Lâm Vân đang ở phòng ngủ trên lầu tìm mấy công ti tổ chức đám cưới, lúc vui mừng đi xuống, Trương Sơ Tâm cùng Thẩm Chi Niên đã không còn ở đó nữa.
Bà giật mình, hỏi người làm: “Cậu và cô chủ đâu?”
Người làm trả lời: “Đã đi rồi ạ bà chủ.”
Lâm Vân nhíu mắt, “Như nào mà đi liền đi như vậy? Còn không nói với tôi một tiếng nữa.”
Người làm lại nói: “Hình như là cô chủ có việc gì gấp, cậu chủ liền đưa cô đi.”
“Như vậy à…” Lâm Vân trở vào bàn ăn, một mình lẻ loi ngồi ở đầu bàn.
Con trai cũng đã lớn, có cuộc sống của nó, mỗi lần trở về đều không thể ở bên bà quá lâu. Có nhiều tiền sẽ tốt sao? Cũng tốt, nhưng cũng không tốt.
Mấy năm nay, Thẩm Chi Niên chỉ mãi mê kiếm tiền, quanh năm suốt tháng đi công tác, số lần về căn nhà này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lâm Vân ngồi ở ghế đầu, âm thầm thở dài trong lòng. Qua một lát, bỗng nhiên bà nhớ tới cái gì, vội vàng đứng lên, đi vào nhà bếp.
Trong tủ lạnh vẫn còn thuốc mà bà làm cho Thẩm Chi Niên, vốn là đưa cho con trai đem về, như thế nào lại quên mất.
Bà vội lấy ra, giao cho người làm, “Cô đưa cho tài xế Lý, nhờ ông ấy đem cho cậu chủ.”
Dạ dày Thẩm Chi Niên không tốt. Lúc còn nhỏ, không có tiền, một ngày ba bữa cũng là một việc khó khăn. Mấy năm nay có tiền rồi, lại luôn luôn bận rộn quên ăn quên ngủ, cứ như vậy mà bị bệnh đau bao tử, cũng không thể trị tận gốc, chỉ có thể uống thuốc đông y điều trị, nhưng con trai bà lại không thích uống thuốc, bà cũng không biết thật ra con trai có uống thuốc đúng lúc đúng liều không nữa.
Lâm Vân nghĩ, lại chạy đến phòng khách, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên đang lái xe đưa Trương Sơ Tâm đến công ti của cô, bởi vì chuyện vừa rồi, cả hai đều trầm mặc suốt đường đi, dường như ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Điện thoại reo lên, phá vỡ không khí ngột ngạt trong xe. Thẩm Chi Niên nhấn trả lời, tiếng của Lâm Vân vang lên trong điện thoại.
“A Niên à, như nào mà mấy đứa đi cũng không nói mẹ một tiếng?”
“Dạ, vì đột nhiên có việc gấp.”
“Mấy người trẻ tuổi như các con lúc nào cũng vội. À, mẹ muốn nói chuyện với Sơ Tâm.”
Thẩm Chi Niên nghiêng đầu, liếc nhìn Trương Sơ Tâm một cái.
Điện thoại của Thẩm Chi Niên đang bật loa, lúc Lâm Vân nói, Trương Sơ Tâm đều nghe hết được, cô có chút sửng sốt, liền mở miệng nói: “Mẹ, làm sao vậy? Con ở đây.”
“Sơ Tâm, hôm nay mẹ mới làm thuốc cho a Niên, đã bỏ vào một cái túi rất được rồi, vừa rồi chuẩn bị đưa cho hai đứa, nhưng kết quả là hai đứa bỏ về trước, mẹ lại quên đưa cho, bất quá, mẹ đã cho tài xế đem về nhà hai đứa rồi. Sơ Tâm à, đứa a Niên này rất sợ uống thuốc đông y, về sau phải phiền con đốc thúc nó uống thuốc. Mỗi ngày lấy một túi thuốc, ngâm vào nước sôi, sau đó đổ nước ra ly là có thể uống được rồi.”
Giọng nói của Lâm Vân truyền đến, làm cho Trương Sơ Tâm bỗng nhiên liền nhớ tới những túi thuốc trong tủ lạnh của Thẩm Chi Niên, thì ra là do mẹ của anh đích thân chuẩn bị.
Cô vội vàng trả lời: “Con biết rồi, mẹ, con sẽ giám sát anh ấy uống hết thuốc mới thôi.”
“A, được rồi, đứa nhỏ a Niên chỉ biết mỗi kiếm tiền thôi, chưa bao giờ biết chăm sóc bản thân tí nào, nhưng hiện tại có con chăm sóc nó, mẹ cũng yên tâm hơn nhiều rồi.”
Trương Sơ Tâm nghe được lời này, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo một chút, cô hít vào một hơi mới nói: “Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”
“À, còn… cứ như vậy đi. Sơ Tâm , con cũng nên chăm chút cho bản thân nha, con gầy quá, mỗi ngày nên ăn nhiều thêm một chút là được.”
Trong lòng Trương Sơ Tâm vừa cảm động vừa áy náy, vội vàng nói: “Con đã biết, mẹ, con sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt, thế nên mẹ cũng phải chăm sóc cho bản thân mẹ tốt như vậy, qua mấy ngày nữa con sẽ về thăm mẹ.”
“À, được rồi, được rồi…”
Điện thoại cúp, cuối cùng Trương Sơ Tâm cũng thở phào, cô không thấy Thẩm Chi Niên phản ứng chút nào, nên nhẹ nhàng cảm khái một tiếng, “Mẹ anh đối với anh rất tốt.”
Thẩm Chi Niên nhẹ nhàng ‘ Ừ ’ một tiếng. Qua một lúc sau, bỗng nhiên mở miệng, “Trương Sơ Tâm, lời hứa của em nói với mẹ anh có phải thật không?”
Trương Sơ Tâm ngốc ra, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Thẩm Chi Niên nhắc nhở: “Em nói sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Trương Sơ Tâm phản ứng lại ngay, trong lòng run rẩy, lén lút xiết chặc ngón tay, cô nhìn khung cảnh xa xa phía trước, nhàn nhạt trả lời: “Chỉ là diễn mà thôi, tôi là diễn viên, phát huy sở trường của mình ấy mà.”
“…”
Trương Sơ Tâm ngừng vài giây, lại nói: “Anh đã lớn như vậy rồi mà chính bản thân mình cũng không thể tự chăm sóc tốt ư?”
Thẩm Chi Niên không nói chuyện, chỉ cảm thấy đau lòng, đau đến không thể hô hấp, đau đến nói không ra lời.
Trương Sơ Tâm nghiêng đầu nhìn anh một cái, tò mò hỏi: “Thuốc anh uống là thuốc gì vậy? Anh có bệnh gì sao?”
“Bệnh về bao tử mà thôi.”
Trương Sơ Tâm nhẹ nhàng nhíu mày, “Bệnh bao tử là bệnh không thể trị dứt, mẹ anh đã cất công làm thuốc cho anh, anh cũng nên uống thuốc đúng cử đi.”
Thẩm Chi Niên không trả lời cô. Trương Sơ Tâm không được trả lời, ngượng ngùng xoay đầu nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa xe, cũng không nói gì nữa.
Không khí lại trở nên trầm mặc. Rốt cuộc xe cũng dừng dưới lầu công ti quản lí của cô, xe vừa mới dừng lại, cô đã vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, chạy đến bên cửa của Thẩm Chi Niên, khom lưng vẫy tay với anh qua kính xe, “Cảm ơn anh đã đưa tôi! Tôi đến rồi, anh đi đi!”
Thẩm Chi Niên nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện gì, quay đầu xe lại, nhanh chóng biến mất.
Trương Sơ Tâm nhìn hướng mà Thẩm Chi Niên rời đi, có chút thất thần, cho đến khi có người chụp lấy bả vai của cô lại, cô mới hoàn hồn.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hà Dĩnh mang một cái kính râm bản to đứng phía sau cô.
Hà Dĩnh là người cùng công ti quản lí với Trương Sơ Tâm, ra mắt trước cô hai năm, là đại của đại tỉ ở công ti, hiện giờ cũng đã là ngôi sao hạng B rồi.
Một nữ minh tinh hạng B đứng cạnh một tiểu hoa đán, có thể thấy được công ti quản lí đối với Trương Sơ Tâm thật ra chẳng ra cái gì cả.
Hà Dĩnh dương cằm nhìn cô, “Sơ Tâm, khi nào mà cô lại quen biết với người giàu có thế? Chiếc xe vừa rồi ấy, nếu như tôi không nhìn lầm, giá chắc là khoảng bốn năm trăm vạn?”
“Tôi không hiểu biết sâu về mấy thứ đó.”
“À, rốt cuộc thì cũng chỉ là một diễn viên phụ của phụ chưa từng niếm trải sự đời.” Hà Dĩnh tháo kính râm xuống, nhìn bằng ánh mắt đánh giá Trương Sơ Tâm từ đầu xuống chân, “Bất quá, tôi nói này, người bao nuôi cô cũng quá keo kiệt đi chứ? Đi chiếc xe sang như vậy, nhưng mà lại không mua cho cô một bộ quần áo nhìn cho được chút sao?” Cô ta giơ tay kéo cổ áo của Trương Sơ Tâm, “Sơ Tâm à, không phải tôi nói gì cô, nhưng nhìn quần áo cô mặc coi? Người ta nhìn vào nói cô là người nghèo cũng không có ai phản đối đâu!”
Trương Sơ Tâm nhìn cô ta một cái, “Chị cho rằng tôi và chị giống nhua sao, đều dựa vào thân thể của mình để có hàng hiệu? Tôi kiếm ít tiền thật, nhưng tôi vô cùng trong sạch, so với nhiều người dùng cơ thể để…”
Sắc mặt Hà Dĩnh biến đổi, mắt trừng mắt với cô, “Trương Sơ Tâm! Mày đang nói ai?”
“Tôi không có nói chị nha, chị đừng có tật giật mình như vậy chứ.”
Hà Dĩnh tức giận ngực cũng âm ỉ đau, ngón tay cô ta run run lên mà chỉ vào mũi Trương Sơ Tâm, “Trương Sơ Tâm! Một diễn viên người ta còn không biết là ai mà giám so với tao à? Tao nói cho mày biết! Mày đã bị Tiếu tổng “đóng băng” rồi! Về sau để coi mày sẽ sợ không có cơm ăn đó!”
Trương Sơ Tâm gắt gao chau mày, “Chị đang nói cái gì?”
Hà Dĩnh lạnh lùng cười, “Thật là, đắc tội ai không đắc tội, lại đắc tội với Tiếu tổng, thật đáng mà! Để xem sau này mày còn mạnh miệng như hôm nay không!”
Hết chương 19