Edit: Nguyệt Phong + Beta: Kamiya
Thời gian đếm ngược: Ba ngày rưỡi.
Địa điểm: Gian nhà cũ bỏ hoang của Lưu Anh.
Hoạt động: Thích Thiếu Thương phụ trách mua đồ ăn, tham dò tin tức, thỉnh thoảng xuất môn; Lâm Tể Huyền tiếp tục nghiên cứu; Cố Tích Triều nhàn lai vô sự; Lưu Anh phụ trách chiếu cố cuộc sống của mọi người, hằng ngày giúp đỡ Lâm Tể Huyền ngao dược.
Chuyện gì đến sẽ phải đến, Cố Tích Triều rất tin vào những lời này, bởi vì y tin tưởng trên đời này không có chuyện gì có thể dựa vào may mắn mà giải quyết đươc, chí ít đối với y là như vậy.
Bởi vậy khi Lâm Tể Huyền một mình bưng chén thuốc tới trước mặt y, Cố Tích Triều vẫn nhàn nhã dựa người vào bên song cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài, thản nhiên nói: “Không đi với Thích Thiếu Thương sao?”
Lâm Tể Huyền gật đầu nói: “Ta đem dược cho ngươi, còn hắn ở ngoài giúp Lưu Anh cô nương múc nước.”
Liếc mắt nhìn những hạt màu nâu dày đặc nổi trong chén thuốc, Cố Tích Triều nói: “Ngươi có sở thích cho người khác uống mấy cái thứ dược liêu kỳ quái đó sao?”
Lâm Tể Huyền vẫn một mực thản nhiên như cũ, dung mạo tuy vẫn giống như trước đây, nhưng thần sắc lại trở nên kỳ lạ, phảng phất lộ ra một thứ biểu tình âm ngoan, lạnh lùng: “Ngươi sai rồi, ta chỉ là thích cho ngươi uống những thứ dược liệu kỳ quái này thôi.”
“Thật sao?” Cố Tích Triều lạnh lùng cười, đột nhiên đổi đề tài, khẩu khí lãnh đạm: “Lâm đại phu hành động trước sau thật không nhất quán sao, việc gì phải sợ ta nhận không ra ngươi? Còn muốn Hoàng Kim Lân cố ý nhắc nhở.”
“Ngươi lại sai nữa rồi.” Lâm Tể Huyền cười cười lắc đầu, khóe mi lộ ra ý khiêu khich, không nhanh không chậm mà đáp lời: “Ta không phải là sợ ngươi nhận không ra ta, ta là sợ ngươi nhận ra rồi nhưng lại cố tình làm như không biết, phá hủy chuyện tốt của ta.”
Ha, Cố Tích Triều lần này cười đến cực kỳ trào phúng: “Hảo cận thận a, Diệt Ngân, Vãn Tình đều nằm trong tay ngươi, đã như vậy mà còn cần phải sợ ta sao?”
“Bởi vì ngươi vốn là Cố Tích Triều.”Lâm Tể Huyền để lại chén thuốc lên bàn, đột nhiên tiến lại gần người kia, bàn tay nhanh chóng nắm lấy cằm Cố Tích Triều, tư thế vô cùng ngả ngớn.
Cố Tích Triều không ngờ hắn lại hành động như vậy, trong mắt lập tức toát ra sát khí, cơ hồ như muốn một đao đâm thẳng vào đôi mắt đang nhìn mình, cổ tay vừa chuyển, đầu ngón tay đã giữ chặt ngân châm đâm vào nhật nguyệt huyệt.
Sớm có chuẩn bị từ trước, Lâm Tể Huyền thân thủ nhanh chóng bắt lấy cổ tay y. Thấy ý đồ đã đạt thành, hắn cũng không muốn liều lĩnh, vừa rút lui vừa trả lời; “Tựa như mới vừa rồi, ngươi thông minh như vậy lại không biết ẩn nhẫn, đáng lý ra nên làm bộ không có năng lực phản kháng ngươi lại không làm đươc (làm bộ không có năng lực phản kháng cho bị anh ăn tươi nuốt sống luôn á hả, tiểu Cố đâu có dại vậy! ><). Đây là nguyên nhân ngươi không thể thành công, cũng là nguyên nhân mà ngươi vĩnh viễn không thể đầu nhập chốn quan trường. Ngươi không đủ xấu xa, mặt ngươi cũng không đủ dày, còn có một cỗ thanh cao không gì đánh ngã được. Cho nên đối với ngươi vĩnh viễn đáng phải đề phòng nhắm tránh sinh ra biến cố.”
Cố Tích Triều nhất thời hiểu rõ dụng ý cửa hắn, thâm trầm nói: “Nếu ta giống như những kẻ mà ngươi nói, e rằng bây giờ đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”
“Nói rất đúng.” Lâm Tể Huyền mỉn cười, “Càng thông minh, càng nguy hiểm, càng có thể là một vật hữu dụng, tỷ như phóng hỏa, nếu ngươi có thể khống chế tốt ngọn lửa, ngươi sẽ có thể đốt địch thủ của mình thành tro, không để lại dấu vết.”
Cố Tích Triều trong giọng nói mang theo cả vẻ mỉa mai trong giọng nói, đối y đáp lại: “Cẩn thận một chút, kẻ tự thiêu chính mình cũng không phải là ít.”
“Không nhọc ngươi phải quan tâm, ta sẽ ngàn lần, vạn lần cẩn trọng.” Lâm Tể Huyền vừa nói vừa bưng chén thuốc đưa cho Cố Tích Triều, “Uống đi.”
Hơi khói tỏa ra nồng nặc, không nóng, nhưng lại rất đắng, Cố Tích Triều đem bát một hơi uống hết, mới nói: “Lần sau dùng dược làm thành hoàn dược(thuốc viên) đi, mùi quá kém.”
Lâm Tể Huyền cũng đăm chiêu trả lời: “Dược tính của Diệt Ngân ta cũng chưa hoàn toàn nắm rõ, đây chỉ là ta phối dược tạm thời, muốn biết rõ hơn chỉ có thể dựa vào mạch tượng của ngươi.”
“Thật sự là làm ngươi tốn công rồi.” Cố Tích Triều cười lạnh. Y tĩnh tọa trên giường, im lặng chờ đợi, trong sách có nói cơ thể sẽ cảm nhận một trận lãnh liệt khí bắt đầu từ tim rồi nhanh chóng lan ra toàn cơ thể, sắc bén như một thanh lợi kiếm cắt sâu vào huyết mạch, xuôi dòng nghịch lưu, cắt vào tứ chi bách hài, nếu muốn dùng từ để diễn tả thì chỉ có một “đau đớn”.
A, đúng vậy, đau đớn thì sao? Y đã cùng đau đớn hữu duyên, từ lâu đã không phân biệt được rồi. Nhưng vĩnh viễn cũng không nên đem y tùy tiện đẩy vào hỏa diễm, sẽ hối hận, kẻ đó chắc chắn sẽ hối hận!!
“Dược hiệu phát tác?” Lâm Tể Huyền chăm chú cầm mạch tượng y, trong ánh mắt không biết là đang thưởng thức hay đang xem một thứ kỳ vật mà hắn vừa mới săn được.
“Lực nhẫn nại của ngươi thật khiến ta bội phục, vô luận là hôm nay hay lúc đầu sử dụng Diệt Ngân. Thân thể của ngươi vốn không giống người bình thường, hay phải nói ngươi đối với mình còn tàn nhẫn hơn gấp vạn lần so với ngươi đối với người khác?”
Cố Tích Triều ngẩng đầu, trên trán y đã phủ lên một tầng mồ hôi lạnh, khuôn mặt đã không còn một chút huyết sắc, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia sáng lợi hại. Nghiến răng phun ra một câu; “Ngươi biết không? Từ đầu đến cuối ngươi đều là một kẻ khiến người ta chán ghét.”
“Ta biết.” kề sát bên tai y phun ra một ngụm lãnh khí, thanh âm lạnh lẽo, băng hàn. Lâm Tể Huyền đột nhiên đề cao thanh âm, lo lắng kêu lên: “Thích đại hiệp, Thích đại hiệp.”
“Không có tin tức gì, bộ khoái thành Hàng Châu nhiều như vậy, võ lâm nhân sĩ cũng ra sức tìm kiếm, cư nhiên lại không tìm ra được nơi bọn họ dừng chân.” Thiết Thủ vô pháp tin tưởng vào những gì mình đang nghe.
Truy Mệnh khẽ nhăn mặt, nhíu lại trường mi: “Vậy ngoài thành thì sao? Bọn họ có khi nào đã xuất thành rồi không?”
Thiết Thủ lắc đầu: “Khẩu Tri Huyền cũng Nhạc Môn Chủ cũng nghĩ vậy, nhưng ta cảm giác không đúng.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngày hôm qua có một người mất tích, là Mạc Bắc danh y Lâm Tể Huyền.”
Truy Mệnh không khỏi chấn động: “Là người tại Hoắc gia trang phát hiện Cố Tích Triều ăn Diệt Ngân?”
“Đúng vậy, tuy nói hắn thích tự do tự tại, một người độc bộ, nhưng chung quy cũng không tới mức bất cáo nhi biệt, rất có khả năng vốn là Thích Thiếu Thương tìm được hắn.”
“Muốn hắn giúp Cố Tích Triều giải độc.”
Hai người đồng thời trầm mặt, “Nếu như ở trong thành, bọn họ cần phải ăn cơm, cần phải mua những đồ vật thông thường, vậy tại sao lại không có một chút dấu vết?”
Thiết Thủ nhẹ nhàng cười: “Nếu là ngươi hoặc ta, làm sao không tránh được sự lục soát của những người này? Thích Thiếu Thương cũng vậy, chỉ cần lưu tâm một chút là có thể tránh được bọn họ rồi.”
“Vậy là phải bó tay rồi, dù sao tìm không được, chi bằng không tìm.”Qua một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng Truy Mệnh cũng phán ra một câu.
“Truy Mệnh.” Thiết Thủ có chút trách cứ, nhưng khẩu khí vẫn như cũ, không hề có một chút nghiêm khắc, “Ngươi và ta đều biết chuyện naỳ không đơn giản như vậy, không nên xử trí theo cảm tính.”
Truy Mệnh nở nụ cười: “Nhị sư huynh, ngươi nói chúng ta có nên đuổi bắt Thích Thiếu Thương không?”
Vấn đề này đương nhiên không cần phải trả lời, nhưng Thiết Thủ lập tức rõ ràng hắn muốn nói gì, bình thường suy nghĩ muốn làm gì vốn là những điều mà bọn họ hay nghĩ đến, cả đôi thủ cũng nghĩ đến. Bọn họ nên làm gì? Đối thủ làm gì? Nếu như bọn họ nghĩ rằng ở đây có âm mưu, vậy âm mưu đó là gì?
Ai cũng không biết.
Nhưng.
“Chúng ta không có lựa chọn.” Cho nên càng nghĩ đông nghĩ tây sẽ càng cảm thấy đáng sợ.
Truy Mệnh gật đầu, Thiết Thủ đưa tay vỗ vỗ vai y, y biết, bọn họ đều là con người, đều có tình cảm của bản thân, nhưng trên lưng đeo nhiều trách nhiệm không cho phép bọn họ có thể vô tư mà biểu lộ tâm tình, vào thời khắc sinh tử lại càng phải bảo trì thanh tỉnh, cảnh giác đề phòng, nếu không hậu quả gây ra sẽ khó có thể đoán được, mạng sống lúc nào cũng tựa như chỉ mành treo chuông.
Hai người đứng yên, cũng không tiếp tục cuộc nói chuyện nữa.
Thanh phong lướt qua, bầu không khí xung quanh thâm trầm như mang theo cả những mối nguy hiểm tiềm tàng. Thiết Thủ vẫn một thân hắc y cẩm bào, vẻ mặt nghiêm túc, đoan chính, nhưng Truy Mệnh đứng bên cạnh hắn vẫn mỉm cười. Tà dương như máu phủ lên thân ảnh cả hai người.
Bọn họ vốn có thể là những nam tử tốt, suốt đời không phải dính máu tanh, xương trắng, vĩnh viễn có thể thanh cao sạch sẽ đứng dưới ánh dương quang. Nhưng hiện tại, họ lại không có khả năng làm cho chính bản thân mình rời xa sự xấu xa, máu tươi, cùng tội ác. Đã nhiều năm như vậy rồi, mệt không? Có lẽ có. Nhưng Thiết Thủ vẫn là Thiết Thủ nghiêm túc, lão luyện, Truy Mệnh vẫn là Truy Mệnh với nụ cười ấm áp trên môi. Ngay cả Vô Tình cùng Lãnh Huyết thủy chung vẫn không hề có một chút thay đổi. Bất đồng ở chỗ, mỗi người bọn họ đều có một sự cố chấp của riêng bản thân mình, bọn họ có thể kiên trì, cho nên bọn họ mới có hôm nay.
.