Dưới đêm lạnh mười độ.
Trương Sơ Tâm bọc áo lông vũ thật dày, đứng ở sân thể dục chờ diễn. Lần này, cô chờ từ mười giờ sáng đến tận khuya, trang điểm lại nhiều lần vẫn chưa thấy đạo diễn có động tĩnh gì. Đại Lãnh vào ban đêm thật sự lạnh chịu không nỗi, nhưng cô muốn tìm một nơi để sưởi ấm cũng không có.
Bởi vì phải quay chụp ngoại cảnh, mà cô không có đủ tiền để mua một chiếc xe.
Người quản lý của nàng, Tống Hi tìm mua nước ấm ở quầy bán quà vặt gần đó, đưa tới cho Trương Sơ Tâm, đau lòng nói:
“Uống đi, cơ thể em không tốt, đừng để bị cảm.”
“Cảm ơn chị nha, Hi Hi.” Trương Sơ Tâm nhận ly nước, vô cùng ấm tay, giương mắt nhìn Tống Hi, lại thấy cô cau mày, nhìn hai diễn viên chính cách đó không xa.
“Cảnh hôn này, bọn họ diễn bao lâu rồi?” Tống Hi nhìn chằm chằm hai người đang ôm ôm hôn hôn kia, không thể tin hỏi.
“Vâng, gần ba giờ thì phải.”
“…”
“Mẹ nó!” Tống Hi không nhịn được mà chửi thề một câu, “Có cần lộ liễu như vậy không? Mẹ nó thật muốn chọc tức người khác mà!”
Trương Sơ Tâm bị cô doạ sợ, vội vàng che miệng Tống Hi lại, “Chị nhỏ giọng một chút, nếu như người khác nghe thấy thì chúng ta đừng mong lăn lộn ở đây nữa!”
Tống Hi tức đến dậm chân, “Không được! Chị phải hỏi đạo diễn, không thể cứ như vậy được! Chúng ta đã ở nơi này một ngày rồi! Diễn hay không diễn cần phải nói một lời!” Nói xong, nổi giận đùng đùng chạy đến chỗ đạo diễn.
Cô chạy như bay, Trương Sơ Tâm muốn kéo lại cũng không kịp, đành phải đi theo.
Nhưng chưa kịp đến đã nghe thấy Tống Hi rống to lên, “Cái gì kêu rời đoàn phim? Tôn đạo diễn! Hợp đồng là chúng ta giấy trắng mực đen mà ký, Sơ Tâm nhà tôi là nữ phụ số 2! Từ khi khởi quay tới nay, cô cẩn thận từng chút, không có đến trễ ngày nào, mỗi cảnh quay đều cố gắng hết sức! Mấy ngày hôm trước lúc quay với dây treo còn bị thương ở eo, sợ kéo dài tiến độ quay, bệnh viện cũng không chịu đi, hôm nay vì 10 phút diễn, đợi suốt một ngày! Cô ấy không làm sai gì, dựa vào cái gì mà bắt Sơ Tâm rời khỏi đoàn phim?!”
Tống Hi cảm thấy sắp hỏng đến nơi, lúc sau nói giọng đều có chút run rẩy.
“Đủ rồi!” Tôn đạo diễn nộ khí đằng đằng, đứng lên, mặt đen mắng Tống Hi, “Mấy người cho rằng mấy người là ai? Kêu cút thì cút đi! Nói nhiều như vậy làm gì?!”
Tống Hi phát hỏa, “Hôm nay ông không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, đừng mơ tưởng chúng tôi sẽ đi! Tôi muốn thưa kiện, lão nương cùng ông bồi tới cùng!”
Tôn đạo diễn nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường, “A! Chỉ bằng hai cô, còn mơ tưởng muốn kiện tôi? Tôi không sợ nói thật cho mấy người biết, vai này đã giao cho người khác rồi, mấy người cũng đứng nháo mà nhanh cút đi, đối phương cũng không phải là người mà mấy ngươi có thể chọc đến! Chọc giận người đó, chỉ cần người ta tuỳ tiện nói một tiếng, mấy người cũng đừng hòng mà ngóc đầu dậy! Cút đi! Đừng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian, còn thưa kiện, một diễn viên không nổi tiếng, đem mình là như người tai to mặt lớn không bằng.”
Vẻ mặt của hắn không còn kiên nhẫn, không để ý tới Tống Hi, ngồi vào ghế của mình, cầm loa kêu, “Vào vị trí, tiếp tục quay!”
“Không được, mấy ngươi làm như vậy thật quá đáng mà…”
“Hi Hi, đi thôi, đừng nói nữa.” Tống Hi còn muốn tiếp tục nói, Trương Sơ Tâm kéo cô, lắc đầu, “Đừng nói nữa, vô dụng thôi.”
……
Trên đường về nhà, Tống Hi ngồi trên xe taxi, khóc đến nỗi hai mắt đều sưng lên. Ngược lại là Trương Sơ Tâm, cô dường như không có gì quá xúc động. Ở trong cái vòng này lăn lộn mấy năm nay, chuyện bị đổi diễn viên giữa chừng như vậy không phải là lần đầu tiên, nói thực ra, cô đã thấy bất lực. Ngoài cảm thấy rất mệt, đã không còn thấy quá uất ức nữa.
Tống Hi khóc, “Sơ Tâm a, chị thật là đau lòng cho em, cực cực khổ khổ quay lâu như vậy, nửa đêm cũng không được ngủ phải học kịch bản, còn khiến cho bản thân bị thương, kết quả người ta nói thay người liền thay, thật quá đáng!”
Tống Hi vừa mới tốt nghiệp đại học, làm người đại diện không bao lâu, đối với cái vòng showbiz này nhiều chuyện vẫn còn chưa quen. Trương Sơ Tâm là nghệ sĩ đầu tiên của cô, hai người thân như chị em, nghĩ đến Trương Sơ Tâm vì bô phim này mà cực khổ, cô liền đau lòng muốn chết, nước mặt lưng tròng.
Trương Sơ Tâm thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, thở dài ôm cô, “Được rồi, chị so với em còn yếu đuối như vậy, còn không phải chỉ là bị đổi một vai thôi sao, tiếp theo diễn bộ khác là được! Em chính là quân tử không chấp tiểu nhân.”
Tống Hi hít hít mũi, “Em không buồn sao?”
“Buồn lắm a. Nhưng mà buồn thì có thay đổi được gì? Nếu không thể thay đổi, thì cứ tiếp nhận nó đi, chỉ cần em còn sống, nhất định sẽ có cơm ăn.”
Tống Hi nghe xong Trương Sơ Tâm nói, một hồi lâu mới ngừng khóc.
Xe taxi dừng lại ở cửa tiểu khu.
Trương Sơ Tâm lại ôm Tống Hi, “Em về nha, chị cũng đừng buồn nữa, cũng đâu phải là chuyện lớn, đừng để trong lòng.”
Tống Hi đỏ mắt gật đầu, “Chị biết rồi.” Cô suy nghĩ, lại nói: “Như vậy cũng tốt, eo của em bị thương nghiêm trọng, vừa lúc thừa dịp thời gian này nghỉ ngơi một chút. Như vậy đi, ngày mai chị dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút, làm vật lý trị liệu, thế nào?”
“Được, ngày mai em gọi cho chị.”
“Ân, vậy ngày mai gặp!”
Trương Sơ Tâm xuống xe, nhìn xe đi khuất mới quay đầu lại, chậm rãi đi.
Cô xoa xoa phần eo, đi rất chậm. Ngày đó treo dây thép không cẩn thận làm eo bị thương, đau nửa tháng, ngay cả dấu hiệu chuyển biến tốt cũng không có.
Cô mấy năm nay đóng phim, không có tên tuổi gì, nhưng lại mang đến cho bản thân nhiều tật xấu.
Ngẫm lại, cũng cảm thấy rất không công bằng. Trong cái vòng showbiz này, không có chỗ dựa, không có người chống lưng, lại không nghĩ tới quy tắc ngầm, nhưng muốn kiếm nhiều tiền, quả thực so lên trời còn khó, cho dù kỹ thuật diễn tốt hơn những tiểu hoa đán ngoài kia thì thế nào? Không ai chống lưng, cô đời này chỉ sợ không có cơ hội xoay người.
Suy đi nghĩ lại, tâm tình lại có chút trầm trọng. Cô của hiện tại, thật sự rất thiếu tiền.
Sơ Tâm đứng ở thang máy, nhìn mình đang không ngừng đi lên, thật sâu mà hít vào một hơi. Không có gì hết a, Trương Sơ Tâm, trở về ngủ một giấc, một giấc ngủ dậy mọi thứ đều tốt lại!
“Đinh ——” cửa thang máy mở ra.
Trương Sơ Tâm bước ra, ngay thời điểm đó, lại thấy trước cửa nhà cô có một người đàn ông, tây trang cùng với giày da.
Thẩm Chi Niên nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, cùng lúc thấy Trương Sơ Tâm, đôi mắt đen nhánh thâm thuý nhìn.
5 năm, cô vẫn không thay đổi,vẫn xinh đẹp quyến rũ như vậy. Chỉ là…Khuôn mặt đã không còn nét vui vẻ của trước kia.
Anh nhàn nhã mà dựa vào cạnh cửa, nâng mắt, ánh mắt thật sâu mà nhìn Trương Sơ Tâm, giọng nói nặng nề, “Trương Sơ Tâm, đã lâu không gặp.”
“Thẩm… Thẩm Chi Niên… Anh… Anh tới nơi này làm gì?” Trương Sơ Tâm không thể tin việc Thẩm Chi Niên có mặt ở đây. Cô cho dù nằm mơ cũngkhông mơ tới chuyện, sau 5 năm, cô sẽ còn cơ hội gặp lại anh.
Người xưa gặp lại nhưng lại không biết nói gì cho phải lòng.
Thẩm Chi Niên để tay ở túi quần, hơi hơi nhướng mày, nhìn Trương Sơ Tâm: “Trương Sơ Tâm, em gần đây thiếu tiền có phải hay không?”