Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Thiết Thủ rời khỏi trúc xá, vừa đi hắn vừa cảm thấy có điểm là lạ. Hắn nhớ lại vẻ mặt lúc nhíu mày của Cố Tích Triều, hắn nhận thấy đôi tay y rất lạnh nhưng trên mặt lại bao phủ một tầng mồ hôi mỏng trên trán. Bằng trực giác của một bổ khoái, hắn cảm nhận được dường như y đang che dấu điều gì.
Khóe môi Cố Tích Triều luôn luôn có một nụ cười vô thức, ngay cả khi y nhíu mày, nụ cười này cũng tuyệt đối không thể mất đi. Sau bao lần tiếp xúc, Thiết Thủ nhận thấy được sự bí hiểm sau nụ cười của y, nhưng hắn lại không nhìn ra sự bí hiểm đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiết Thủ vẫn quyết định quay trở lại trúc xá, nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ. Trong chốc lát, một thanh âm từ bên trong truyền ra: “Bộ khoái đại nhân, người đi phá vỡ giấc mộng đẹp của người khác sẽ phải xuống địa ngục đó.”
Mặc dù vẫn là thanh âm châm biếm đó, nhưng Thiết Thủ lại nghe ra được sự mơ hồ trong giọng nói của y, thế nên hắn không suy nghĩ thêm má liền đẩy cửa bước vào.
Đi đến đầu giường, chỉ thấy thân hình Cố Tích Triều co rúm lại, nằm quay mặt vào bên trong, ngón tay thon dài đặt trên ngực áo, tóc ướt sũng mồ hôi, dính vào gương mặt tái nhợt còn trắng hơn cả tờ giấy.
Vừa không thấy một lúc, liền thành ra bộ dạng chật vật như thế này, trong lòng Thiết Thủ không khỏi cả kinh.
Lật vai y lại, Thiết Thủ hỏi lo lắng: “Như thế nào mà ta vừa rời có một lúc, ngươi đã ra nông nỗi này, ngươi bị sốt sao?”
Thiết Thủ sờ trán y, mồ hôi thấm ướt tay làm hắn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Lại nhìn xuống dương mặt y, thấy đôi môi trắng bệch của y đã bị cắn đến chảy máu, Thiết Thủ không khỏi cả kinh: “Rất đau có đúng không, ngươi đau ở chỗ nào?”
Cố Tích Triều liếc hắn một cái, trong mắt hiện lên sự chán ghét nhưng không nói nên lời, y một bên đưa tay đẩy hắn, một bên không kiên nhẫn nói: “Ngươi không cần dài dòng lí sự, ta đã phiền muốn chết, ngươi làm ơn để cho ta yên lặng một chút đi!”
“Ngươi như thế này bảo ta làm sao dám để ngươi lại một mình, vạn nhất không may có chuyện xấu xảy ra, ta làm sao ….” – Thiết Thủ vốn định nói: “Ta làm sao có thể ăn nói với sư phụ được? “, nhưng hắn nghĩ lại, nếu Cố Tích Triều chết thì hắn sẽ thoát được mối phiền phức này, mà hắn lại càng không cần phải nói với ai.
Cố Tích Triều cười lạnh: “Vạn nhất ta có xảy ra chuyện gì, chỉ sợ người khác cao hứng còn không kịp, nếu ta không chết, mới khiến cuộc sống hàng ngày của bọn họ khó có được sự yên ổn đi.”
Thiết Thủ ngẩn người ra hơi khó chịu nhưng lại không thể phản bác được gì. Cố Tích Triều bỗng nhiên kéo vạt áo của Thiết Thủ lại gần, một cái nhìn sắc bén sáng ngời xuất hiện trong mắt, khóe miệng mang theo tiếu y chế nhạo, thanh âm trầm thấp mà hơi khàn khàn như nỉ non nói: “Ngươi cũng là một thành viên trong số bọn chúng mà, ta nói có đúng không?”
Mặt khác, Thiết Thủ giống như là bị mê hoặc, tim đập nhanh và loạn nhịp, trước gương mặt tái nhợt cùng tiếu ý thê lương tuyệt vọng của Cố Tích Triều, hắn không thể nào nói lên lời.
Cố Tích Triều hừ nhẹ một tiếng, buông vạt áo của Thiết Thủ ra, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi đi, đừng đứng ở chỗ này chướng mắt, ta và ngươi đều không thân thiết gì.”
Y nói xong lập tức xoay người nằm xuống. Thiết Thủ lại ở bên giường của Cố Tích Triều ngồi mãi không đi, hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
Cố Tích Triều vừa đau lại vừa chán nản, nhưng y không còn chút khí lực nào để đuổi hắn đi, tuy không muốn bộ dạng chật vật của mình bị người khác nhìn thấy, nhưng không đuổi hắn đi cũng không có gì là không tiện cả.
Hơi hoảng, Thiết Thủ bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, thanh âm trầm thấp mà rất mực ôn hòa: “Ngươi vì cái gì mà đối với bản thân mình lại tàn nhẫn như vậy?”
Trong bóng đêm, Cố Tích Triều mở to mắt, ánh mắt lợi hại mà quyết tuyệt: “Bởi vì ta muốn sinh tồn!”
Tâm của thiết Thủ bỗng nhiên khẽ động, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mắt y: “Không cần phải như thế nữa, ta hứa sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Cố Tích Triều vẫn như trước im lặng không nói, khóe miệng mang theo tiếu ý mơ hồ. Thiết Thủ cảm nhận được đôi mắt của y nhẹ nhàng động đậy, thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, khiến cho hắn sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ như hắn bắt được một chú bướm con, hắn đem nó giấu trong lòng bàn tay, nó lại nhẹ nhàng giãy dụa trốn tránh. Hai mắt Cố Tích Triều mở to dưới bàn tay của Thiết Thủ, chỉ có thể thấy được một màn hắc ám, chính là tại chỗ da thịt cùng tiếp xúc truyền đến một cảm giác ấm áp, làm cho y không tự chủ một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Chỉ cần có cảm giác ấm áp là được, mặc dù không thể nhìn thấy gì cũng không thành vấn đề, bởi vì y cũng biết, nhiệt độ cơ thể của mình đại đa số thời điểm chính bản thân y cũng không có cách nào đạt được sự ấm áp.
.