hồ.
“Bộ dạng hiện giờ của ngươi, đúng là phải ở nơi này mới hợp lẽ, thảo nào hắn chỉ nói muốn ta tìm được ngươi, ngươi có biết giá của ngươi là bao nhiêu không?”
Cố Tích Triều chợt mở to hai mắt: “Ngươi đem bán ta sao?”
“Hừ, ngươi đúng là rất thông minh.”
“Đây là nơi nào?”
“Ngươi thông minh như vậy mà không đoán được sao?”
Cố Tích Triều cả người chấn động, kinh ngạc tới mức choáng váng.
“Ngươi phải cảm tạ Thiết Thủ và Thích Thiếu Thương, là họ chúng cật lực cầu xin cho ngươi được miễn tội, nhưng nói không chừng, khi đó ngươi chết thì lại tốt hơn nhiều.”
Ánh mắt sắc bén trở lại trên gương mặt Cổ Tích Triều, y hung hăng nhìn chằm chằm tên trước mặt: “Rốt cuộc ngươi bán ta cho ai?”
“Hừ, ngươi là ai, từ đâu đến đây thì về lại nơi đó, đừng nói với ta là ngươi không đoán được nơi này là nơi nào đó, hiện giờ ở bên ngoài thịnh hành cái gì, ngươi cũng không thể không biết, đừng giả bộ ngây thơ nữa!”
Cố Tích Triều vùng dậy trên giường, nhưng lại bị xiềng xích khóa lại, đành nặng nề nằm xuống.
Hoàng Kim Lân thấy y không thể phản kháng, đánh bạo đi qua, nâng cằm y lên: “Kiếm và tiểu đao của ngươi đều đem cầm rồi, tiểu phủ ta cũng sai người trộm mất, võ công ngươi đã bị phế hơn một năm, vết thương trên người ngươi cũng không tốt, ngươi còn có thể làm gì chứ? Không nên cẩu cuồng cắn dại làm gì, ngươi chỉ xứng ở chỗ này thôi!” Hắn cười gian tà, câu cuối cùng nói ra còn tàn khốc hơn: “Ngươi chỉ xứng làm loại chuyện đê tiện mà mẫu thân của ngươi đã làm, là hầu hạ nam nhân.”
Cặp mắt Cố Tích Triều bừng bừng lửa hận, y rống to lên: “Hoàng Kim Lân, ngươi đừng đắc ý, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.”
“Hối hận, ha ha, tốt, ta đợi, nhưng ngươi cũng có ngày này đúng không?! Hừ!” Hoàng Kim Lân nói xong, cười lớn lên rồi bỏ đi.
-o0o-
Thích Thiếu Thương và Phương Ẩn đến ngõ hẻm phía sau Tỏa Kim Lâu, dự định lẻn vào tìm hiểu tình hình thực tế. Phương Ẩn niên kỷ còn nhỏ, võ công cũng không tệ, theo Thích Thiếu Thương leo tường, rơi xuống đất, hắn chạy nhanh tới hành lang gấp khúc, hoàn toàn không gây ra một chút tiếng động nào, nhanh chóng mà lại gọn gàng. Thích Thiếu Thương mỉm cười, có ý khen ngợi hắn, Phương Ẩn rất phấn chấn, cũng mỉm cười đáp lại. Thích Thiếu Thương ngây người nhìn nụ cười của hắn, Phương Ẩn lấy làm khó hiểu, đưa mắt hỏi, Thích Thiếu Thương tâm tư rối rắm, chỉ trả lời: “Không có gì, đột nhiên ta nhớ tới một người.”
“Là ai?” Hai người bị phát hiện, thấy hai tên hộ viện của Tỏa Kim Lâu xông tới, Thích Thiếu Thương đột nhiên lùi lại, nhanh như chớp, tấn công hai tên đó. Phương Ẩn cũng lập tức xuất hiện, cùng Thích Thiếu Thương đánh ngất hai tên hộ viện, rồi lôi chúng đến giấu sau tòa giả sơn gần đó.
“Thích đại hiệp, vừa nãy ngươi nhớ tới người nào?” Phương Ẩn có ý trêu chọc.
“Không có gì, là cừu nhân của ta.”
“A?”
“Nhiều lời vô ích, thay quần áo đi.” Thích Thiếu Thương nói, không nhìn tới Phương Ẩn, làm bộ chăm chút cởi y phục của hai tên kia.
Phương Ẩn cũng hiểu chuyện, chỉ “Ừ” một tiếng đáp lại, lập tức cởi y phục của tên đang nằm dưới đất kia, cởi tới trung y thì phát hiện hai binh khí rất đặc biệt, nhìn kĩ, thì ra là hai thanh tiểu phủ: “Aiiii, hai người này thoạt nhìn chỉ biết ba thứ công phu mèo cào, sao lại có binh khí này chứ?”
“Binh khí gì vậy?”