[Thích Cố] Vong Ưu

Chương 9: Chương 9




Edit: Nguyệt Phong + Beta: Kamiya

Thích Thiếu Thương ở một bên bày ra vẻ mặt ảo não, không còn biện pháp, nhưng Cố Tích Triều thì vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như cũ, dường như không hề để tâm đến sắc mặt của người bên cạnh, vẫn thản nhiên chơi đùa với đóa hoa vô tâm, thần thái ôn nhu, dường như đang xuyên qua hình bóng của hoa mà ngắm nhìn một người.

Lão thiên a, người trúng độc là hắn mà, ai có thể giải thích cho ta biết cái bộ dạng bình bình thản thản như vậy là làm sao đây. Thích Thiếu Thương đã phiền lại càng phiền muộn hơn, càng vô pháp đè nén cơn tức trong lòng, cuối cùng cũng bộc phát, kéo lấy cánh tay Cố Tích Triều mà âm trầm nói: “Cố Tích Triều, ngươi thực sự muốn chờ chết sao?”

Cố Tích Triều cũng không tránh né, câu thần cười lạnh nói: “Tích Triều cũng không muốn chết, dù sao cũng đã chết qua một lần nên hiểu rất rõ. Ân oán tình cừu, vân khởi vân diệt, người đã chết rồi thì cũng chỉ còn là một mảng hư không, ngay cả một chút cũng không còn lưu lại, dù sao cũng là không cam tâm. Nhưng chẳng hay Thích đại hiệp có thể làm gì? Là kẻ nào hủy hoa, manh mối về hắn có sao? Hay là có cách chữa trị? Nếu tất cả đều không có, ta ngoài chờ đợi có thể làm gì?

Thích Thiếu Thương lặng lẽ nới lỏng tay, Cố Tích Triều nói rất đúng, hiện tại bọn họ cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi đối phương manh động, bọn họ mới có thể tìm ra manh mối, nói vậy sự chờ đợi của Cố Tích Triều không hẳn là tiêu cực, mà có khi còn là biện pháp tốt nhất.

Nhưng…hắn nhịn không được đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Tích Triều, nét mặt y vẫn rất đạm nhiên (“đạm” hay “điềm”), đạm (cái này cũng thế) nhiên đến mức khiến hắn trong lòng trào lên một cảm giác đau nhức mơ hồ. Phảng phất đáy lòng tựa như bị một mũi giao (“dao”? “đao” hay “giáo”) bén nhọn xuyên thấu, vết thương tuy không làm trào ra tuyên huyết nhưng lại mang đến một cảm giác đau nhức thấu triệt tâm can.

Cố Tích Triều vốn mới từ trên giường bước xuống, trên người chỉ khoác lên một kiện trung y trắng noãn, lúc này mới đưa tay đến lưng ghế tựa, mang áo khoác khoác lên mình. Vết thương trên đầu vai vẫn còn ẩn ẩn đau nhức, y cũng không làm khó chính mình, chậm rãi mặc vào.

Thích Thiếu Thương thấy vậy liền tới gần khuyên nhủ: “Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi, thân thể ngươi vốn đã yếu rồi, một kiếm vừa rồi khiến ngươi mất không ít máu đâu.” Hắn thấy thanh y của Cố Tích Triều cũng không lưu lại một chút tiên huyết, ngay cả vết thương trên đầu vai cũng được khâu lại cẩn thận, biết là Lưu Anh đã tỉ mỉ thay hắn chiếu cố y, nhịn không được nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt mang cả thần thái tạ ơn.

Lưu Anh cười hỏi: ” Cố nhạc công, ngài có việc muốn làm sao?”

Cố Tích Triều đã ăn mặc chỉnh tề, vừa thắt lại đai áo (lưng?), vừa trả lời: “Ta không có việc gì, chỉ là truy binh có việc. Đợi đến khi bọn họ đuổi đến nơi thì cái mạng cũng khó bảo toàn.”

Nghe y nói như vậy Thích Thiếu Thương cũng không khỏi sửng sốt, hắn cũng là người từng trải trên giang hồ, sao có thể không lo lắng đề phòng trước chuyện này, vì vậy hành động cũng đã hết sức cẩn thận tỉ mỉ. Bản thân hắn cũng tự tin không có người theo dõi mới dám quay về đây.

“Sẽ không có….”

Lời chưa xong, Cố Tích Triều đã ho nhẹ vài tiếng ngắt lời: “Ta biết trong giang hồ kẻ có thể theo dõi được Thích đại hiệp không nhiều, nhưng nếu lần này là hắn thì có thể chứ?”

Thích Thiếu Thương cau mày: “Ngươi muốn nói đến ai?”

“Truy Mệnh ngày hôm qua đã đến Hàng Châu phủ, tin tức này không lẽ Thích đại hiệp không biết?”

Nghe vậy Thích Thiếu Thương không khỏi giật mình. Hắn là vì chuyện của Cố Tích Triều mà tính toán đủ đường, loại tin tức này hắn nghe được cũng không có gì lạ. Nhưng điều khiến hắn không yên chính là Truy Mệnh vốn phải đang truy bắt giang dương đại đạo Hoắc Trấn Đông, như thế nào lại trùng hợp xuất hiện tại Hàng Châu? Hơn thế nữa, Cố Tích Triều từ đâu lại có thể biết được tin tức này?

Dường như nhìn ra được Thích Thiếu Thương đang suy nghĩ cái gì. Cố Tích Triều khẽ nhếch khóe môi tái nhợt, mi phong khẽ nhướng, hướng hắn thản nhiên giải thích: “Truy Mệnh vì sao xuất hiện ở nơi này ngươi chỉ có thể tự đi hỏi hắn. Về phần ta làm thế nào biết được, thì chẳng phải nhờ ơn mấy tên võ lâm chính nghĩa ở Hoắc gia trang sao, luôn mồm nói muốn bắt ta giao cho bổ đầu của Lục Phiến Môn đấy thôi. Đương nhiên những kẻ muốn đem ta bầm thây vạn đoạn, rút gân lột da thì lại càng nhiều hơn thôi.”

Thích Thiếu Thương cũng không còn gì để nói, đành hướng về phía Lưu Anh: “Phòng này có cửa sau không?”

Lưu Anh nhẹ gật đầu, liền sau đó nhanh chóng thu thập một ít tư trang hành lý, rồi vội vã theo hậu môn (cửa sau) rời đi.

Bóng lưng ba người vừa biến mất, tiền viện liền xuất hiện một thân ảnh bạch y, thiếu niên khẽ cười, chống cằm ngồi ở mấy bậc thang ngoài sân, tựa hồ muốn nhìn ngắm mây trời để tiêu đi thời gian buồn chán.

Chờ không lâu đã thấy một đại đội nhân mã đông đúc kéo đến, nhanh chóng vây kín sân viện, nào là bộ đầu nha môn hùng hùng hổ hổ, cũng không thiếu võ lâm nhân sĩ khí khái lẫm liệt, lưng đeo trường kiếm, thiếu niên đưa mắt nhìn lướt qua đám người vừa đến, nói cũng không nói một lời.

Câu hỏi nhanh chóng từ trong đám người hướng về phía y: “Thôi bổ đầu, Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương đâu?”

“Ngài không phải là đang truy tìm tung tích của Thích Thiếu Thương sao?”

“Không sai, đây chính là nơi mà bọn họ trú lại.” Thiếu niên ngẩng đầu, để lộ ra một nụ cười sáng lạn, mũi chân chỉa xuống di di trên mặt đất, nụ cười của Truy Mệnh cùng từng cử động nhỏ nhất của y cũng khiến đám nhân sĩ kia không khỏi âm thầm đề phòng.

“Vậy..người đâu?”

Dáng tươi cười càng thêm ngây thơ vô tội: “Trương đại nhân cùng Nhạc môn chủ trước đó đã có căn dặn, ta trên đường phải để lại dấu vết, nếu phát hiện nơi bọn họ trú lại, liền phải đợi các ngươi đến đông đủ, không được hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy ta vẫn một mực ở đây đợi các ngươi.”

Ai chẳng biết Truy Mệnh cùng Thích Thiếu Thương có giao tình rất tốt, lời này cố ý dặn là muốn phòng ngừa hắn làm việc thiên vị, không nghĩ hắn lại lợi dụng điểm này để trốn tránh trách nhiệm, buông tha phạm nhân.

Đám đông phút chốc đã có hơn phân nửa chán nản, phân nửa thì lại tức đến nghiến răng nghiến lợi,nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên trước mắt một bộ nhàn nhã ung dung, bởi vì thực chất không có ai dám động, mà cũng không có ai có khả năng trước mặt hắn động thủ.

Ba người đã đi xa được nửa dặm, chợt nghe Thích Thiếu Thương nói: “Trước tiên nên nghỉ ngơi chút đã.”

Hắn nãy giờ vẫn đi ở phía sau, cẩn thận quan sát tình hình, nhận thấy không có khí tức nguy hiểm đuổi theo, liền sợ thân thể Cố Tích Triều không thể chống đỡ nổi áp lực, với lại Lưu Anh cũng là nữ lưu mềm yếu nên hắn mới đưa ra đề nghị như vậy.

Cố Tích Triều cũng không nói gì, chỉ là im lặng đứng lại, trên trán sớm đã thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh, hô hấp mặc dù có chút gấp gáp, nhưng sắc mặt vẫn bảo trì vẻ bình thản như cũ. Lưu Anh cũng hơi thở gấp, sắc mặt cũng đã chuyển sang màu hồng.

“Lưu Anh cô nương, thật sự đã làm phiền nàng rồi.”

Nàng nghe Thích Thiếu Thương nói thế cũng chỉ nhẹ mỉm cười: “Thích đại hiệp cứ yên tâm. đã ra tay tương trợ các ngươi ta cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Lưu Anh bất quá cũng chỉ là một người nữ lưu chân yếu tay mền, vô tài vô đức, ngay cả sinh mạng của mình cũng là quản kông được. Nhưng dù sao cũng hiểu được, hai người không phải là kẻ xấu, chỉ có thể trợ giúp chút sức hen, những việc sau này Lưu Anh cũng không hề e ngại.”

Thích Thiếu Thương tâm không khỏi nhất thời hỗn loạn, một nữ lưu nhu mĩ như nước, nhìn không ra lại có một trí tuệ sắc sảo như vậy, phảng phất còn để lộ ra một sự kiên cường mà ít ai có được, tựa như hoa sen trong bùn mà vẫn một thân thanh cao.

Lại chuyển sang Cố Tích Triều hỏi: “Lúc này ta vừa nghĩ đến, Diệt Ngân ngươi đã ăn được bao lâu rồi? Còn có thể chống cự được bao lâu?”

Cố Tích Triều khẽ động mi mắt, trả lời; “Giờ tý năm ngày sau.”

Năm ngày,cũng không phải là một thời gian ngắn, nhưng nếu ngồi chờ gân cốt đứt đoạn, sinh mạng tiêu vong, thì mỗi thời khắc trôi qua đều là vô cùng kinh hoàng sao? Thích Thiếu Thương trong tâm âm thầm tính toán, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài. Nhân Lưu Anh là người địa phương liền nhờ nàng tìm một nơi hẻo lánh để ẩn thân.

Truy Mệnh trong tâm một trận lo lắng, chậm rãi trở về nha môn, đột nhiên lưng liền toát ra một tầng mồ hôi lanh, mang theo cả một dự cảm bất an. Chỉ còn biết bày ra một vẻ mặt đau khổ đừng nguyên tại chỗ, chờ cho cái người tạo ra cảm giác bất an trong tâm mình xuất hiện.

“Truy Mệnh.” Quả nhiên, một thân ảnh hắc sắc đang hướng hắn mà tiến đến.

Truy Mệnh vẫn như cũ bày ra một nụ cười sáng lạn trên mặt, nhưng tâm lại không ngừng kinh hãi: “Nhị sư huynh.”

“Truy Mệnh, sao đệ lại làm việc thiên vị, để Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều bỏ trốn?”

“Ta…” Một từ cũng không thể thốt ra được, Truy Mệnh biết không thể nói sạo trước mặt hắn, liền ba mặt một lời, thẳng thắn mà nói ra sự thật; “Nhị sư huynh, ta nghĩ chuyện này tuyệt không hề đơn giản như bề ngoài, Cố Tích Triều đúng lúc Thích Thiếu Thương vì đến đây phá án mà xuất hiện, lại cũng cùng lúc đó mà xảy ra huyết án tại Hoắc gia trang. Ta tin tưởng Thích đại ca không phải là người chỉ làm theo cảm tính, hắn bảo vệ Cố Tích Triều tất có đạo lý riêng.”

Thiết Thủ nghe hắn nói xong cũng chỉ thở dài lắc đầu: “Truy mệnh, ngươi còn nhớ rõ sư phụ đã nói như thế nào không? Cơ linh quá thịnh, trẫm ổn bất túc (ý là nói bé ấy như con loi choi, không có xíu trầm ổn nào.), Sự tình lần này xác thưucj không hề đơn giản, ngươi nghĩ mà xem, Thích Thiếu Thương, rồi đến ngươi, ta, tất cả chúng ta đều tụ hội lại ở Hàng Châu này, như vậy thật không phải là quá trùng hợp sao? Hôm nay Thích Thiếu Thương lại mang Cố Tích Triều đi, tuy là nói bảo hộ y tránh khỏi bất trắc, nhưng lại vô tình đưa Lục Phiến Môn thành đầu đề câu chuyện. Nếu như xác thực có âm mưu tồn tại, hắn cùng Cố Tích Triều, ta và ngươi đều chỉ là những con cờ bị người khác lợi dụng.”

Truy Mệnh vừa nghe vừa bĩu môi, y vốn là trời sinh để bị nhị sư huynh không ngừng giáo huấn, nhưng bất quá thì lúc này hắn nói nghe ra cũng có chút đạo lý.

“Nhưng Nhị sư huynh, vụ án lần này lại xảy ra trong địa phận phủ Hàng Châu, lại liên quan đến võ lâm chính phái, chúng ta tạm thời cũng không có khả năng vượt quyền tiếp nhận, nếu để cho bọn họ rơi vào tay của Hàng Châu phủ không phải mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn sao?”

Thiết Thủ gật đầu nói: “Lần này thả cũng đã thả rồi, nhưng lần sau nếu gặp lại cũng không được làm vậy nữa. Nếu phóng lao phải theo lao không bằng giữ lại bên người, còn có thể dùng để phản kích lại kẻ thù.”

Truy Mệnh cũng chỉ nhẹ thở dài, cũng không nói thêm lời nào.

Quan phủ cùng đám người giang hồ kia không ngừng nỗ lực truy tìm tung tích của Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều, ngay cả Liễu Cừ các nơi trước đây Lưu Anh bán thân cũng không tránh khỏi bị lục soát. Trong nhất thời từ đầu đường đến cuối hẻm đều nổi lên những tin đồn xôn xao.

Thích Thiếu Thương vào chợ mua ít vật phẩm thiết yếu, nghe những lời đồn đãi khắp nơi, liền nhanh chóng cúi đầu, nhanh chóng trở lại nơi mà ba người bọn họ ẩn thân.

Một mảng sân vườn yên ắng, tường ám khói đen, đây chính là nhà của Lưu Anh. Ba người đợi truy binh rời đi liền lập tức quay trở về nơi này, dù sao nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

Vừa vào cửa đã thấy Lưu Anh ở trong bếp đang đun thuốc, động tác vô cùng thành thạo, không nhanh cũng không chậm.

Thích Thiểu Thương vừa bỏ nón xuống, vừa đi đến bên cạnh nàng: “Khổ cực Lưu Anh cô nương rồi.”

Lưu Anh ngẩng đầu nhìn hắn, khoát khoát tay nói: “Nhỏ giọng một chút, Cố nhạc công đang ngủ.”

Thích Thiếu Thương biết nàng tỉ mỉ, khéo léo, cũng không nói nhiều, liền ngồi xuống bên cạnh, giúp nàng ổn định hỏa độ, vừa nói: “Lưu Anh cô nương, quả thực đã liên lụy cô quá nhiều. Ta nghe nói Liễu Cừ các cũng bị lục soát, chỉ e rằng cô nương tạm thời cũng không thể trở lại nơi đó, lại phải theo chúng ta lẩn trốn ở đây.”

Lưu Anh nghe vậy, chỉ cúi đầu, đạm nhiên mỉm cười: “Liễu Cừ các cũng không phải là nhà Lưu Anh, cũng chỉ là một nơi tạm cư, Thích đại hiệp nghĩ rằng Lưu Anh hy vọng có thể trở lại nơi đó sao?”

Nội tâm Thích Thiếu Thương không khỏi chấn động: “Sau khi việc này qua đi, Lưu Anh cô nương nếu có yêu cầu gì, Thích mỗ sẽ hết lòng tương trợ.”

Lưu Anh khóe mi khẽ nhướng, nhẹ nhàng nói: “Lưu Anh bất quá chỉ là không muốn quay về những ngày tháng quá thanh tĩnh như trước đây mà thôi.” lời nàng nói nhẹ tựa thanh phong, nhưng lại thấm sâu vào lòng người, đột nhiên thanh âm lại chuyển: “Bây giờ Lưu Anh là muốn giúp đỡ Thích đại hiệp cùng Cố nhạc công, Thích đại hiệp có điều gì cần sai phái không?.”

Thích Thiếu Thương quay đầu nhìn về phía phòng trong: “Ta muốn tìm một người, sẽ mất chút thời gian, ở đây làm phiền cô nương chiếu cố y. Nếu có truy binh trở lại, trước tiên cứ để lại dấu hiệu cho ta, sau đó liền trốn đi, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ cũng không được lộ diện.”

Hắn đưa cho Lưu Anh một ống trúc dài nhỏ, dạy nàng cách sử dụng, sau đó liền vội vã thu thập hành trang, lần thứ hai rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.