Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
“Vẫn còn sống.” – Thiết Thủ nghĩ nghĩ, lại tiếp tục bổ sung: “Nhưng bây giờ không thể ra khỏi cổng đại môn một bước, ngươi yên tâm, y rốt cuộc cũng không thể gây thêm sóng gió gì nữa rồi.”
“Y thực sự điên rồi sao?”
Thích Thiếu Thương cẩn thận cầm chén rượu hỏi. Thiết Thủ nghĩ bệnh mất trí nhớ hẳn cũng là một loại bện điên đi, vì thế gật đầu nói:
“Cứ coi như vậy đi.”
“Coi như vậy đi? Coi như thế nào mới được coi là đúng?
Thích Thiếu Thương bỗng ngẩng đầu nhìn Thiết Thủ, ánh mắt sáng quắc. Thiết Thủ bị hắn nhìn liền cảm thấy chột dạ, thầm nghĩ, ai nói con ma men này dễ bị gạt chứ. Nhưng nghĩ lại, toàn bộ mọi thứ xung quanh hắn đều bị hủy ở trong tay của Cố Tích Triều, còn có Hủy Nặc Thành, Thần Uy tiêu cục, nợ máu nhiều như vậy, thì làm sao mà nói có thể bị lừa gạt mà bỏ qua cơ chứ.
Uống một hớp rượu, Thiết Thủ hy vọng chính mình cũng say để quên đi: “Y bị mất trí nhớ, cái gì cũng đã quên rồi.”
“Đã quên, cái gì cũng quên sao?”
Thích Thiếu Thương ngẩn ra, bỗng nhiên nở một nụ cười chua xót mà thê lương, hắn nhình lên bầu trời hư vô quát:
“Cố Tích Triều, ngươi quên sạch mọi thứ thật thoải mái, ngươi có biết hay không ta ngày đêm đều rất nhớ ngươi, lúc nào nằm mơ liền mơ tới ngươi, ta nghĩ đến ngươi đã muốn điên rồi!”
Thiết Thủ nghĩ, như vậy là hắn muốn giết y để báo thù sao? Cũng khó trách, huyết hải thâm thù, nợ máu cao ngất, hắn bỏ qua lúc đó có thể là không muốn nhìn Cố Tích Triều chỉ bị chém hai đao là trả xong mọi chuyện. Thiết Thủ lúc đó còn bội phục Thích Thiếu Thương nhân từ, không đành lòng nhẫn tâm xuống tay. Bất quá hiện nay hắn đã hối hận.
“Y ở nơi nào?”
Thích Thiếu Thương hai tay chống bàn, nghiêng người tới gần Thiết Thủ hỏi. Thiết Thủ thong dong nhìn thích Thiếu Thương, không nhanh không chậm nói:
“Nếu ngươi đã buông tha y, tội tình gì lại tìm y để trả nợ cũ nữa chứ?”
“Ngươi sợ ta sẽ giết y sao?”
Thiết Thủ liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương không buồn nói chuyện, hắn không muốn chọc tức con ma men này.
“Sẽ không đâu.” – Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Nếu ta muốn giết y ta đã sớm xuống tay rồi, không cần phải chờ đến ngày hôm nay. Ta có rất nhiều cơ hội để giết y, không phải sao?”
Đã từng như vậy thôi, Thiết Thủ trong lòng thầm nghĩ. Trước đây ngươi không giết y, không có nghĩa là hiện tại cũng sẽ không giết. Ngươi có lí do để giết, lí do gì ở thời điểm nào đều được thành lập, hơn nữa còn rất đầy đủ.
“Ta chỉ muốn nhìn thấy y, sẽ không làm gì tổn hại đến y cả.”
Thiết Thủ hơi hơi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Thích Thiếu Thương, vừa nhìn, trong lòng vừa lắc đầu. Ánh mắt sung huyết thế kia, tựa như có thể dễ dàng kẹp chết con muỗi bằng đôi mày, bộ dạng thế nào cũng giống như hận không thể đem đối phương ăn tươi nuốt sống, vạn nhất hắn thật sự muốn làm vậy, Thiết Thủ cũng không có cách nào khuyên bảo, ngăn cản hắn.
Mặc dù Thích Thiếu Thương đã viết giấy cam đoan, bên trên có ấn Huyết Thụ ấn, nói sẽ không đối phó Cố Tích Triều, Thiết Thủ cũng không cho hắn gặp Cố Tích Triều. Chỉ sợ cừu nhân gặp mặt hai mắt sung huyết, lúc đó còn ai có thể nghĩ nhiều như vậy chứ? Thậm chí khi ngươi nói câu: “Nếu ta muốn đổi ý giết ngay bây giờ thì thế nào!”, đến lúc đó ta có thể ăn thịt được ngươi sao?
Không đúng, nói những lời như vậy luôn là Cố Tích Triều chứ không phải là Thích Thiếu Thương. Nhớ tới lúc Cố Tích Triều nói những lời này, chiếc cằm tinh xảo hơi hơi ngẩng lên, nhíu mi, biểu tình rõ ràng là của tiểu hài tử làm xấu, Thiết Thủ nhịn không được mỉm cười. Thích Thiếu Thương nếu phá hủy hẹn ước, hắn sẽ phải mang vẻ mặt áy náy đứng ở cửa mặc cho người xử lí. Còn nếu như ngược lại làm người ta không đành lòng không biết đối với hắn như thế nào.
Cho nên, tuy Cố Tích Triều là người thông minh, nhưng Thích Thiếu Thương so với y càng biết làm người hơn. Ngàn dặm đuổi giết, Thích Thiếu Thương luôn chiếm được nhân hòa, cho dù Cố Tích Triều có lợi hại đến cửu trọng thiên, cũng vẫn là chạy không thoát kết cục thất bại thảm hại.
Mắt thấy Thiết Thủ đang suy nghĩ điều gì đó, tựa như đã quên mất sự tồn tại của mình, Thích Thiếu Thương nhịn không được nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Y đến tột cùng là đang ở nơi nào?”
“Ta không thể nói cho ngươi biết. Cuộc sống của y bây giờ rất an tĩnh, cũng sẽ không quấy rầy đến bất kì kẻ nào.” – Thiết Thủ trấn tĩnh đón nhận ánh mắt lợi hại như đao của Thích Thiếu Thương: ” Ta cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến y “.
Thích Thiếu Thương cùng Thiết Thủ đối diện trong im lặng, Thiết Thủ cảm thấy được nếu ánh mắt chính là mũi tên, hắn hiện tại chỉ sợ đã biến thành tổ ong vò vẽ. Người dời tầm mắt trước tiên là Thích Thiếu Thương, hắn chính là xoay người hung hăng đem chiếc đàn vô tội đập bể xuống đất. Thiết Thủ cảm thấy có một trận hàn phong nguy hiểm ở sát chóp mũi mình, người kia đem chiếc đàn hắn vất vả tìm được không coi vào đâu, đập bể nát. Tiếng thở dốc nặng nề của Thích Thiếu Thương giống như con dã thú bị thương, hồi lâu mới dần dần bình phục, nói:
“Ta cho ngươi một lời khuyên, Thiết huynh.” – Thanh âm trầm thấp của hắn, không thể không nghe thấy: “Cố Tích Triều chính là một yêu tinh, ngươi tốt nhất nên cẩn thận.”
(Thích bb đã từng trải nên muốn khuyên đầu đất đừng lún sâu đây mà =)))
“Yêu tinh?”. Hai chữ này khơi dậy trong lòng Thiết Thủ một trận sóng, trong thoáng chốc, hắn tựa như nhìn thấy hình ảnh kiều diễm, bộ dạng đạm mạc xinh đẹp yên tĩnh ẩn hiện dưới dòng nước chảy xiết. Hắn nghĩ hắn đã say đi, cho nên khi Thích Thiếu Thương nói câu nói cuối cùng kia, hắn chỉ nghe được câu nói “Cố Tích Triều là yêu tinh”, vì cái gì Thích Thiếu Thương lại nói Cố Tích Triều là yêu tinh?