Thích Em Như Thế

Chương 15: Chương 15: Chương 13




Trương Sơ Tâm bị anh cười đến cả mặt nều nóng rang, cô đột nhiên đẩy anh ra, lui bưới rời khỏi long ngực anh, “Anh nói bậy cái gì đó!”

Thẩm Chi Niên cười cười, “Nói bậy sao? Không phải trước kia em từng bỏ thuốc tôi sao?”

Anh đứng lên, bước gần đến cô.

Trương Sơ Tâm cầm ly sữa bò. Anh khí thế áp bức cô, khiến cho cô không ngừng lui về sau, cho đến khi không thể lui được nữa, đến cả lưng cũng đụng tường luôn rồi, anh cũng dừng lại, đứng rất gần cô, thậm chí, cô có thể nghe được hô hấp của anh, anh ở trước mắt cô, tượng hồ muốn hôn cô…

Trương Sơ Tâm khẩn trương đến cả người đều cứng đờ, hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ dám nhỏ giọng mà mở miệng cầu xin tha thứ, “Thẩm Chi Niên… Anh… Anh đừng có làm bậy nha, anh… Anh từng đồng ý với tôi, hiệp nghị…”

Sau kết hôn, anh không chạm vào cô.

Sắc mặt Thẩm Chi Niên khẽ biến, lui về sau kéo khoảng cách giữa cô và anh, một tay lấy ly sữa trên tay cô.

Trương Sơ Tâm còn ngây ngốc, vẫn chưa phản ứng lại, đã nghe Thẩm Chi Niên cười nói: “Anh chỉ muốn uống sữa thôi, vậy mà doạ em thành như vậy sao?”

Cuối cùng Thẩm Chi Niên cũng không uống ly nước thuốc kia mà xử lý sạch sẽ ly sữa của cô.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Chi Niên giương giương mi mắt nói: “Sau này mỗi bữa sang em đều làm cho anh ăn đi.”

Trương Sơ Tâm bĩu môi, “Tại sao không phải là anh làm cho tôi ăn hả.”

“Em có chắc chắn là muốn anh làm cho em ăn không? Cũng được đó, nhưng anh sợ em nuốt không nổi thôi.”

“…”

“Em lên lầu thay quần áo đi, anh đưa em lại nhà cũ lấy hộ khẩu.”

Lòng Trương Sơ Tâm run lên một cái, “Thật sự muốn đăng kí kết hôn thật sao? Chúng ta chỉ là giả thôi mà, mẹ anh chắc sẽ không kiểm tra đâu, sau khi kết hôn muốn ly hôn lại rất phiền toái đó.”

Thẩm Chi Niên nghe thấy cô nói đến từ “ly hôn”, nháy mặt mặt đã đen lại, “Nhất định phải đăng kí, Trương Sơ Tâm, em đừng kì kèo với anh nữa.”

Anh đột nhiên lớn giọng làm cho Trương Sơ Tâm tức đến trừng mắt liếc anh một cái, “Đăng kí thì đăng kí.”

Một chữ kí không làm cho cô mất hai kí lô đâu!

Cầm sổ hộ khẩu, Thẩm Chi Niên đem Trương Sơ Tâm đi đăng kí.

Thủ tục cũng không quá phức tập, rất nhanh đã lấy được giấy chứng nhận.

Lúc ra về, Trương Sơ Tâm nắm chặc tờ giấy màu hồng trên tay. Tuy rằng chỉ là kết hôn giả, nhưng khi thấy tên của cô nằm cạnh tên của Thẩm Chi Niên trên tờ giấy kia, cô vẫn có chút không thể tin được.

Cho dù là giả, nhưng hiện tại cô đã là vợ của Thẩm Chi Niên, ít nhất là trên danh nghĩa.

Trên đường về nhà, điện thoại của Trương Sơ Tâm vang lên mới làm cho cô bừng tỉnh.

Người cô run lên một chút, phản ứng có chút lớn làm cho Thẩm Chi Niên đang lái xe cũng quay đầu sang nhìn cô, cười cười, “Kích động?”

Kích động cái đầu anh!

Trương Sơ Tâm bậm miệng liếc anh, sau đó mới cầm điện thoại trả lời.

“Hi Hi.”

“Sơ Tâm, bảy giờ tối nay có một bữa tiệc nhỏ, chị đã đồng ý giùm em rồi, em phải nhớ là bảy giờ đến khách sạn Minh Nguyệt nha.”

Trương Sơ Tâm nhíu mày lại, “Nhất định phải đi sao?” Cô không thích tham gia mấy bữa tiệc đó, không phải bị chuốc rượu thì bị sờ mó, không, không chỉ là không thích mà là căm ghét đến tận xương tuỷ.

“Lần này nhất định phải đi, trong bữa tiệc có một nhà đầu tư lớn, buổi tối em cùng ông ta nói chuyện nhiều một chút, tranh thủ được một vai diễn nào đó. Bảy giờ tối, chị chờ em ở quán cơm, nếu không bất quá thì chị tới đón em!”

Nói xong Tống Hi liền cúp điện thoại, Trương Sơ Tâm nhìn màn hình điện thoại đến xuất thần.

“Có gì sao?” Thẩm Chi Niên nhìn cô hỏi.

“Không có gì.” Trương Sơ Tâm lập tức bình tĩnh trở lại.

Thẩm Chi Niên nhìn cô, trên mặt viết ra hai chữ “không tin”.

Trương Sơ Tâm bất đắc dĩ, nói: “Chỉ lại công việc thôi.”

“Có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết.” Thẩm Chi Niên nói.

Trương Sơ Tâm giật mình nhìn anh, thật lâu sau mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng trả lời.

~

Lúc Trương Sơ Tâm đến khách sạn Minh Nguyệt, đồng hồ chỉ năm phút nữa là bảy giờ.

Tống Hi vội vàng đi đến bên cạnh cô, kéo tay cô chạy thật nhanh.

“Chị, chậm một chút, chậm một chút…”

“Không được? Tất cả mọi người đều đang chờ em! Tại sao hôm nay em lại đến trễ vậy? Không phải bình thường em rất đúng giờ sao?!”

“Có chút việc phải xử lí nên…”

Đẩy cửa đi vào, mấy người đang ngồi trên bàn ăn đều nhìn cô. Trương Sơ Tâm nhăn mày lại, nhìn thấy người đang ngồi ở đầu bàn kia, là Tiếu Từ, chính là Tiếu Từ mà Ngư lão đại đã bán cô cho ông ta.

Ngón tay cô run run, theo bản năng liền lùi lại.

“Làm sao vậy? Mau vào đi đi.” Tống Hi ở phía sau nhỏ giọng nói, kéo cô đi vào, “Các vị xin thứ lỗi, Tiểu Tâm đã đến trễ.”

Ở đây ngoài mấy vị tai to mặt lớn kia còn có các diễn viên nữ khác nữa.

Trương Sơ Tâm thấy một người đã từng diễn chung bộ phim với cô, đang ngồi cạnh bên một ông chú mập mạp, mà tay lão mập kia đang đặt trên ngực cô gái đó, không kiêng nể gì cả.

Tống Hi cũng thấy, cô nhỏ giọng mà nói: “Đừng sợ, có chị ở đây, nhất định sẽ không khiến em chịu uất ức.”

Trương Sơ Tâm hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị ngồi vào một ghế trống.

“Trương Sơ Tâm, đến cạnh tôi.” Đột nhiên, ở đầu bàn ăn, Tiếu Từ nói với cô.

Trương Sơ Tâm ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Tiếu Từ đang ngồi cạnh bên một nữ diễn viên mà cô không biết, nhưng cô ta lại đang trừng mắt với cô, Sơ Tâm cười cười, “Không cần phiền phức như vậy, tôi ngồi ở đây được rồi.”

Đi qua đó ngồi làm gì? Để cho ông chiếm tiện nghi của tôi sao?

Sau khi cô ngồi xuống, mọi người lại bắt đầu nói chuyện, không để ý đến cô. Mà cái chủ đề mấy ông lớn ở đề cập tới, mỗi câu đều nhắc ra một tên nữ diễn viên xinh đẹp khác nhau.

Đều là uống rượu bàn nhan sắc người khác, Trương Sơ Tâm đã tham gia nhiều bữa tiệc như vậy rồi, sớm đã thành thói quen. Tống Hi còn hy vọng thông qua một bữa tiệc nho nhỏ như vậy mà lấy được vai diễn, chỉ sợ lên trời còn dễ hơn, hơn nữa cô cũng không muốn bản thân phải hy sinh bất cứ thứ gì.

Cô ngẩng đầu, thấy cách cô không xa là một người đàn ông đang ôm hôn một nữ diễn viên, phát ra những âm thanh khiến người ta gượng chín mặt, làm cho người khác cảm thấy buồn nôn.

Cô cúi đầu, lặng lẽ chơi điện tho.ại

Màn hình nhấp nháy trong phút chốc, là tin nhắn của Thẩm Chi Niên.

“Anh tan làm rồi, em đang ở đâu?”

“Đang ăn cơm ở ngoài.”

“Chỗ nào?”

“Thẩm tiên sinh, chúng ta đã giao kèo là không can thiệp chuyện cá nhân của đôi bên.”

Một lúc lâu sau, màn hình nhấp nháy tin nhắn nữa, “Tài xế miễn phí, em không muốn sao?”

Trương Sơ Tâm nhìn chằm chằm điện thoại, nhịn không được cười nhẹ, nhẹ nhàng gõ, “Khách sạn Minh Nguyệt, anh tới nơi thì gọi cho tôi.”

Cô đang lo không lấy cớ để rời đi được.

“Đây, mấy ông qua mời diễn viên Trương ly rượu nào.” Đột nhiên, Tiếu Từ nói.

Trương Sơ Tâm nhíu mày.

“Trương tiểu thư là người đàn trên, các người đều kính rượu đi.”

“Tiếu tổng, mời.”

Lập tức, tất cả mọi người đều nâng ly về phía Trương Sơ Tâm.

Trương Sơ Tâm định từ chối, nhưng Tống Hi đã kéo tay cô đến ly rượu, ý bảo cô uống.

Trương Sơ Tâm bất đắc dĩ, đành phải uống. Cũng may tửu lượng của cô rất tốt, tiếp mỗi người một ly cũng không là vấn đề lớn.

Cô mới vừa đặt ly rượu xuống, nghe thấy Tống Hi hỏi, “Tiếu tổng, nghe nói gần đây ông đang đầu tư một bộ phim lớn, không biết Sơ Tâm của tôi có cơ hội hợp tác với ông không?”

Tiếu Từ cười nói: “Còn tuỳ vào thành ý của Trương tiểu thư.”

Tống Hi cười cười, “Có thể cùng Tiếu tổng hợp tác chính là vinh hạnh của Tiểu Tâm, nào, Sơ Tâm, mau kính rượu Tiếu tổng.”

Trương Sơ Tâm ngẩn ra một chút, Tống Hi ở đằng sau đẩy cô lên.

Cô hít sâu một hơi, bưng ly rượu đi qua chỗ Tiếu Từ.

“Tiếu tổng…”

“Từ từ ” Tiếu Từ cắt ngang câu nói của Trương Sơ Tâm, chỉ vào ly rượu đầy trên bàn, “Uống ly này đi.”

Trương Sơ Tâm nắm chặt ly rượu.

Mặt Tiếu Từ tối lại nhìn cô, “Chỉ có một ly rượu thôi mà, đây là thành ý của cô Trương sao?”

“Tiếu tổng đừng hiểu lầm.” Trương Sơ Tâm khom người cầm ly rượu lên.

Gần đây Sơ Tâm không nhận được bộ phim nào, Tống Hi sốt ruột thay cô, nên vai diễn trong bộ phim này nhất định phải có được.

“Tiếu tổng, tôi mời ông.” Cô ngửa đầu, uống một ngụm.

“Được, được lắm! Như vậy mới có thành ý chứ.”

Trương Sơ Tâm vừa uống xong ly rượu, liền thấy cả người nhẹ bẫng, trong phút chốc, cô cảm thấy hoa mắt.

Rượu này, chắc chắn có vấn đề!

Cô lập tức xoay người, chạy, nhưng lại bị túm chặt ngược lại, cô ngã về phía sau, ngã ngồi lên đùi Tiếu Từ.

“Sơ Tâm!” Tống Hi kinh hãi, vội vàng chạy tới.

“Đứng ở đó! Không được nhúc nhích! Cô có muốn vai diễn nữa không?!” Tiếu Từ trừng mắt với Tống Hi, quát chói tai.

Tiếu Từ ôm cô, sàm sỡ, Trương Sơ Tâm chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, đầu hoa hoa cả lên, ngay cả sức lức giãy giụa cũng không có.

“Đồ háo sắc! Vai diễn muội muội nhà ông!” Tống Hi xông tới, cầm túi xách trong tay đập lên đầu Tiếu Từ, nhanh tay kéo Trương Sơ Tâm chạy ra ngoài.

Tiếu Từ bị túi của Tống Hi đập tới nỗi chảy máu mũi, phẫn nộ, quăng ly rượu xuống đất, “Mẹ nó! Để coi mày còn lăn lộn ở giới giải trí được không! Đuổi theo tụi nó!”

Thẩm Chi Niên lái xe tới khách sạn Minh Nguyệt, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trương Sơ Tâm, ngẩng đầu liền thấy Trương Sơ Tâm bị Tống Hi kéo, chạy ra ngoài.

Anh nhíu mày, nhanh chóng xuống xe.

“Trương Sơ Tâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.