Thích Thiếu Thương đưa cho Cố Tích Triều một chén rượu, Cố Tích Triều đang muốn uống, thì bị Thích Thiếu Thương nắm chặt tay, y không thể hiểu được, Thích Thiếu Thương ôn hòa cười, lấy đũa gắp thức ăn vào đĩa của y:”Bụng đang rỗng mà uống rượu thì không tốt cho cơ thể đâu, ăn chút gì trước đi.”
Thích Thiếu Thương nhìn tay đang chạm vào Cố Tích Triều, trong lòng cảm thấy ngổn ngang, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ vui mừng đến si đần. Hắn cảm thấy ngoài quần áo thanh sam ra, y cũng mặc rất hợp màu trắng, chỉ là màu trắng của y là từ nhiều mảu hợp lại. Cố Tích Triều bây giờ cũng không phải một nam tử đơn thuần, hắn càng muốn hiểu rõ y, lại càng mê muội vì y.
“Ngươi cười cái gì?”Cố Tích Triều hạ chiếc đũa xuống hỏi.
“Không có gì, ta chỉ nhớ ra ngươi tùng hỏi về vấn đề trong tửu điểm chắc hẳn có trồng ít nhiều đào tụ, tuy rằng” Thích Thiếu Thương nói tới đây, trong mắt tiếu ý thêm vài phần:”Thực đáng yêu.”
Cố Tích Triều cảm thấy lỗ tai nóng dần lên, y rõ ràng biết nguyên do mất trí nhớ, y cảm nhận được ít nhiều tình hình của mình bây giờ đáng thương đến mức nào, tuy trước kia mội sách đều xem qua nhớ kỹ không sót một chữ, nhưng vì thiếu hụt nhận thức cảm tính, khó tránh được trọng một số vấn đề còn hỏi những câu ngây thơ. Nhưng vì vậy mà bị cười nhạo thì đây là lần đầu tiên, ít nhất Thiết Thủ cũng không cười y, luôn kiên nhẫn, tuy rằng không quá thân thiết khi giải thích cho y nghe nòi cùng muôi khác nhau như thế nào, cách sử dụng đá đánh lửa, giặt quần áo như thế nào, từ từ các vấn đề cơ bản vụn vặt.
Từ lúc đầu, thậm chí ngay cả cách dùng đũa cũng là do Thiết thủ cằm tay y chỉ dạy, nếu như bị người này biết chắc bị cười không có chỗ chui quá.Càng nghĩ càng cảm thấy vì sao mình phải cùng hắn ngồi ăn cơm, thực sự là bất khả tư nghị mà. Nghĩ đên đây, Cố Tích Triều hoắc một cái rồi đứng lên, Thích Thiếu Thương hoảng sợ:”Làm sao vậy, đang ăn ngon mà.”
“Ta phải đi về.”Cố Tích Triều lạnh lùng nói, xong xoay người rời đi. Thích Thiếu Thương theo phản xạ có điều kiện nắm lấy cổ tay y, lại cảm nhận được trước mắt hàn quang chợt lóe, muốn ngửa ra sau, nhưng lúc hỏa điện quang phát hỏa lại đang mải suy nghĩ, cái cổ liền không nhúc nhích. Cố Tích Triều sớm đoán được người này đúng thực là đồ vô lại, vừa đi đã biết, hắn muốn làm những cho không tốt giống ở trên đường tự dưng nắm chặt tay y. Hắn khí lực cực đại, một khi bị hắn bắt thì tránh không được. Vì vậy âm thầm lấy liễu diệp đao ra, chỉ cần chờ lúc hắn không phòng bị kịp, liền cho hắn một đao, thừa lúc hắn đau mà dứt ra.
Ai ngờ, hắn chỉ tiến chứ không lùi, không muốn sống nắm chặt cổ tay y, kéo thẳng xuống. Cố Tích Triều nghĩ chỉ muốn dọa hắn mà thôi, việc giết hắn không hề có trong kế hoạch, cổ tay vừa lật nhan, tránh đi chỗ yếu hại của hắn ở dưới cằm cắt một đạo tạo thành lỗ lớn, lập tức máu liền chảy ra. Trong ngáy mắt, y không ngờ nhìn trong bàn tay y.
Cố Tích Triều trong lòng âm thầm buồn bực, trên mặt bất động thanh sắc nói:”Các hạ đường đường là nam nhi cao bảy thước, sao lại có thể mặt dày không biết xấu hổ mà dây dưa không dứt thế hả.”
Edit: Tiếu Tử Kì – tuyetlam.wordpress.com
Thích Thiếu Thương thở dài, nói:”Nếu không phải vì nhìn thấy ngươi một lần tựa như đã quen thân, thành tâm muốn cùng ngươi kết giao, ta làm sao có thể mặt dày mà cố gắng dây dưa cho khổ, ngay cả mạng cũng không cần.”
Cố Tích Triều liếc Thích Thiếu Thương, lạnh lùng nói:”Nếu ngươi muốn cùng ta kết giao, sao không hỏi ý kiến ta. Nói cho ngươi biết, ta ghét nhất là loại người tự cho mình là đúng, luôn làm theo chủ kiến của cá nhân.”
Thích Thiếu Thương lại nở nụ cười, giống như đang nhìn thấy một hài tử đang giận dỗi:”Ngươi nói đang lúc sinh khí, nếu ngươi ăn đồ ăn do ta gắp cho ngươi, chứng tỏ ngươi vừa rồi cũng không hẳn chán ghét ta, nhất định là do vừa rồi ta nói cái gi đó đắc tội tới ngươi.”
Thích Thiếu Thương tới gần Cố Tích Triều:”Chẳng lẽ vì chuyện đào hoa thụ kia? Ta nói ngươi đáng yêu, ngươi cảm thấy một nam nhân khi bị nói người khác nói là đáng yêu là một sự sỉ nhục,cho nên ngươi sinh khí có đúng không?”
Cố Tích Triều hơi cúi chiếc cằm gầy xuống, âm điệu cao lên:”Chẳng lẽ không đúng sao?”
Thích Thiếu Thương nghiêng đầu, chân thật nói:”Ta không phải giễu cợt ngươi,ta chỉ nói ra cảm giác chân thực của bản thân. Ta cảm thấy được ngươi là thư sinh nhất biểu nhân tài, khí khái bất phàm, lại cảm thấy trong câu hỏi ‘Trong điếm chắc có ít nhiều tròng hoa đào thụ’ của ngươi lại giống một hài tử đáng yêu, không hơn không kém. Nếu như đã đắc tội với ngươi, ta tự phạt mình ba chén để tạ tội.”
Thích Thiếu Thương nói xong cùng Cố Tích Triều quay về bàn, tự rót cho mình ba chén. Cố Tích Triều nhìn cằm chảy máu, còn có vẻ mặt tươi cười xán lạn của Thích Thiếu Thương, đành bỏ qua ngồi trở về, gằn từng tiếng nói:”Ngươi thực là một kẻ điên.”
Thích Thiếu Thương không phản bác, chỉ nói thầm trong lòng, vì ngươi mà điên.