[Thích Cố] Minh Hôn

Chương 4: Chương 4




Trong giấc mơ không còn thấy cô gái thong thả bước đi nữa, thay vào đó là bước chân rất vội vã, gấp gáp. Đột nhiên bước chân ngừng lại, một đôi hài màu đỏ chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt anh– là cô ấy! Vẫn là đôi hài đỏ, chiếc váy đỏ, chập chờn, hư ảo, chất chứa phong tình...

Lúc Thích Thiếu Thương tỉnh giấc, trời đã sáng bừng, anh dụi dụi đôi mắt, hình như vẫn còn chưa cam lòng muốn ngủ tiếp, đột nhiên bên người có cái gì đó nhúc nhích, anh quay đầu sang thì nhìn thấy có một người đang nằm cạnh mình, lúc này mới từ từ tỉnh táo lại.

Anh lấy tay nhéo nhéo gương mặt Cố Tích Triều: “Tỉnh dậy chưa?”

“Ừm.”

Bản thân anh cảm thấy rất nghi ngờ, thì ra hết thảy mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là mộng, chỉ trong một đêm, cư nhiên anh lại có thể lên giường cùng một người con trai xa lạ.

Nhưng anh không hề chán ghét, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.

“Dậy đi!” Cố Tích Triều ném quần áo lên mặt anh, “Hôm nay theo em đi chơi đi.”



Đến nơi này rồi, Thích Thiếu Thương mới biết cái gì là khóc không ra nước mắt.

Thì ra phong cảnh mà Cố Tích Triều nói lại chính là một nghĩa địa.

Nói đúng hơn đây là một bãi tha ma.

Song, dường như Cố Tích Triều lại xem như không biết mà tỏ ra rất thích thú với bãi tha ma này.

“Anh nói...” Thích Thiếu Thương có hơi ngập ngừng.

“Em là sinh viên khoa lịch sử, đây là đề tài nghiên cứu của em!” Không ngờ Cố Tích Triều lại đọc được suy nghĩ của anh.

“Được rồi...” Thích Thiếu Thương không biết nói thêm gì nữa, đành lơ đễnh đứng nhìn ngó xung quanh, nhưng, có một ngôi mộ hoang lại thu hút được sự chú ý của anh.

Nói là mộ hoang kỳ thật cũng không đúng hoàn toàn, ngôi mộ này cũng còn sót lại một tấm bia mộ chí, phần đất được đắp lên rất cao, nhưng đã khô tới mức sắp nứt ra rồi. Thích Thiếu Thương đứng trước ngôi mộ này khá lâu, tai còn nghe vang tiếng ong ong, trong lòng vô cùng hoảng hốt, thân thể cũng có cảm giác hơi ngất ngư.

Trước mắt anh dần dần mờ ảo, dường như lại nhớ tới giấc mơ kia, bước chân gấp gáp, hài đỏ, váy đỏ…

...

“Thiếu Thương? Anh làm sao vậy!” Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của Cố Tích Triều, anh mới giật mình phát giác bản thân đang sắp ngã xuống đất.

“Anh không sao...” Anh đẩy cánh tay Cố Tích Triều đang dìu anh ra, xoa hai bên thái dương, rồi nói, “Em nghiên cứu xong hết rồi à?”

“Cứ cho là xong đi.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Anh không chờ được, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng phút cuối cùng vừa định bước đi, anh vẫn tò mò quay đầu lại nhìn một chút — nửa tấm bia còn sót lại đó, có viết một chữ “Nguyệt” rất mờ.

Nguyệt, bên trong ngôi mộ này là một người phụ nữ sao?

(Há há, sao lại là Nguyệt chứ?! Ta có cần đổi tên lại không ta?!) =)))

—–

“Đề tài nghiên cứu của em là gì vậy? Sao phải đến nơi cổ quái đó?” Trở về khách sạn, Thích Thiếu Thương không nhịn được bèn hỏi Cố Tích Triều.

“Minh hôn.”

“Minh hôn? Là cái gì?”

“Nói đơn giản, chính là người chết kết hôn, ví dụ như có một hộ gia đình có con trai đã mất, một hộ khác có con gái qua đời, người nhà thương họ chết đi sẽ cô độc, nên an táng hai người đó cùng một chỗ, gọi là minh hôn.” Cố Tích Triều đang nói thì đột nhiên dừng lại, hình như muốn nói thêm gì nữa, cuối cùng chỉ im lặng thở dài.

“Như vậy thật kinh khủng...” Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.

Đêm nay, Thích Thiếu Thương vẫn nằm mơ thấy đôi hài đỏ mang cước bộ gấp gáp đó, cái không giống chính là, anh càng ngày càng nhìn thấy rõ thân thể của chủ nhân đôi hài đó, chậm rãi nhìn lên, chậm rãi nhìn lên, đến trước ngực nàng, thì từ phía trên dường như lại buông xuống một đóa hoa màu đỏ.

Anh đột nhiên bừng tỉnh, dưới ánh trăng nhìn thấy Cố Tích Triều gác một cánh tay trắng nõn ngang người anh, trong dạ cảm thấy hơi sợ hãi.

Lúc này, Cố Tích Triều đột nhiên mở mắt, khiến Thích Thiếu Thương càng giật mình.

“Anh tỉnh à?”

“Ừ.”

“Mơ thấy ác mộng sao?”

“Ừm... Cũng không thể nói là ác mộng...”

“Kể em nghe chút đi.”

“Anh mơ thấy, một cô gái... mang hài đỏ...” Âm thanh của Thích Thiếu Thương tan vào trong đêm tối, không trong trẻo, mà hơi khàn đục, “Áo đỏ, ở trước mặt anh chậm rãi bước đi...”

“79... Kỷ Mùi...” Âm thanh của Cố Tích Triều đột nhiên vang lên, dường như có cảm giác không ổn. Thích Thiếu Thương cả người đều ớn lạnh, cảm thấy sợ hãi dị thường.

“Em nói cái gì?”

“Không có gì.” Cố Tích Triều vỗ vỗ vai anh, nói: “Ngủ đi.”

Thích Thiếu Thương nhắm mắt lại. Trước khi chìm vào giấc ngủ, dường như anh lại nghe âm thanh của Cố Tích Triều đang nói: “79... Kỷ Mùi...”

79... Kỷ Mùi..., rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.