Thích Em Như Thế

Chương 10: Chương 10: Chương 8




Đã là chai rượu thứ tư xuống bụng, Trương Sơ Tâm vẫn cảm thấy không đủ, đến quầy bar tiếp tục uống rượu.

Tống Hi nhanh chân cản cô lại, cau mày, “Đừng uống nữa! Em thiệt là uống đến muốn hại bản thân à! Còn không phải buồn chuyện gì sao! Chị là gì em nữa!”

Trương Sơ Tâm nằm vào trên bàn, đôi mắt có chút đỏ lên. Cô uống quá nhiều rượu rồi nên có chút choáng váng đầu.

“Sơ Tâm, chúng ta đi thôi.” Tống Hi đứng lên đỡ cô.

Trương Sơ Tâm loạng choạng, bị Tống Hi gắt gao ôm mới dựa được.

Tống Hi thở ngắn than dài, đỡ Trương Sơ Tâm ra ngoài cửa.

Thành phố này nhộn nhịp, rất nhanh liền có thể bắt được taxi.

Tống Hi đỡ Trương Sơ Tâm vào trong xe, lúc đang chuẩn bị ngồi vào, di động bỗng nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại, sắc mặt có chút ngưng trọng. Cùng người trong điện thoại nói hai câu, cúp điện thoại, liền khom lưng vỗ vỗ bả vai Trương Sơ Tâm, “Sơ Tâm, nhà chị có việc gấp nên không thể đưa em về được, chính em có thể về được không?”

“Không có việc gì, chị đi về đi.” Trương Sơ Tâm chỉ là đầu, cũng không có say lắm . Tửu lượng của cô rất tốt, ít lúc nào uống say.

Trên đường về nhà, Trương Sơ Tâm hạ cửa sổ xe xuống. Gió đêm phơ phất, thổi vào người thực thoải mái.

Thành phố này là nơi cô lớn lớn, một năm so một năm càng phồn hoa hơn, những dải đèn lấp lánh, những bóng đèn sáng chói. Càng nhìn, lại càng cảm thấy cô độc.

Lúc đến tiểu khu, đầu đã không còn nhức nhiều, Trương Sơ Tâm cúi đầu, chậm rì rì đi.

Lúc này đã khuya, trong sân tiểu khu hầu như không có người, chung quanh im ắng, yên tĩnh đến có chút đáng sợ.

Một trận gió lạnh thổi qua, ngực Trương Sơ Tâm run rẩy, đột nhiên có chút sợ hãi, cô theo bản năng mà nhanh bước hơn nện.

“Trương Sơ Tâm!” Phía sau, đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai.

Trương Sơ Tâm mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó, lại là hướng phía trước mà chạy như bay.

Hai người đàn ông cầm gậy bóng chày nhảy từ trong bụi cây ra, run chân huýt sáo, “Trương Sơ Tâm, còn trốn chỗ nào nữa?”

Trong chốc lát, bảy tám người đàn ông cầm gậy bóng chày xuất hiện từ mọi hướng.

Trong lòng Trương Sơ Tâm nhảy lên vài cái, cô hít vào một hơi thật sâu, đối điện với lã đại của bọn họ, “Ngư lão đại, ông làm gì vậy? Tôi nói rồi, tôi còn tiền, cũng sẽ không quỵt nợ, ông hà tất này cứ hai ba ngày lại đến đây tìm tôi.”

Người được gọi là Ngư lão đại trừng mắt hung ác, “Còn tiền à? Mẹ nó mấy năm nay, mày còn nhiều tiền à? Năm trăm vạn! Đây không phải là số tiền nhỏ! Tao nói cho mày biết Trương Sơ Tâm, lão tử cho mày nhiều thời gian rồi! Hôm nay mày không có trả tiền cho tao, lão tử hôm nay không thể không xử mày!”

Trương Sơ Tâm sợ tới mức ngón tay đều phát run, cô gắt gao bóp lòng bàn tay, bình tĩnh hạ giọng, “Ngư lão đại, ông thư thả cho tôi một chút đi, chờ tôi… Chờ tôi nhận được một phim, tôi lập tức trả tiền cho ông.” Lời vừa nói ra, không hề chứa chút tự tin.

“Hừ! Lão tử thấy mày gần đây không gặp may! Tiền tao cho mày mượn hôm nay phải trả, không trả tiền được thì trả bằng thân!”

Trương Sơ Tâm hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, “Các người muốn làm gì?!”

Ngư lão đại cười lạnh, ánh mắt hung ác, “Đem cô ta bắt đi!!”

~

Bar Thiên Địa, phòng Vip.

Trương Sơ Tâm bị người ta nặng nề đẩy mạnh đi, cô lảo đảo thân mình, đột nhiên ngã nhào xuống đất.

“Tiếu tổng, chúng tôi đã đem đến người đến cho ông.”

Trương Sơ Tâm vừa nhấc đầu, liền thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ vẻ mặt khinh khỉnh cười đi đến chỗ cô.

Trương Sơ Tâm mở to hai mắt nhìn. Cô quen Tiểu tổng này, lúc trước cô quay bộ phim, ông ta là người đầu tư, ý đồ muốn dùng quy tắc ngầm với cô, thậm chí còn trực tiếp gửi cho cô tin nhắn muốn bao dưỡng cô.

Cô nằm mơ cũng không thể nghĩ tới, Ngư lão đại này lại tính toán đêm bán cô đi!

Cô cuống quít bò dậy, xoay người hướng cửa chạy.

Hai người đứng canh cửa nhanh chóng ngăn cản cô.

Trương Sơ Tâm sợ tới mức toàn thân đều run lên, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm Ngư lão đại, “Ngư lão đại, tiền của ông tôi nhất định sẽ trả, nhưng ông phải cho tôi chút thời gian!”

Ngư lão đại lạnh lùng liếc cô một cái, “Câu này mày nói không dưới một tram lần rồi, tao nói cho mày biết, chậm rồi!”

Tiếu Từ uống đến mặt mày đỏ bừng, từ phía sau đi tới, nói với Ngư lão đại: “Tiền, tôi đã cho người chuyển cho ông. Việc hôm nay ông làm, tôi thực vừa lòng!”

Ngư lão đại cung cung kính kính cúi mình chào, “Đa tạ Tiếu tổng. Như vậy chúng tôi không quấy rầy Tiếu tổng ngài làm việc nữa.”

Tiếu Từ cười ha ha, tâm tình rất tốt. Ông ta nhìn Trương Sơ Tâm, đột nhiên nắm lấy bả vai cô.

Đang chuẩn bị đem Trương Sơ Tâm ôm vào ngực, Trương Sơ Tâm lại dùng ra hết sức lực, đã vào chỗ kia của Tiếu Từ.

“A!” Tiếu Từ kêu thảm cong người.

“Tiếu tổng!”

“Lão đại!”

Thừa dịp hỗn loạn, Trương Sơ Tâm chạy nhanh ra cửa.

“Mẹ nó! Mau bắt con ả lại cho tao!” Ngư lão đại hét lớn một tiếng.

Một đám người liền đuổi theo hướng Trương Sơ Tâm đã chạy.

Trương Sơ Tâm sợ hãi, tim muốn nhảy ra ngoài, quay đầu nhìn thấy đám người mặt mày hung tợn đuổi theo sau. Cô liều mạng mà chạy, liều mạng mà trốn.

Lúc cô chạy đến cửa thang máy, cửa thang máy nháy mắt mở ra, cô thấy ở bên trong, Thẩm Chi Niên đang nói chuyện cùng một người khác.

“Mẹ nó, con **** kia! Xem mày còn trốn chỗ nào! Tao hôm nay nhất định phải làm thịt mày!”

Âm thanh kêu gào ở phía sau vừa dứt, đôi tay dơ bẩn của lão kia đã bắt được bả vai cô.

Cả người Trương Sơ Tâm run lên, nhào vào long ngực Thẩm Chi Niên, run rẩy, “Cứu tôi… Cứu tôi…”

Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.