Thiết Thủ thấy khuôn mặt như ngọc bạch của Cố Tích Triều bị nước bùn làm bẩn, giống như một chú mèo hoa nhỏ, vừa bực mình lại vừa buồn cười. Hắn thở dài rồi ngồi xổm xuống, đem chiếc ô nhét vào trong tay y.
“Nhờ phúc của ngươi mà đã lâu rồi ta không chạy bộ.”
Thiết Thủ vừa oán giận vừa cúi xuống ôm Cố Tích Triều không thể động đậy lên. Lời còn chưa dứt, Thiết Thủ bỗng nhiên cảm thấy trên cổ lành lạnh, một đoạn đao nhỏ như lá liễu đang kề trên mạch máu hắn, mà vị trí chính xác của đoản đao này lại nằm ngay trong tay Cố Tích Triều. Cố Tích Triều dùng thanh âm vô lực nói:
“Bỏ ta xuống, ta đã nói rồi, từ nay về sau sống chết của ta không liên quan tới ngươi.”
Thiết Thủ vừa ôm Cố Tích Triều vừa thản nhiên nói: “Lúc ta ra ngoài có nấu nước, khi chúng ta trở về chắc nước cũng sắp sôi.”
Cố Tích Triều tăng thêm lực đạo ở cánh tay: “Ta nói bỏ ta xuống!”
Thiết Thủ cảm nhận được lưỡi dao lạnh cùng điềm xấu sắp đến. Nhưng hắn vẫn làm bộ như không có việc gì: “Sau khi trở về, trước hết cần phải tẳm nước nóng cho ấm người đã.”
Cố Tích Triều tức giận nghiến răng: “Ta không cần sự thương hại của ngươi!”
Lưỡi dao sắc bến cuối cùng cũng cứa lên da, máu tươi nhanh chóng thấm ướt. Thiết Thủ như không cảm giác được gì, tiếp tục đi bình thường: “Ta không phải đang thương hại ngươi mà là ta chiếu cố ngươi.”
Cố Tích Triều nở một nụ cười trào phúng: “Có thể chiếu cố hạng người luôn có lòng dạ muốn hại người khác, lòng dạ của ngươi cũng từ bi độ lượng thật nha.”
“Ngươi nói ngươi không bao giờ tin tưởng vào bất kì lời hứa hẹn nào?” – Thiết Thủ trầm tĩnh mở miệng, nhưng thanh âm lại không hề mang một chút tức giận nào: “Nhưng ta lại tin tưởng vào lời hứa hẹn của ngươi, ngươi nói ngươi sẽ không hại ta. Cho nên lúc ngươi nói ngươi hạ độc là ngươi lừa ta.”
Sau một lúc, Thiết Thủ nghe thấy Cố Tích Triều cười khẽ:
“Ta cũng chưa từng nói qua với ngươi dược ta hạ ngươi là độc dược, bất quá dược tính mạnh nên khiến máu không thể lưu thông. Nếu ngươi muốn vận công để bức độc ra thì thật sự sẽ bị thất khiếu chảy máu. Nên ta nói những lời đó cũng đâu phải là giả.”
Thiết Thủ nghe thấy thanh âm lạnh lùng như thế không khỏi rùng mình, người này đúng là tâm tư lạnh lùng mà, còn nhiều lần khiến ngưới khác phải tức đến hộc máu nữa chứ, ai ở chung với y thật chẳng có mấy ngày an lành. Cố Tích Triều nắm chặt đoản đao nhẹ nhàng xẹt qua cổ họng Thiết Thủ một đường nói:
“Nhưng ta ngày càng muốn giết chết ngươi.”
Thời điểm Thiết Thủ nghe xong câu nói đó, một chút ngữ khí lạnh lùng cũng chẳng có, hắn cúi nhìn xuống thần sắc lạnh nhạt trên mặt Cố Tích Triều hỏi: “Vì sao?”
Cố Tích Triều gương mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy như thạch bàn xung quanh tỏa ra những tia huyền quang màu xanh: “Bởi vì ta không chịu nổi ngươi lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh ta.”
Thiết Thủ ngược lại nở nụ cười, mang theo theo vài tia sủng nịch nói: “Vậy sao ngươi còn chưa động thủ?”
Cố Tích Triều buông mi mắt xuống, thở nhẹ ra một tiếng: “Hôm nay ta mệt rồi.”
Nói xong, Cố Tích Triều mệt mỏi dựa vào ngực của Thiết Thủ, hai mắt nhắm lại. Thiết Thủ phát hiện ra Cố Tích Triều đúng là chúa sinh sự. Mặc dù ngẫu nhiên y có thể sống yên ổn mấy ngày, song mọi sự vụ đều chủ động tìm đến tận cửa. Trước sau mới vài ngày ngắn ngủi, trong trúc xá cư nhiên có thêm một người lớn đến làm tạp vụ. Thiết Thủ đứng xung quanh song chướng, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy y phục của nữ nhân đang phơi ngoài sân, thắc mắc hỏi:
“Nàng nói nàng do đào hôn mà chạy trốn, bị đánh đập nhiều nên mới chạy tới đây, ngươi sẽ tin chứ?”
Cố Tích Triều nhún nhún vai, vẻ mặt không sao nói: “Tin hay không cũng không quan trọng, dù sao nàng cũng là phải dựa dẫm ta để sống yên, không bằng…”
Cố Tích Triều bỗng nhiên nhe răng cười, giống như một thiếu niên nghịch ngợm: “Ngươi tới nói cho nàng biết ta tột cùng là ai, đã giết tất cả bao nhiêu người. Nếu nàng sợ có thể nàng sẽ ra đi.”
Thiết Thủ nhìn ánh mắt sáng ngời của Cố Tích Triều, trầm ngâm một lát nói: ” Cũng tốt”. Thiết Thủ cùng cô nương tên Tễ Nguyệt trong rừng trúc một trước một sau, đi từ từ, hắn không hề báo trước liền mở miệng nói trước, nhưng dường như là đã có sự chuẩn bị từ lâu:
“Họ Tư Không, tên Tễ Nguyệt, từ lần đầu gây án vào tháng bảy năm trước đến nay, đã liên tiếp gây ra ra mấy nghìn vụ, hôm nay ta muốn bắt ngươi về quy án.”
Nữ nhân cười lên khanh khách, tiếng nói giòn tan: “Thiết Thủ, Thiết Du Hạ, quả nhiên không tầm thường, lại đi yêu nam nhân.”
Thiết Thủ nghe xong không giận, trái lại còn cười: “A, nếu ngươi đang muốn nói tới y thì bất quá ngươi đã hiểu lầm rồi.”
Tễ Nguyệt mày liễu một mảnh nói: “Ngươi vừa không để y bước chân ra khỏi rừng trúc nửa bước, lại còn không cho y gặp ngoại nhân nào chỉ còn thiếu mỗi viếc xây tòa kim ốc đem y giấu đi nữa thôi, ngươi còn gì để nói nữa không?”
Thiết Thủ bình tĩnh tự nhiên hồi đáp: “Nếu ngươi đã xem đó là đúng sự thật, ta cũng không còn gì để nói cả.”
Tễ Nguyệt thấy phản ứng của Thiết Thủ như vậy, trong long kinh ngạc, âm thầm đem sự kiện vừa rồi suy nghĩ lại, đột nhiên cả kinh nói: “Chẳng lẽ y là…”
Thiết Thủ làm ra bộ dạng chớ có lên tiếng: “Chuyện này ta và ngươi trong lòng đều biết rõ ràng, không cần phải nói ra.”
Tễ Nguyệt ngơ ngẩn, sợ hãi lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đỡ lấy thân trúc mới không ngã ngồi trên mặt đất.
“Làm sao có thể…” Tễ Nguyệt run giọng nói: “Ngươi xem y bất quá chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, sao lại có thể là người biết dùng đao kiếm? Mặc dù biết được mọi người nói, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nhưng y như vậy làm sao có thể là đại ma đầu tay nhuốm đầy máu được? Ngươi muốn gạt ta, ngươi muốn bịa chuyện gì cũng được, đừng lôi mấy chuyện ma quỷ này ra có đánh chết ta cũng không tin “.
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng hôm nay ta phải bắt ngươi về quy án.”
Tễ Nguyệt im lặng hồi lâu, mới lộ vẻ sầu thảm nói: “Cần gì làm những việc thừa thãi, ta đã tự mua dây buộc mình rồi.”
Thiết Thủ sửng sốt, cẩn thận đánh giá Tễ Nguyệt: “Như vậy là có ý gì?”
Hoảng loạn pha lẫn với nức nở, gằn từng tiếng, Thiết Thủ nghe thấy nàng nói từng tiếng rất rõ ràng: “Mặc dù y chính là người kia, thế nhưng ta vẫn thích.”
Thiết Thủ nhìn cô nương vừa nói thích y vừa bi thương rơi lệ, bỗng nhiên cảm thấy rất quen thuộc như đã từng thấy qua rồi. Cố Tích Triều đối với một người nào đó chính là kiếp nạn một đời, vạn kiếp bất phục.
Tễ Nguyệt ngửa mặt lên, đôi mắt thu thủy long lanh quang lệ, ngữ khí lại bình tĩnh mà kiên định vô cùng: “Cho dù ngươi có bắt ta trở về, nhà giam kia cũng không giam nổi ta đâu, ta chỉ muốn cùng với ngươi nguyện ý canh giữ ở bên cạnh y. Y thường xuyên đêm khuya đứng dậy đọc sách viết chữ, nhưng lại không mặc nhiều quần áo, mùa đông lạnh như thế y cũng chẳng quan tâm. Y như vậy một chút tự chiếu cố bản thân mình cũng không biết, làm sao có thể khiến người khác an tâm đây?”
.