Trong làng giải trí, Mạc Thi là nghệ sĩ tuyến một, lúc bị đổi vai cô ấy đã biết Trương Sơ Tâm có chỗ dựa, vốn dĩ trong lòng rất tức giận. Dù sao cô ấy cũng đã ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, vừa quay phim đã bị đổi vai, từ trước tới nay mới là lần đầu, mà đối phương lại còn là diễn viên tuyến 18 chẳng có tên tuổi gì.
Tới khi bộ phim đó được công chiếu, cô ấy cũng đi xem qua. Sau khi xem, lại thay đổi suy nghĩ về Trương Sơ Tâm. Dù có chỗ dựa nhưng thực lực thì không hề kém. Sau đó mỗi khi rảnh rỗi Mạc Thi đều mở mấy bộ phim trước kia Trương Sơ Tâm từng đóng ra xem, mặc dù chỉ là vai phụ nhưng diễn xuất rất đặc sắc.
Vậy mới nói, bên ngoài đồn đại Trương Sơ Tâm bạo hồng sau một đêm, thật ra cũng không phải ngẫu nhiên. Trong giới này, những người một đêm bạo hồng không ít, nhưng từng bước rèn luyện diễn xuất, thật sự hồng lên cũng không thiếu. Đương nhiên, nếu muốn đỏ một cách chân chính thì cũng cần có chút duyên phận. Trương Sơ Tâm là người có cả diễn xuất lẫn duyên phận, bộ phim này công chiếu, liền lập tức đỏ.
(“hồng” và “đỏ” đều là từ chuyên dùng trong giới giải trí, ý chỉ độ nổi tiếng và phổ biến của nghệ sĩ.)
Còn chỗ dựa của cô...
Trong giới này, nghệ nhân đang “hot” làm gì có ai không có chỗ dựa.
“Tin tức trên mạng không phải là thật à?” Mạc Thi nhìn bản thân trong gương, vẻ như tùy ý hỏi một câu.
Trương Sơ Tâm cười, không nói gì. Rõ ràng có ý không muốn bàn luận về việc này.
Dù sao cũng là mình vô ý, Mạc Thi cười tạ lỗi: “Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”
“Không sao.” Trương Sơ Tâm nghiêng đầu, cũng mỉm cười lịch sự.
Vốn tưởng là đối thủ một mất một còn, không ngờ gặp nhau lại vô cùng tự tại vui vẻ, hai người càng nói chuyện càng hợp, cuối cùng còn trao đổi cả số điện thoại.
Trương Sơ Tâm rất thích Mạc Thi, cô lấy một tấm thiệp cưới từ trong túi ra đưa cho cô ấy, “Đầu tháng sau tôi kết hôn, mời cô tới tham dự.”
Mạc Thi kinh ngạc nhìn cô. Trương Sơ Tâm mỉm cười.
Mạc Thi không mở thiệp cưới ra xem ngay mà chỉ hỏi: “Kết hôn vào lúc này, cô không thấy đáng tiếc sao?”
Cô không nghĩ tới Mạc Thi lại hỏi vấn đề này, kinh ngạc một hồi lâu.
Cô ấy nói: “Vào lúc đang “hot” mà kết hôn, cô không sợ ảnh hưởng tới nhân khí sao?”
(*Nhân khí: có thể hiểu là độ nổi tiếng, sự yêu thích trong làng giải trí)
Lúc này Trương Sơ Tâm mới hiểu ý cô ấy, lắc đầu đáp:
“Đối với tôi mà nói, ở cùng người mình yêu mới là điều hạnh phúc nhất. Cho nên ảnh hưởng tới nhân khí, hồng hay không hồng, thật ra cũng chẳng có gì quan trọng.”
Mạc Thi sợ hãi nhìn cô, cả người cứng ngắc, trong ký ức sâu xa nhất đột nhiên nhớ tới một người, đôi mắt cay cay muốn rơi lệ. Cô ấy vội vàng cúi đầu, mở tấm thiệp trong tay ra xem.
Khi nhìn thấy tên chú rể, một lần nữa vô cùng kinh ngạc. Cô ấy nhìn Trương Sơ Tâm bằng ánh mắt khó tin.
“Thẩm... chính là...”
Trương Sơ Tâm thở dài, sau đó cười nói: “Tạm thời tôi không muốn để nhiều người biết.”
Mạc Thi nhìn phía sau hai chữ “chú rể” là tên của Thẩm Chi Niên, thật sự ngạc nhiên không thốt nên lời. Một lúc sau cô ấy mới cong môi cười.
“Sơ Tâm, chúc mừng cô.”
Ai có thể nghĩ rằng, Trương Sơ Tâm trên mạng bị đồn là tiểu tam được kim chủ bao nuôi, thực tế lại được gả cho nam thần trong lòng hàng vạn thiếu nữ.
Mạc Thi gấp thiệp cưới lại, bỗng nhiên nhớ tới bốn năm trước, có một người đàn ông cũng từng cầu hôn với cô. Đáng tiếc khi đó đúng lúc cô đang trên đà nổi tiếng, nên đã dứt khoát lựa chọn sự nghiệp. Sau này mặc dù ngày càng có địa vị tuy nhiên cô vẫn luôn cảm thấy hối hận. Nếu như lúc trước lựa chọn kết hôn cùng người đó, có thể hiện tại cô đã có con cái rồi. Cuộc sống có lẽ là một bức tranh yên bình.
Đáng tiếc, trên đời này, thời gian là thứ duy nhất không thể quay trở lại.
Ở đây Trương Sơ Tâm tán gẫu với Mạc Thi khá vui vẻ, thì bên kia Tống Hi và trợ lý của Mạc Thi là CC cùng nhau đi vào phòng. Vừa tới cửa hai người đã có ý muốn gây gổ.
Trương Sơ Tâm vội vàng gọi Tống Hi lại.
Tống Hi mặc dù vô cùng tức giận nhưng vẫn nghe lời Trương Sơ Tâm. Vừa thấy cô gọi liền lườm CC một cái sau đó nhanh chóng đi về phía này.
CC trong miệng vẫn còn lầm bầm, đi tới bên cạnh Mạc Thi.
Mạc Thi ngẩng đầu trừng mắt với cô ta.
CC nhíu mày, còn định nói gì đó nhưng Mạc Thi đã đứng dậy khỏi ghế, quay đầu nói với Trương Sơ Tâm:
“Sơ Tâm, chúng tôi đi trước. chúc cô làm việc thuận lợi.”
Hai người bày ra dáng vẻ bạn bè thân thiết, khiến Tống Hi và CC đều bối rối. Tình huống này là sao? Hai đối thủ một mất một còn đột nhiên biến thành bạn bè?
Mạc Thi kéo tay CC ra khỏi phòng trang điểm.
“Em với Trương Sơ Tâm có chuyện gì thế? Em đừng quên, vai của em là bị cô ta cướp mất! Nếu không tại cô ta, bây giờ phim điện ảnh công chiếu, em có thể nổi tiếng hơn rất nhiều rồi! Quá hời cho tiểu tiện nhân!”
Mạc Thi lườm cô ta: “Chị nói chuyện cho cẩn thận! Sơ Tâm có thực lực, qua bộ phim này mới có thể nổi tiếng. Bản thân cô ấy cũng không hề kể công, nếu cho em diễn chưa chắc đã có thể diễn tốt như cô ấy.”
CC kinh ngạc: “Mẹ của tôi à, từ khi nào mà em tự ti thế?”
Mạc Thi nhìn cô ta một cái, chẳng muốn nói gì nữa.
Trên đường đi tới hội trường họp báo, Mạc Thi vẫn không kìm được nói ra:
“Chị biết người chống lưng cho Trương Sơ Tâm là ai không?”
“Ai vậy”
Mạc Thi ghé sát vào tai cô ta thì thầm một cái tên.
CC nghe xong vô cùng khiếp sợ, miệng tròn xoe không nói nên lời.
Mạc Thi vỗ vai cô ta, “Vì vậy, sau này chị đừng bát quái với đám người trên mạng nữa.” Dừng một lát hạ tầm mắt nói: “Em rất hâm mộ cô ấy.
Vào thời điểm tốt nhất, may mắn gả cho người mình yêu thương nhất.
Mãi lúc sau CC mới nói ra được một câu, “Là nam thần... Mẹ nó! Thẩm Chi Niên đó! Nam thần của bà đây! Chính là kim cương Vương Lão Ngũ* đấy!”
(*Kim cương Vương Lão Ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ 5 tiêu chí: có tiền, có sự nghiệp, đẹp trai, có học thức,...)
Mạc Thi nhìn cô ta một cái, “Dù có một vạn năm nữa thì cũng không tới lượt chị đâu.”
“Không được, hôm nay bà đây bị chà đạp quá nhiều rồi! Trương Sơ Tâm cũng tốt số quá đi.”
Giọng CC khá lớn, Mạc Thi vội vàng che miệng cô ta lại.
“Chị nói nhỏ thôi, chuyện này Sơ Tâm còn chưa muốn công khai cho người khác, Tốt nhất là chị khóa miệng cho chặt, đừng có nói lung tung.”
CC vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, nam thần bị cướp đoạt mất, đau lòng gần chết.
“Em nói xem, sao chị không gặp được loại nam thần như vậy?”
Mạc Thi: “Bớt béo một chút sẽ có cơ hội gặp thôi.”
“Mẹ nó! Tấn công quá dữ dội!”
“...”
- --------------
Trương Sơ Tâm rời khỏi buổi họp báo, bảo lái xe đưa tới tập đoàn XN.
Khi xuống xe, Tống Hi nhắc cô: “Tối mai là lễ trao giải, chị đừng quên đấy. Hôm nay nhớ ngủ sớm một chút, đừng thức khuya, để giữ gìn nhan sắc.”
Trương Sơ Tâm hết cách đáp: “Em biết rồi, chị Hi!”
Tống Hi cười vui vẻ rời đi.
Trương Sơ Tâm đi vào bên trong tòa nhà X.N
Không phải lần đầu cô tới đây, các nhân viên đều đã biết cô cả rồi. Vừa nhìn thấy Trương Sơ Tâm, họ lập tức đứng thẳng người sau đó lễ phép chào, “Phu nhân.”
Phu nhân, phu nhân của Thẩm Chi Niên. Trương Sơ Tâm thấy vui vẻ lạ thường.
Cô đi lên tầng 28, tới văn phòng Tổng giám đốc trực tiếp mở cửa ra sau đó vui mừng gọi: “Ông xã.”
Còn chưa dứt lời, đã sững người.
Bên cạnh cửa kính có một người đàn ông, toàn thân tây trang đen, chiều cao đáng mơ ước. Nhưng đương nhiên đó không phải chồng cô Thẩm tiên sinh.
Trương Sơ Tâm kinh ngạc: “Chồng tôi đâu?”
“Chồng cô? Thẩm Chi Niên à?” Từ Ý Thâm lúng túng ho một tiếng, chỉ lên phía trên, “Cậu ta lên lầu lấy mấy thứ đồ.”
Trương Sơ Tâm cau mày, “Anh không phải người của công ty à? Tôi chưa thấy anh bao giờ.”
Từ Ý Thâm sờ mũi, “Ừm... Tôi không phải.”
Trương Sơ Tâm nghe vậy càng cau mày chặt hơn, cô đi tới bàn làm việc của Thẩm Chi Niên ngồi lên ghế, bày ra dáng vẻ như đang bảo vệ mọi thứ, “Tiên sinh, anh có thể ngồi ở ghế sô pha đó.”
Từ Ý Thâm ngạc nhiên nhìn cô.
Trương Sơ Tâm nói: “Anh đứng ở đây, tôi nghi ngờ anh muốn trộm bí mật thương mại.”
Thẩm Chi Niên tiến lên quá nhanh, người muốn hại anh cũng nhiều không đếm xuể. Trương Sơ Tâm còn có chút tức giận với Thẩm Chi Niên, đồ gì mà không thể bảo thư ký đi lấy, lại để một người lạ ở trong phòng làm việc của mình.
Từ Ý Thâm nhìn dáng vẻ “chim mẹ bảo vệ” của Trương Sơ Tâm, không kìm được bật cười.
Anh ta xoay người ngồi xuống ghế sô pha, cười nhìn cô.
“Cô chính là cô gái mà A Niên theo đuổi nhiều năm?”
Trương Sơ Tâm cau mày không đáp.
Từ Ý Tâm cười, “Tôi thường nghe cậu ta nhắc đến cô.”
Trương Sơ Tâm hơi cong môi.
“Tôi vừa trở về từ nước ngoài, đặc biệt tới tham dự hôn lễ của hai người.”
Cô nhìn anh ta, “Cảm ơn anh, Có điều, anh là bạn của chồng tôi sao?”
Từ Ý Thâm gật đầu, “Chúng tôi là bạn bè.”
“À.”
Trương Sơ Tâm nói chuyện cùng Từ Ý Thâm mấy câu, Thẩm Chi Niên đã trở lại.
Anh không biết cô đã tới, vừa thấy cô ngồi bên trong thì vội vàng giấu thứ đồ trong tay ra phía sau.
Trương Sơ Tâm nheo mắt, “Anh giấu cái gì thế?”
Thẩm Chi Niên lắc đầu, “Không có gì.”
Mỗi lần Thẩm Chi Niên nói dối cô, cằm sẽ vô thức hạ xuống, là biểu hiện chột dạ của anh.
Trương Sơ Tâm đứng lên khỏi ghế, đi tới chỗ anh xòe tay ra.
“Em không thể biết được à? Cho em xem một chút được không?”
Thẩm Chi Niên kéo tay cô, ném thứ đồ trong tay cho Từ Ý Thâm, “Không phải đồ vật gì quan trọng đâu, đưa cho cậu ta.”
Trương Sơ Tâm nhìn thấy thứ đồ đó, một cái tập tài liệu rất dày.”
Từ Ý Thâm cầm giấy tờ đứng dậy, “Vậy tôi đi trước, có việc gì liên hệ sau.”
Thẩm Chi Niên gật đầu, “Tôi không tiễn nữa.”
Từ Ý Thâm vỗ vai anh, đi ra ngoài.
- -------------------
Sau khi ngồi vào xe, Từ Ý Thâm mới mở tập tài liệu mà Thẩm Chi Niên vừa đưa cho anh ra.
Bên trong là một phần văn bản, tiêu đề đặc biệt thu hút: Thỏa thuận ly hôn.
Từ Ý Thâm nhìn chằm chằm một lúc, thở dài.
Trợ lý luật sư Tiểu Nhã đang ngồi bên cạnh tò mò hỏi:
“Thẩm tiên sinh không phải rất yêu Trương tiểu thư sao? Tại sao lại phải chuẩn bị thứ này?”
Từ Ý Thâm cất tài liệu lại, trầm mặc hồi lâu mới nói:
“Cũng vì quá yêu nên mới chuẩn bị thứ này. Gần đây tình hình của X.N có nhiều biến động, người ngoài không biết nhưng cậu ta biết rất rõ. Chính vì sợ nguy cơ có thể xảy ra nên mới chuẩn bị tất cả. Nhà, xe,... tất cả đều chuyển nhượng sang tên của Trương Sơ Tâm.”
“Không phải tháng sau bọn họ định tổ chức hôn lễ sao?”
Từ Ý Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi sau mới nhẹ nhàng nói:
“Cũng không biết có thể kết hôn hay không nữa.”
P.S: Huhu sóng gió lại nổi lên rồi T^T Anh Niên lại bắt đầu thương chị Tâm một cách không lý trí rồi. Sau này chị biết kiểu gì anh cũng bị xử đẹp.