Hàn Thời Mặc tích tụ khí trong bụng (đoạn này tớ cũng không biết là dịch sao cho đúng nữa), chờ đến khi đưa Trương Sơ Tâm đến lầu dưới của nhà cô, khí nghẹn trong bụng cuối cùng cũng tiêu tan.
Hắn (tớ sửa lại cho dễ phân biệt) thích Trương Sơ Tâm nhiều năm như vậy, bạn bè chung quanh đều biết, chính cả Trương Sơ Tâm cũng biết, vừa rồi muốn cô gả cho hắn, tuy rằng hơi đường đột, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, rốt cuộc những lời này ở trong lòng hắn đã lặp đi lặp lại hơn vạn lần rồi, nhưng không nghĩ rằng cô có thể dứt khoát cự tuyệt như vậy, dù vẫn có thể gượng dậy được, nhưng vẫn đau đớn vô cùng.
Nhiều năm như vậy, tựa như cô chưa từng cảm thấy hắn tốt.
“Thời Mặc, em… Về đến nhà rồi, cám ơn anh đã đưa em về.” Không khí có chút xấu hổ, Trương Sơ Tâm cũng không biết nên nói cái gì, mau chóng rời khỏi.
Cô nói xong, thấy Hàn Thời Mặc không mở miệng, liền cởi dây an toàn xuống xe.
Nào biết vừa xuống xe, Hàn Thời Mặc cũng từ cửa đối diện xuống, hắn đi tới, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Hôm nay làm gì?”
“A?” Trương Sơ Tâm ngây người ra trong một khắc, ngay sau đó phản ứng lại, nói: “Lát nữa có buổi thử vai, em về chuẩn bị.”
“Anh cùng em đi.” Hàn Thời Mặc nói.
Trương Sơ Tâm vội vàng xua tay, “Không cần, chốc nữa Hi Hi sẽ đến đưa em đi.”
Hàn Thời Mặc cau mày, “Em có xe sao?”
“…”
Hàn Thời Mặc nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ lại có chút tức giận, “Anh cùng em đi lên, chờ lát nữa sẽ lái xe đưa em đi.”
“Thật sự không cần mà…” Trương Sơ Tâm nhỏ giọng làu bàu.
Hàn Thời Mặc căn bản không nghe cô, kéo tay nàng đi về hướng trong tiểu khu, vừa đi vừa nói: “Cái gì không cần, chẳng lẽ em tính đi taxi? Giới giải trí không phải là tranh ai giàu hơn ai sao? Ngồi taxi đi thử vai, người ta cho rằng em không có tiền không địa vị, dù em diễn tốt cỡ nào cũng thất bại, ai muốn cho em diễn?”
“…” Tuy rằng lời Hàn Thời Mặc nói ra tàn khốc, nhưng Trương Sơ Tâm lại không phản bác. Bởi vì hắn nói chính là sự thật, trong giới này, người có tiền có thế quá nhiều, quả thật thực lực không phải là quan trọng.
Hàn Thời Mặc đi theo Trương Sơ Tâm lên lầu.
Nơi ở của cô, thật ra hắn cũng thường tới, quen cửa quen nẻo mà đi nhà bếp tự lấy cái ly nước.
Trương Sơ Tâm đi vào phòng ngủ lấy quần áo, một bên đi vào phòng tắm một bên nói: “Anh xem TV một lát đi, em gội đầu.”
Hàn Thời Mặc ‘ ân ’ một tiếng, ngồi trên sô pha, nhàm chán đổi đài.
Hiện giờ phim truyền hình đúng là càng ngày khó coi, đâu đâu cũng là gương mặt đã qua chỉnh sửa, thật là.
Đổi kênh một lần nữa, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Trong lòng Hàn Thời Mặc ngứa ngứa, theo bản năng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
“Thẩm tiên sinh, xin hỏi ngài tại sao lại quyết định thành lập công ty giải trí đột ngột? Giới giải trí cùng lĩnh vực của anh hoàn toàn không liên quan, hay là vì điện ảnh gần đây bùng nổ trên TV, thế nên mới đầu tư?” TV truyền đến tiếng nói thanh thúy của nữ phóng viên.
Hàn Thời Mặc theo bản năng mà quay đầu lại. Trong TV, Thẩm Chi Niên khí phách hăng hái ngồi ở trên, phía dưới là một loạt các đài truyền thông, mỗi người đều nóng lòng muốn phỏng vấn, gấp đến không chờ nổi mà muốn giành micro.
Hàn Thời Mặc thấy Thẩm Chi Niên nháy mắt, bỗng chốc mặt tối sầm.
Sắc mặt Thẩm Chi Niên điềm nhiên, thong dong mà hỏi lại phóng viên nhỏ kia, “Chính vì vậy, cô cảm thấy Thẩm Chi Niên tôi tham chút tiền ấy?”
Một câu, ngoan độc đến nỗi làm cho người kia không trả lời được, trợn mắt há hốc mồm.
Bất quá, đối với một người trong hai năm có thể từ hai bàn tay trắng bước vào bảng những người giàu nhất thế giới như Thẩm Chi Niên mà nói, thật sự không thiếu chút tiền ấy.
Bị đáp lại một câu như thế, mặt nữ phóng viên kia đỏ lên, hít sâu một hơi, cẩn thận từng chút tiếp tục hỏi, “Vậy tại sao ngài lại đột nhiên quyết định đầu tư như thế?”
Thẩm Chi Niên cười cười hạ mắt, trả lời bằng một câu nói giỡn: “Cô đoán thử xem?”
Giọng nói kết thúc, cửa phòng tắm bị mở ra. Trái tim Hàn Thời Mặc run rẩy, rất nhanh chóng chạy tới tắt TV.
Trương Sơ Tâm mặc áo khoác lông dài, trong tay cầm khan vừa lau đầu vừa đi về phòng ngủ, “Anh chờ em thêm một lát nha.”
Hàn Thời Mặc ‘ ân ’ nói, “Không vội, em cứ từ từ.”
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Chắc chắn là Hi Hi tới!” Trương Sơ Tâm còn chưa đi tới phòng ngủ, nghe thấy âm thanh chuông cửa, liền quay đầu đi chầm chậm ra cửa.
Thậm chí cô cũng không nhìn qua mắt mèo, trực tiếp mở cửa ra.
Cửa mở ra, Thẩm Chi Niên xách theo túi đồ ăn đang đứng ở bên ngoài.
P/s: Thật xin lỗi. Ngày Chủ nhật tớ đi xem phim với bạn, mất cả buổi chiều, tối lại phải làm bài tập. Mà lúc đem chương 5 sang Word tớ mới phát hiện chương này rất dài, tớ phải cắt ra làm hai phần. Nên hôm nay chỉ có chương 5.1 thôi. Tớ sẽ cố gắng đăng mỗi ngày một chương (hoặc nửa chương nếu dài) để bù dần cho mọi người. Lúc nào tớ cũng thất hứa vậy, thật sự mong mọi người bỏ qua vì tớ cũng còn cuộc sống riêng của tớ, còn rất nhiều việc tớ phải lo. Nhưng truyện là tâm huyết của tớ, thế nên tớ hứa là sẽ không drop đâu, có thể sẽ dịch chậm một chút. Mong mọi người thông cảm cho tớ!