[Thích Cố] Ta Là Mẹ Ruột Ta Sợ Ai

Chương 5: Chương 5: Phương thức kiếm tiền trong truyền thuyết




Rạng sáng ngày thứ hai, ta dựa vào cặp chân của mình vất vả lặn lội cuối cùng cũng đã tới thành trấn gần nhất. Trước khi vào thành, ta đã dùng thanh sam đổi lấy y phục bằng vải thô của một nhà nông, tuy rằng mặc vào hình dáng chỉ có thể dùng một từ “nát bét” để diễn tả, nhưng vì Triều Triều, đương nhiên cũng vì an toàn của bản thân ta, mà cố gắng chịu đựng. Sau đó lại dùng một sợi vải mảnh buộc hết tóc quăn ra sao đầu, như vậy sẽ không thấy rõ mấy lọn tóc quăn này. Nhưng mà, rất là khó coi a.

*khóc* ~~ May mà Triều Triều không nhìn thấy ~~ Chờ ta kiếm được tiền, sẽ mua đồ cải trang thật đẹp. Bây giờ cứ như vậy trước đi!

Sau đó ta bắt đầu chuẩn bị kiếm đồ nghề để kiếm sống: bước đầu tiên, chuẩn bị một mảnh vải trắng; bước thứ hai, treo mảnh vải trắng trêm Mạc Tà kiếm *toát mồ hôi* ta dám lấy tuyệt thế danh kiếm làm những chuyện thế này, khi Bạch lão biết chuyện, có lấy tiểu phủ của Triều Triều ném ta không nhỉ… Không còn cách nào khác, muốn kiếm tiền phải tiết kiệm thôi; bước thứ ba, ta dùng mực đen viết trên vải trắng năm chữ to tướng —— Mười Quẻ Sai Hết Chín! Xong ~! Hắc hắc ~~~~ cách ta kiếm bạc chính là làm thầy tướng số trong truyền thuyết.

Nói đến kiếm tiền, ta đây có rất nhiều cách, nhưng ở thế kỷ 21 thì chưa từng kiếm được MONEY a ~ bởi vì ta đây chưa tới tuổi được pháp luật cho đi làm. Không nói tới chuyện ba mẹ có cho ta đi làm hay không, điều quan trọng nhất chính là có người nào sẵn lòng thuê ta không, hay nói đúng hơn là, có ai dám thuê ta không. Kết quả là ta đây, cho dù trăm phương ngàn kế năng lực kiếm tiền có đầy, nhưng lại không thể kiếm được N đống tiền a ~~~.

May quá ~~~~ bây giờ ta đây đang ở triều Đại Tống một ngàn năm trước!!!! Nhà bình thường chỉ cần đứa nhỏ có thể bước đi là lôi nó cùng đi làm thuê, mười sáu mười bảy tuổi đều phải thành gia lập thất! Xem kìa, có phải ngươi đã tròn mười tám rồi không?! Nhân loại không ngừng tiến hóa, đồng thời cũng không ngừng tiến bộ, ta đây tới từ một ngàn năm trước, muốn kiếm chút bạc của cổ nhân, đương nhiên khả năng kiếm siêu cấp giỏi a ~!!!

Bất quá tuy nói kiếm bạc của cổ nhân rất giỏi, nhưng cũng không thể hãm hại lừa gạt người lành. Huống hồ chỉ vì muốn nhanh chóng tìm Thích bánh bao mà ta mới mất một ngày kiếm tiền, cho dù bạc nén là cái thứ vĩ đại cỡ nào, với ta mà nói hoàn thành sự nghiệp mẹ ruột của Thích Cố mới là quan trọng nhất nhất nhất a!!! Cho nên ta muốn chọn cách kiếm bạc ít phiền phức một chút!

Nhìn tình hình trước mắt mà nói, thứ nhất ta không có vốn, thứ hai không có thời gian, thứ ba không có can đảm xuất đầu lộ diện, vì thế ta liền nghĩ tới một nghề không thu hút sự chú ý lại chỉ cần làm sơ sơ có thể kiếm được N nén bạc —— thầy tướng số.

Thầy tướng số, nghe là biết không thu hút sự chú ý rồi, nhưng nếu gặp người thích hợp hay chuyện thích hợp, sẽ kiếm được nhiều tiền lắm a! Trên bạch quẻ ta viết “Mười Quẻ Sai Hết Chín” là để bỏ qua chó mèo mà tóm thẳng mấy anh công tử nào đó lắm tiền. Bình thường thầy tướng số đều viết “Mười Quẻ Đúng Chín”! Vừa thấy là biết dọa người rồi. Bởi vì quẻ của ngươi vĩnh viễn sẽ là cái “một quẻ sai” kia, chi bằng “một quẻ đúng” trong “mười quẻ sai hết chín.” Đương nhiên, cổ nhân không phải ai cũng nhận thức tinh diệu như vậy, nếu có, nhất định là người vừa tài trí vừa khôn khéo, nếu đúng lúc người khôn khéo này lại là công tử lắm tiền, vậy bói vài quẻ là đủ tiền cho ta dùng rồi!

Ta dọn xong sạp, vờ vĩnh một bộ dạng thần phong đạo cổ, hai mắt như rađa không ngừng quét qua người đi đường, tìm kiếm mục tiêu.

A… Vẫn còn một điều, ngàn vạn lần không thể để cho Triều Triều biết, bởi vì trong mắt y, thầy tướng số = kẻ lừa đảo! Đối với y mà nói, mỗi người chỉ có thể dựa vào chính mình chứ chẳng có số mệnh gì cả! Ta hiện tại làm vậy, cũng có thể gọi là lừa đảo, bởi vì ta căn bản không biết đoán mệnh! Để Triều Triều biết ta làm chuyện này, chắc chắn sẽ phế ta. =_=|||||||||||||||||||| Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Mặt trời mọc từ phương Đông, lại lặn về phương Tây. Ta bị trúng gió ngồi một xó như đầu gỗ. Thì ra, cổ nhân ai cũng ngu ngốc, không người nào tinh diệu nhận ra ẩn ý trong năm chữ của ta; thì ra, bạc của cổ nhân không dễ kiếm như vậy; thì ra, quá ngu ngốc cũng là một loại hạnh phúc (chú thích: đối với người khác mà nói); thì ra, quá thông minh lại là một loại bi ai (lại chú thích: đối với ta mà nói).

Lại tiếp tục chờ đợi, khi mặt trời xuống núi, Triều Triều sẽ xuất hiện, sau đó sẽ phát hiện… *run rẩy* ~ Nhưng mà ta không dám cứ trở về như vậy, không nói tới chuyện nửa cắc bạc ta cũng không kiếm được, hôm qua ta còn khoe khoang khoác lác với Triều Triều ~ làm sao bây giờ a a a a a a a ~~T_T|||||||||||||||||

Mặt trời ngã về tây. Ta ngồi trơ ra nhìn cái mặt trời đỏ au, từng chút từng chút khuất sau đường chân trời. Hồng quang lóa mắt rọi trên hoa phục tím nhạt, khiến màu tím kia càng thêm rạng rỡ. Quạt gỗ tử đàn trên tay ung dung phe phẩy, người vừa vung tay lên đã ngời ngời khí phách, một loại khí phách vương giả.

Ta biết, cơ hội của ta tới rồi. Thời gian không còn nhiều, nếu không thành công, ta sẽ xả thân tại đây!

Hoa phục nam tử chậm rãi thong thả bước tới, quạt xếp lại, khóe miệng nhếch lên, “A ~ Mười quẻ sai hết chín? Thú vị.” Liền phất áo ngồi xuống.

“Vị công tử này, xin hỏi ngài muốn xem cái gì?” Ta cố gắng rặn một nụ cười tươi rói, tận lực lấy lòng vị khách đầu tiên. Đương nhiên cũng là vị cuối cùng. Mặc kệ có thành công hay không, hắn vừa đi, ta phải thu dọn đồ đạc rời khỏi đây ngay.

Hắn mang theo ánh mắt trêu tức nhìn ta, “Mười quẻ sai hết chín. Xem gì cũng được, thử coi ta có thể là một quẻ đúng kia hay không.”

Ta nhìn hắn có chút kỳ quái, mà cũng không biết rốt cuộc là kỳ quái làm sao nữa. Xem gì cũng được? Đây là phá gia chi tử?! Nhìn cách ăn mặc của hắn, không phá gia mới lạ đó! Hơn nữa, ta nhìn ra được, hắn không phải người Hán, nói cách khác, hắn không phải người Tống. “Vị công tử này, tại hạ am hiểu tướng mạo. Nếu không ngại, xin để tại hạ xem qua một lượt.”

Ta nhìn hắn chằm chằm. Lúc đầu cách khá xa không phát hiện, người này bên ngoài khoác hoa phục tím nhạt, trung sam bên trong đường biên thêu chỉ vàng! Hắn là người của hoàng thất. Nhưng hắn rốt cuộc là người của hoàng thất nào? Khẳng định không phải Tống triều, trời sinh hắn có khí phách vương giả phong độ, nếu Tống triều có loại người này, ắt sẽ không rơi vào tình cảnh “bị đánh mà không dánh đánh trả, chỉ biết yếu đuối cầu hòa”. Người Liêu? Chắc không phải. Người Liêu là tộc Khiết Đan, người Khiết Đan trời sinh khí phách hào hùng, bên ngoài mang nét Tây Á, người này mặc dù nhìn qua cũng cường tráng, nhưng không cường tráng đến mức đó. Người Kim? Người Tây Hạ? Cái này thật sự nhìn đoán không ra.

Ta lấy lại tinh thần, thầm nghĩ mình may mắn, người như vậy, càng thích hợp để nói hưu nói vượn, “Vị công tử này mặt ánh hồng quang, ấn đường* sáng ngời kim sắc của hoàng tộc (ai đứng dưới ráng chiều cũng đều như vậy =_=|||||), ánh mắt toát lên khí phách, vương giả phong độ, nhất định là người phi phú tức quý. Nói vậy nhưng hiện tại công tử cũng đang bất an. Nếu công tử có thể gặp được người thích hợp đến trợ ngươi, chuyện ngươi đang muốn làm nhất định sẽ thực hiện được. Mà người thích hợp này có thể không phải là người thông minh nhất, tài trí nhất, nhưng chắc chắn phải là người đặc biệt nhất. Nếu công tử ngươi chưa gặp được người như vậy, tại hạ nghĩ ngươi trước hết đừng tiếp tục làm chuyện này, thời cơ chưa tới, bằng không, thành công hay thất bại rất khó lường.”

*phần nằm giữa hai chân mày

Mặc kệ nói như thế nào, người này đích thực không phải người Tống. Xem tư thái của hắn, ta dám khẳng định địa vị hắn không thấp. Người như vậy lại tung hoành ngang dọc trên đất Đại Tống, nhất định có âm mưu! Ta tuy rằng không phải người Tống, nhưng dù sao ta cũng là người Hán! Ngồi nói một lèo như vậy, không biết có giúp gì được cho Đại Tống hay không. Dù sao đối với nguy họa đang rình rập Đại Tống, ta chỉ có thể làm tới đây thôi. Nhưng nếu Triều Triều biết ta nói giúp cho Đại Tống, y sẽ phản ứng ra sao, ta không rõ. Ta chỉ biết, nếu đổi thành Thích bánh bao, hắn tuyệt đối đồng ý!

Quả nhiên, người nọ vừa nghe những lời này, chân mày cau lại, lại giãn ra, nói, “Vậy nhờ tiên sinh đoán cho một chữ.”

Cái gì? Đoán chữ? Ta không biết… Mấy lời vừa rồi là ta nói bừa mà. Làm sao bây giờ? Ta trộm nuốt nước miếng, “Cũng được, nhưng mà…”

Người nọ từ bên hông lấy túi tiền ra, móc một nén bạc. “Đây là năm mươi lượng vàng, xin tiên sinh nhận trước, xem như là trả công cho quẻ vừa rồi. Nếu tiên sinh giúp ta đoán được chữ, tất sẽ có thêm năm mươi lượng nữa để tạ ơn.” Năm mươi lượng… vàng???!!! Đoán chữ xong sẽ có thêm năm mươi lượng nữa???! Ta không nằm mơ đấy chứ!! Nếu có mơ thì giấc mơ này cũng quá đẹp rồi!!!!

Mặc kệ tiền vĩ đại bao nhiêu, vẫn nên tôn trọng sự thật, không biết là không biết a! Ta tìm cớ, “Nhưng mà tại hạ không chuẩn bị bút mực, không tiện đoán chữ, xin công tử hãy…”

“Không sao.” Người nọ không nói thêm tiếng nào nữa, lấy tay chấm nước trà, viết trên bàn gỗ đen một chữ Hán xinh đẹp —— Thịnh.

“Thịnh?” Có ý gì? Chữ này không thường thấy, nên ta không quá quen thuộc, không biết mang ý gì đây. Chỉ biết đứa nhỏ nhà ta gần đây có xem phim truyền hình, diễn viên chính gọi là Mộc Thịnh. Ta vì viết Thích Cố đồng nghiệp văn mà cũng từng nghiên cứu qua lịch sử triều Tống, sẵn tiện lướt qua lịch sử của mấy nước khác có liên quan. Ta biết hoàng đế thứ hai của Kim quốc là Hoàn Nhan Thịnh. Trừ cái này, hoàn toàn không biết gì cả. Từ từ, hắn không phải người Tống… Không thể nào, trùng hợp vậy sao?!

“Ngươi họ Hoàn Nhan?” Đương nhiên, ta không dám hỏi. Bất quá nếu hắn thật sự là Hoàn Nhan Thịnh, ta đây cuối cùng cũng biết ta nên nói những gì.

“Công tử ngài không chỉ có mệnh phú quý, còn có, còn có…” Ta cố tình hạ giọng, nói, “Mệnh đế vương!”

Hắn rõ ràng sửng sốt. Cười khẽ, “Tiên sinh, có một số việc không thể nói lung tung.”

“Đương nhiên tại hạ biết. Nhưng đây là sự thật, tại hạ nếu đã biết, không thể không nói.” Ta cũng lấy tay chấm nước trà, “Chữ ‘Thịnh’, thượng nhật hạ thành. Nhật là dương, tức thái dương. Thái dương là gì?? Nhìn qua đã biết là trị vì thiên hạ! Còn thành, là hưng hưng thịnh thịnh, tất có triển vọng. Ý nói sau này công tử sẽ đứng trên vạn người, nhân trung long phượng!” Ta nói xong một hơi, đột nhiên phát hiện năng lực nói hưu nói vượn của ta càng ngày càng mạnh.

“Chẳng qua, ” ta dừng một chút, đoạn nói tiếp, “Xin công tử hãy nhớ lời tại hạ vừa nói.” Nếu không nãy giờ nói đều là công cốc.

Người nọ đột nhiên cười to, “Được, được!!” Sau đó để lại thêm năm mươi lượng vàng, xoay người rời đi.

Ta hài lòng cất kỹ tiền, cũng chuẩn bị rời khỏi. Nhưng không biết Mà ta tắc vừa lòng địa cất kỹ tiễn, cũng chuẩn bị rời đi. Nếu Triều Triều biết ta nhắc nhở hoàng đế tương lai của Đại Kim, có lấy đao chém ta không? Xem tính cách của Triều Triều, hẳn là không rồi… Nhưng mà, nếu Thích bánh bao biết, thì không chắc lắm.

Ta vẫn chưa biết, bởi vì việc này, ta đã khiến Triều Triều dây vào phiền toái lớn sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.