Mộc Phong Đình, Mạc Hi, Lạc Hằng ba người ẩn thân trong rừng cây cạnh Bích Tiêu Các, chờ người mà Lạc Hằng nói làm xong tảo khóa đi ra.
Lát sau, đệ tử Thục Sơn mặc đạo bào ào ào từ trong điện bước ra, Mạc Hi rõ ràng cảm giác được Lạc Hằng bên cạnh hô hấp dồn dập. Chợt nghe hắn cực lực đè thấp giọng giận dữ nói: "Chính là tên mập lùn có hai chòm râu cá trê kia! Bên hông hắn chính là ngọc bội ta nói."
Mạc Hi cùng Mộc Phong Đình hai người cùng nhìn về hướng hắn chỉ. Hai đạo sĩ đi cùng nhau, một mập lùn một cao gầy. Mập giống quả cân, cao như cây lúa. Không ngờ đó chính là hai kẻ có dáng vẻ thương nhân mà bọn họ gặp tại quán trọ Dạ Bạc ở bến đò Phong Lăng!
Hai người trao đổi ánh mắt, cùng hiểu ý đối phương: hai người này cũng là đệ tử Thục Sơn, cho dù võ công kém cỏi cũng không cần sợ vài tên binh lính vô lại càn quấy ngày đó. Nhưng hai người họ đêm đó bị người hắt nước canh hạch bạc không nói, còn khúm núm lấy lòng. Bến đò Phong Lăng cách Thục Sơn đã rất gần, phái Thục Sơn cho dù phóng nhãn toàn bộ võ lâm cũng là uy danh hiển hách, huống chi đã gần ngay trước mắt. Cho dù hai người họ cố kỵ thân phận người xuất gia của mình không tiện động thủ, chỉ cần đưa ra bảng hiệu phái Thục Sơn, căn bản không cần động thủ cũng có thể dọa lui đám binh lính càn quấy kia, không cần nén giận đến như thế! Huống chi tên mập kia đối với Lạc Hằng thái độ cường ngạnh như vậy, đêm đó tại Dạ Bạc sao có thể nhịn được cơn tức này?
Mạc Hi thầm nghĩ: chưa từng nghe qua đạo sĩ xuống núi làm thương nhân, hai người kia đêm đó ẩn nhẫn như thế, tất có kỳ quái. Mà tên béo "quả cân" lại không hề sợ hãi, sau khi gặp Lạc Hằng, vẫn còn công khai đeo khối ngọc bội kia bên người. Có thể thấy người này không phải là người làm việc biết khiêm tốn. Đêm đó ở quán trọ hai người lại chỉ mong dàn xếp ổn thỏa, chuyện họ đi làm chắc chắn không bình thường, nên phải che giấu thân phận đệ tử Thục Sơn của mình.
Ba người nín thở chờ đợi, cuối cùng cũng có một con khỉ nhỏ lẻn đến trước người "quả cân", "cây lúa", tò mò ngửa đầu nhìn bọn họ. Mạc Hi liếc Mộc Phong Đình một cái. Mộc Phong Đình gật gật đầu, bắn quả tùng sớm nắm trong tay vào ót khỉ con đứng đối diện hai người kia, ngay giữa mục tiêu. Khỉ con kia đại khái có chút đau, tay trái vỗ đầu, tay phải vung vẫy, thị uy với "cây lúa", "quả cân" ở ngay trước mặt. Mạc Hi quăng cho Mộc Phong Đình một ánh mắt tán thưởng, một kích tức trúng, vu oan thành công.
Khỉ con chi chi tra tra kêu, biểu đạt mãnh liệt bất mãn. Bỗng nhiên một con khỉ mẹ đầu to xông lên, vừa kéo khỉ con ra sau người, vừa vung cánh tay dài quăng tảng đá về phía hai người.
"Quả cân" cũng có vài phần công phu, nhẹ lui từng bước né tránh. Không nghĩ tới khỉ mẹ báo thù bất thành, tức giận vòng quanh tại chỗ. Bên cạnh đã có mấy con khỉ thấy tình hình nên áp sát lại. Lúc này Mộc Phong Đình lại ra tay lần nữa, cũng là dùng hòn đá nhỏ cỡ hạt đậu nành đánh đầu gối khỉ mẹ. Đánh vào khớp xương là đau nhất, nó quả nhiên đau nhe răng trợn mắt, nhất thời nổi trận lôi đình, chi tra thét chói tai, có lẽ là kêu gọi đồng bọn.
Chốc lát liền có mấy con khỉ tiến lên, vây quanh "quả cân" cùng "cây lúa", hai con cường tráng nhất trong đó bỗng nhào tới, một con bắt lấy ngọc bội trên người "quả cân", còn giống như khiêu khích tại trước mắt hắn quơ quơ mấy cái. Mạc Hi thấy tình cảnh này, thầm nghĩ trong lòng một tiếng: Yes!
Một con khác càng tuyệt, trực tiếp túm lấy dây lưng cao gầy. Cao gầy nhất thời la lên một tiếng, chật vật không chịu nổi xấu hổ không thôi. Để tránh làm xấu cảnh quan, hắn chỉ có thể nắm quần chạy nhanh. Chung quanh cũng có không ít đạo sĩ nhìn thấy động tĩnh bên này, lại chỉ cười vang vài tiếng, cũng không đến giúp. Có lẽ là thấy quá nhiều khỉ, cũng có lẽ là biết đàn khỉ không dễ chọc.
Mộc Phong Đình quay nhìn Mạc Hi bên cạnh, không nghĩ tới nàng vẻ mặt lạnh nhạt, khóe miệng còn mỉm cười. Trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh liền quay đầu đi, tiếp tục lưu tâm quan sát tình thế phát triển.
Một béo một gầy cũng coi như giữ được bình tĩnh, biết bầy khỉ không dễ chọc, chỉ một mực nhượng bộ, cũng không đánh trả. Hai con khỉ kia sau khi cùng ra một chiêu đắc thủ, liền đắc ý kêu vài tiếng, nhanh chóng chạy về bên người khỉ mẹ, giống như tranh công lại giống như tự nguyện giữ chức hộ vệ. Khỉ mẹ lại kêu vài tiếng, ngồi xổm xuống, để khỉ con leo lên lưng nó, liền dẫn đầu chạy vào trong rừng, đám khỉ còn lại thấy thế cũng tản ra.
Khỉ bình thường sẽ không chủ động cùng người đánh nhau đến chết, cướp vài thứ để trả thù trêu đùa một chút là được rồi.
Hai đạo sĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Quả cân" oán hận phất tay áo hai cái, nói: "Bị khỉ đánh cướp, thật xui xẻo."
"Cây lúa" nói: "Quên đi, so đo cùng súc sinh làm gì. Mấy thứ đó cũng không phải vật may mắn gì, đã mất thì thôi đi."
"Quả cân" một đường hùng hùng hổ hổ, "cây lúa" một đường khuyên nhủ, hai người dần dần đi xa.
Mạc Hi cùng Mộc Phong Đình hai người, từ lúc khỉ đoạt ngọc bội chạy vào trong rừng, đã dùng khinh công theo sát. Hai người thẳng tắp đuổi tới chỗ sâu trong rừng cây.
Chỉ thấy con khỉ đoạt ngọc bội kia chui vào một cái sơn động, lát sau đi ra trên tay trống trơn. Hai người không dám mạo muội hành động, để tránh bị đàn khỉ vây công, liền y kế hành sự.
Mộc Phong Đình lấy túi rượu bất li thân của hắn ra, mở nắp, lưu luyến nhìn một lần cuối cùng, đau lòng đổ lên đất một ít, cho hương rượu tản ra. Lại đem túi rượu dựa nghiêng trên một tảng đá lớn. Rượu trái cây này là hắn tự mình ủ, so với nơi khác hương vị ngọt ngào thuần hậu hơn rất nhiều. Hôm qua Mạc Hi hỏi hắn có rượu hay không, hắn thật đúng là nghĩ đến nàng cố ý muốn khiến hắn đau lòng mới nghĩ ra chủ ý này. Rượu trái cây này hương thơm vị ngọt, là thứ lũ khỉ thích nhất. Hai người bố trí xong liền nhảy lên, ẩn thân trên cây đại thụ, lẳng lặng chờ đợi bầy khỉ mắc câu.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền có một con khỉ gan lớn rón ra rón rén đến uống trộm, thấy nó uống, lại có vài nhóm khỉ vây đến. Về sau, cả đám khỉ đều ào ào lên cướp uống.
Qua chừng một chén trà nhỏ, hơn mười con khỉ ở gần sơn động đều uống. Mấy con uống sớm nhất đã bắt đầu ngã trái ngã phải, đứng không vững. Tiếp theo lục tục có tiếng "phì phì" vang lên, lũ khỉ trước sau ngã vào trong tuyết, bất tỉnh hầu sự (người thì là bất tỉnh nhân sự, nên khỉ là bất tỉnh hầu sự). Không riêng gì bởi vì say rượu, trong rượu kia còn có thuốc mê liều nhẹ. Không cần phải nói, đây chính là "thuốc cần thiết" mà nhà lữ hành Mộc Phong Đình chuẩn bị sẵn.
Hai người đợi bọn khỉ hầu như đều ngã lăn rồi, liền cẩn thận sờ soạng đi vào trong sơn động. Động không sâu, ánh sáng từ cửa động chiếu vào cũng đủ thấy rõ tình hình trong động.
Ai ô, nơi này đúng là nơi tốt để chứa chấp của trộm cướp. Thật đúng là thứ gì cần có đều có, lọ thuốc hít, túi hương, hộp son, gương, chung trà, chiếc đũa...
Vẫn là Mộc Phong Đình mắt sắc, tìm được khối ngọc bội hình "cung" kia. Hai người không dám ở lâu, rời khỏi động. Mộc Phong Đình lấy túi rượu, hai người trở lại chỗ ở.
Lạc Hằng sớm nóng lòng khó nhịn chờ bọn họ. Thấy hai người quả thực đem ngọc bội lấy đến tay, hai tay vội vàng tiếp nhận, nhất thời cảm xúc mênh mông nên run rẩy khó cầm.
Ngọc bội này mỏng như đao, màu trong chất đều, bội làm từ ngọc xanh, song long đối xứng, hai con rồng quay đầu vào nhau. Thân rồng uốn lượn, chạm hoa văn nổi. Ở giữa điêu khắc hoa văn, phía trên hai sừng đều có lỗ nhỏ, có thể xỏ dây vào đeo.
Chính giữa ngọc bội có khắc một hàng chữ: "Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư."
Mạc Hi biết những lời này lấy từ bài
"Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi. Hoan ngu tại kim tịch, yên uyển cập lương thì. Chinh phu hoài viễn lộ, khởi thị dạ hà kì. Tham thần giai dĩ một, khứ khứ tòng thử từ. Hành dịch tại chiến trường, tương gian vị hữu kì. Ác thủ nhất trường hoan, lệ biệt vi thử sinh. Nỗ lực ái xuân hoa, Mạc vong hoan nhạc thì. Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư." *
Năm đó Lạc Hằng nhất định là bởi vì tâm tình giống như bài thơ này, liền khắc lại một câu.
Ba người đều biết vật này chắc chắn là của vợ Lạc Hằng. Trong lúc nhất thời ngay cả Mộc Phong Đình cũng không biết nói gì cho phải.
Lạc Hằng dùng ngón tay đầy vết chai do mấy năm sống trong quân lữ tạo thành nhẹ nhàng vuốt ve miếng bảo ngọc, trong lòng đau đớn. Trong miệng thì thào đọc: "Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư." Trong mắt đã ngơ ngẩn lăn xuống hai hàng lệ nóng, khàn giọng nói: "Ta đã trở về, sao nàng lại không chờ ta..." Vẻ mặt tiều tụy thương tâm này thật sự làm cho người ta không đành lòng nhìn tiếp.
Mộc Phong Đình đợi hắn hơi bình phục tâm tình một chút, nói: "Việc này còn cần Cù chưởng môn ra mặt hỏi ý."
Mạc Hi âm thầm gật đầu, việc này đã quản đến mức này, muốn quản tiếp cũng không thể. Rốt cuộc như thế nào chỉ có thể xem tạo hóa của Lạc Hằng. Chỉ là thê tử của hắn chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Mộc Phong Đình vừa dứt lời, Lạc Hằng đã gấp gáp chạy đi. Mộc Phong Đình cũng như một trận gió cuốn đi ra ngoài. Mạc Hi vốn không muốn xen vào nữa, nhưng chuyện này nàng đã có liên quan, nếu như không biết tình hình phát triển, ngược lại rơi vào thế bị động, liền cũng đi theo.
Hai người họ rất nhanh vượt qua Lạc Hằng. Một phen khuyên bảo, Lạc Hằng đáp ứng không hành động nông nổi.
Bảng hiệu biên tập "Mộ Yến Trai" của Mộc Phong Đình quả nhiên dùng tốt, Cù Diệu rất nhanh tiếp bọn họ.
Mộc Phong Đình sợ Lạc Hằng nhất thời lời nói quá khích, khiến Cù Diệu vị chưởng môn này nhất thời sượng mặt, ngược lại không tốt, liền giành trước đem mọi chuyện trần thuật một phen, lại đem bộ dạng của "quả cân" nói ra, chỉ bỏ bớt chi tiết cố ý giá họa cùng bọn khỉ quá chén, chỉ nói ngọc bội là nhặt được.
Cù Diệu nghe xong trầm ngâm một lát liền nói: "Lạc huynh đệ chớ sốt ruột, tại hạ gọi người tới hỏi liền biết." Lát sau, ông ta lại lẩm bẩm nói: "Ai có thể không có vật trân ái." Vừa nói vừa lấy trong lòng ra một khối ngọc chất liệu bình thường, ngọc bội giống như con bướm, nhẹ nhàng vuốt phẳng, dường như trong lòng kích động, vẻ mặt hòa nhã đau xót. Nhưng chỉ giây lát, ông ta giống như giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đem ngọc bội để vào trong lòng, giống như che giấu hắng hắng giọng.
Mạc Hi thầm nghĩ: một câu sau của ông ta giọng điệu mang theo phiền muộn cảm khái, không giống như nói với chúng ta, càng giống như lẩm nhẩm hơn. Ông ta nói vật trân ái hiển nhiên là ngọc bội trong tay, không ngờ là hình bướm. Không thể tưởng được Cù chưởng môn "đoan trang" cũng có chuyện phong lưu mưa rơi gió thổi.
"Quả cân" rất nhanh liền đến, liếc mắt một cái thấy Lạc Hằng trong điện, sắc mặt lập tức khó coi ba phần.
Cù Diệu thay đổi dáng vẻ khiêm tốn, nghiêm khắc nói với "quả cân": "Viên Ngộ, Lạc huynh đệ nói ngọc bội này là bảo ngọc gia truyền của hắn, lúc sắp chia tay tặng cho thê tử. Ngươi nói xem ngọc bội này ngươi làm sao có được!" Nói xong ánh mắt gắt gao nhìn Viên Ngộ.
Viên Ngộ bùm một tiếng quỳ trên đất, nói: "Chưởng môn xin tha thứ cho đệ tử lần này. Ngọc bội này là lúc đệ tử làm nghĩa công ở 'Tế Thiện Đường' dưới chân núi nhặt được. Đệ tử nhất thời nổi lòng tham, tội đáng chết vạn lần. Vị Lạc huynh đệ này hôm qua hỏi đệ tử, đệ tử nhất thời hồ đồ, sợ nói thật liên lụy Thục Sơn bị người nhạo báng. Xin chưởng môn tha thứ lần này." Dứt lời lại đụng đầu ba cái với Lạc Hằng.
Mạc Hi cùng Mộc Phong Đình hai người đưa mắt nhìn nhau, người này trước sau ngôn hành bất nhất (lời nói và hành động trước sau không nhất trí với nhau), chẳng lẽ bởi vì Cù Diệu xây dựng hình tượng rất nặng, hắn không dám làm càn. Cho dù hắn bởi vì Cù Diệu mà thay đổi trước ngạo mạn sau cung kính, cũng không đến mức dập đầu với Lạc Hằng a, còn đụng đến ba cái.
Cù Diệu nghiêm nghị nói: "Phạt ngươi cấm chừng mười ngày, ngươi phục không?"
Viên Ngộ cảm động đến rơi nước mắt nói: "Đa tạ chưởng môn. Đa tạ Lạc huynh đệ không trách tội."
Viên Ngộ làm như thế, Lạc Hằng không biết như thế nào cho phải. Dù sao nói cho cùng không nhặt của rơi vốn là việc phải, nhưng nhặt được đồ chiếm riêng cũng không tính là tội nặng, huống chi người ta đã dập đầu nhận lỗi.
Mạc Hi thầm nghĩ: không thể tưởng được Cù Diệu có tài như thế, Viên Ngộ chính là "tiền đồng" (viên là tròn mà cũng có nghĩa là đồng xu của TQ), đúng là có cả mặt số và mặt hình, hay thay. Nhưng mà "tiền đồng" sảng khoái thừa nhận ngọc bội không phải sở hữu của hắn như thế, lại ra vẻ ăn năn, khiến người ta nửa điểm phát tác không thể. Việc này lại càng khả nghi.
Lạc Hằng thật vất vả mới có chút manh mối nhỏ này, sao chịu từ bỏ như vậy, chỉ là không có cách nào khác, liền mỗi ngày quỳ gối trong tuyết đối diện bức hoành phi dưới mái hiên "Bích Tiêu Các", hi vọng có thể đả động Cù Diệu, thay hắn tra rõ việc này. Lạc Hằng quỳ từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, vô luận Mộc Phong Đình khuyên bảo thế nào, hắn đều cố chấp như thế, chỉ đành mặc hắn.
Hôm nay, Cù Diệu chủ động phái người mời Mạc Hi đi gặp ông ta. Mạc Hi trong lòng biết chuyện Thừa Ảnh có manh mối, trong lúc nhất thời có vài phần khẩn trương kích động.
Mạc Hi đến "Bích Tiêu Các", thấy Lạc Hằng vẫn thẳng lưng quỳ gối trong tuyết. Hiếm khi thời tiết tốt, chỉ là dưới ánh mặt trời tuyết càng trắng đến chói mắt, khiến bóng lưng của hắn đặc biệt tiêu điều. Mạc Hi chỉ có thể yên lặng đi qua, nàng có tư cách gì khuyên người khác, mỗi người đều có chấp niệm trong lòng, có thể giúp đỡ chỉ có bản thân mình.
Bước vào trong điện, đã thấy Mộc Phong Đình ở đó.
Cù Diệu thấy nàng đến, trái lại mang theo hai phần nhiệt tình, nói: "Cô nương, các vị trưởng lão đã đồng ý cho cô nương mang Thừa Ảnh đi. Dù sao Hà chưởng môn mới là chủ nhân chân chính của kiếm này, ông ấy biết chuôi kiếm này trong tay ai mới là tốt nhất."
Dứt lời, tự mình đem một cái hộp gỗ dài trên án giao cho Mạc Hi. Hộp vô cùng nặng, Mạc Hi nhận lấy cảm thấy cổ tay cũng chìm xuống hai phần. Nhẹ nhàng mở nắp hộp, chỉ thấy một thanh trường kiếm tao nhã phong cách cổ xưa lẳng lặng nằm trong hộp.
Thừa Ảnh trong truyền thuyết là một thanh kiếm có ảnh vô hình. Trong
"Bình minh, khoảnh khắc sắc trời sáng tối giao hòa, một đôi tay chậm rãi vung lên. Cầm trong tay là một chuôi kiếm, nhưng không thấy thân kiếm, song, trên vách tường phía bắc mơ hồ thấy được bóng kiếm lay động, chỉ tồn tại trong phút chốc, sẽ theo ánh sáng ban mai mà biến mất. Thẳng đến hoàng hôn, sắc trời dần tối, cũng trong khoảnh khắc ngày đêm giao thoa, bóng kiếm mơ hồ kia lại hiện lên lần nữa. Hai tay vẽ nên đường cong tao nhã, vung về phía một gốc cổ tùng cao ngất, chỉ nghe nhẹ nhàng "xoẹt" một tiếng, thân cây hơi chấn động, không thấy thay đổi, nhưng một lát sau, làn gió nam ôn hòa thổi qua, cây tùng tươi tốt từ từ ngã xuống, vết cắt bằng phẳng lộ từng vòng tuổi, tỏ rõ năm tháng trôi qua. Sắc trời càng tối, trường kiếm lại trở về vô hình, hoàng hôn viễn cổ không tiếng động khép lại, trời đất khôi phục một mảnh yên lặng trang nghiêm."
Nhưng thanh kiếm trong hộp này lại có kiếm hình hoàn hảo, kiếm quang dày đặc.
Mạc Hi không thể tưởng được việc này thuận lợi như thế, chỉ là nàng cũng không biết kiếm này là thật hay giả. Thầm nghĩ: nếu không đợi lát nữa cũng tìm một thân cây chém xem...
Cù Diệu nói: "Hai vị, khó có dịp hôm nay thời tiết tốt, xuống núi so với lên núi gian nan hơn, không bằng sớm ngày xuất phát."
Mạc Hi kinh ngạc, lấy Cù Diệu đối nhân xử thế khôn khéo đoan chính, đây là đang hạ lệnh trục khách? Chỉ là nàng đã lấy được kiếm vào tay, bất luận là thật hay giả, nàng cũng không thể tìm Cù Diệu tranh luận, nếu việc này đã xong, vẫn là mau chóng xuống núi tốt hơn.
Vì thế Mạc Hi cung kính đáp: "Đa tạ Cù chưởng môn tặng kiếm."
Cù Diệu khách khí cười cười, bỗng nhiên giống như nhớ tới điều gì, nói: "Cô nương có muốn hái tuyết liên không. Đây là thời điểm tuyết liên trên núi nở tốt nhất. Cho dù không hái, phong cảnh ven sườn nam cũng là đẹp nhất."
Mạc Hi cười nói: "Đa tạ Cù chưởng môn chỉ điểm. Phong tư của tuyết liên hướng tới đã lâu." Mạc Hi khi còn ở hiện đại từng xem một số tin tức có nói, tuyết liên hàng năm bị người điên cuồng hái trộm, nhổ cả gốc rễ, bán rẻ hai đồng một hạt. Tuyết liên hoang dã là dựa vào hạt giống mà sinh sôi, nhổ tận gốc như thế, tuyết liên không có cơ hội kết hạt, cứ thế sẽ đến bờ vực tuyệt chủng. Nàng hái tuyết liên cũng vô dụng, chỉ muốn chiêm ngưỡng phong thái của loài kỳ hoa mọc nơi giá lạnh này thôi.
Cù Diệu đang định nói tiếp. Bên tai ba người đột nhiên truyền đến một tiếng rắc rất nhỏ, ngay sau đó lại nghe bùm một tiếng.
Mộc Phong Đình đã nhún người xuyên cửa sổ mà ra.
Mạc Hi trong lòng nhất thời dâng lên dự cảm không tốt.
Chú thích:
Tô Vũ tự Tử Khanh. Hán Vũ Đế sai đi sứ Hung Nô, vua Hung Nô bắt ở lại không cho về, bị tống vào ngục rồi lại bị bắt đi chăn dê. 19 năm sau, nhờ bức thư buộc vào chân chim đến được cung đình nhà Hán mà ông mới được về lại cố quốc.
*Bài Lưu biệt thê ở thivien.net không hoàn toàn giống bài thơ trong truyện (tiếng trung), ta cũng ko biết cái nào mới chính xác nữa, mà thôi, cũng ko quan trọng, ta post cả hán việt và dịch thơ ở thivien.net lên luôn.
Lưu biệt thê
Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi.
Hoan ngu tại kim tịch, yến uyển cập lương thì.
Chinh phu hoài viễn lộ, khởi thị dạ hà kỳ.
Tham Thìn giai dĩ một, khứ khứ tòng thử từ.
Chinh dịch tại chiến trường, tương kiến vị hữu kỳ.
Ác thủ nhất trường thán, lệ vi sinh biệt tư.
Nỗ lực ái xuân hoa, mạc vong hoan lạc thì.
Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư.
Thơ từ biệt
Phu thê kết tóc xe tơ
Ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau
Niềm vui chỉ trọn đêm thâu
Chớ nên để mất, gần nhau thêm vào!
Lòng hoài ngẫm bước nẻo nào
Đêm khuya thức giấc trời cao xem giờ
Tham, Thìn lặn ánh sao mờ
Bình minh chốc đã đến giờ chia ly
Chiến trường cất bước ra đi
Mai sau gặp gỡ đến kỳ nào đây
Thở dài đau đớn nắm tay
Biệt sinh bởi nỗi, lệ cay vô ngần
Gắng luôn đẹp mãi hoa xuân
Chớ quên vui thuở ta gần bên nhau
Sống còn, trở lại gặp nhau
Chết đi, vĩnh viễn ôm sầu tương tư…