Đường Hoan nói: "Sách võ Đường Môn ghi lại đều có phân loại. Nhưng chỉ là chút quyền cước công phu tầm thường, phần lớn là kiếm pháp. Nếu không cũng chỉ là chút phương pháp nội công thổ nạp. Trước khi ta chữa khỏi hai chân chưa bao giờ đến tầng thứ bảy, thứ nhất hành động không tiện, thứ hai lúc ấy một lòng nghiên cứu y thuật, võ học ngược lại cũng không chấp nhất. Sau đó, khi chân của ta khỏi hẳn có đi qua, chỉ là nơi này ước chừng có hơn hai mươi giá sách, có rất nhiều sách ngay cả ta cũng chưa từng xem qua. Nhất thời không biết bắt tay từ đâu."
Mạc Hi nói: "Chúng ta phân công nhau tìm đi. Trước bắt đầu tìm từ loại sách."
Vì thế hai người bắt đầu từ hai đầu tìm kiếm hai mươi giá sách. Đợi khi hợp lại mới phát hiện trong đó căn bản không có loại "bơi trong nước", vì thế trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ, bắt đầu lao vào biển sách.
Ước chừng qua một canh giờ, vẫn không thu hoạch được gì.
Đường Hoan quay đầu, thấy Mạc Hi cúi người vẻ mặt chuyên chú trong biển sách, không khỏi nói: "Nếu không chúng ta về dùng cơm trưa trước, sau đó trở lại tìm tiếp."
Mạc Hi nói: "Không sao, việc này phải nhân lúc hăng hái làm cho xong luôn đi." Nàng ngẩng đầu mỉm cười, nói: "Nếu trong lòng huynh áy náy, vậy mời ta ăn là được."
Đường Hoan cũng cười rộ lên, nói: "Mèo tham ăn, như vậy nhất định phải đãi nàng rồi."
Mạc Hi nghe xong ngược lại hơi ngẩn ra.
Từng có người cũng dùng giọng điệu như thế nói những lời như thế với nàng.
Nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt Mạc Hi liền trở lại trên sách, bỗng nhiên một quyển sách da nhỏ màu xám thu hút sự chú ý của nàng, trên gáy sách viết một chữ "nước" tượng hình. Rút ra xem kĩ, trên trang bìa của sách viết:
Mạc Hi nhanh chóng lật xem, càng xem ánh mắt càng sáng. Nói đơn giản bản
Tuy rằng không biết đây có phải võ công giấu trong Lang Gia trượng hay không. Nhưng nếu sau khi tu luyện thật sự có thể dùng da hô hấp, không thể nghi ngờ ứng hai chữ "bơi nước". Chỉ là thay vì nói đây là một loại võ công dạy người như thế nào lặn nước, không bằng nói đây là một loại phương pháp thổ nạp, chỗ tốt của nó không chỉ đơn giản là giúp người tu tập nín thở trong nước.
Trong lòng Mạc Hi biết nếu lúc này nàng lập tức nói cho Đường Hoan thu hoạch của mình, chắc chắn hắn sẽ không cho mình tiếp tục tìm. Khó tránh bỏ sót, cho nên nàng đem cuốn sách này đặt bên cạnh, tiếp tục cẩn thận tìm.
Như thế lại trôi qua nửa canh giờ, hai người dựa vào giữa những hàng giá sách hội hợp, nhìn nhau cười.
Mạc Hi quơ quơ quyển sách trong tay nói: "Huynh xem xem có phải cái này không."
Đường Hoan tiếp nhận, vội vàng lật xem một lần, hưng phấn nói: "Mặc kệ có phải hay không, phương pháp này quả thật quá tuyệt." Ngừng một chút, hắn chăm chú nhìn Mạc Hi khẽ cười, dịu dàng nói: "Nàng đúng là phúc tinh của ta."
Mạc Hi nói: "Phúc tinh đói rồi." Trong lòng nói thầm: đứa nhỏ này thật chân thật a, không nhớ rõ mình vốn là tai họa của hắn, cũng không nhớ rõ mình không công lừa đi bảo bối của hắn. Lại chỉ nhớ chút chỗ tốt bé nhỏ không đáng kể ấy.
Đường Hoan cười nói: "Đi thôi. Ta đưa nàng đi dùng cơm."
―――――
Vân Hà Đài.
Âu Dương Cẩn vô cùng buồn chán đùa nghịch trà cụ trên bàn. Thấy tiểu nha đầu cầm bình men hồng văn cắm mai trắng tiến vào, hai mắt sáng ngời, nói: "Là Đường ca ca bảo ngươi mang đến tặng ta sao?"
Tiểu nha đầu kia sửng sốt, nói: "Chưởng môn muốn chúng tôi chăm sóc cô nương. Hoa mai này là vừa hái từ trong rừng."
Âu Dương Cẩn nghe xong nhất thời vẻ mặt thất vọng ngồi xuống, lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng cầu phụ thân đi ra, đến Đường Môn có thể gặp huynh ấy nhiều hơn, ai ngờ lại cả ngày không thấy bóng người." Nói xong, tức giận cầm chung trà trong tay ném đi.
"Oán khí thật lớn. Ai lại chọc muội tức giận vậy." Là Âu Dương Huệ đến.
"Huệ tỷ tỷ, hôm qua muội làm theo chủ ý của tỷ, đi nơi chế tạo Phích Lịch đạn đại náo một hồi, Đường ca ca thật sự có đến. Nhưng hôm nay muội đi tìm huynh ấy, đám hạ nhân lại nói huynh ấy đi vắng. Cũng không biết cả ngày bận việc gì, ngay cả phụ thân chúng ta cũng không bận như huynh ấy. Nhưng cho dù muội tùy hứng như thế nào, cũng không thể cả ngày náo loạn a." Ngừng một chút, nàng nhíu mày nói: "Huệ tỷ tỷ, tỷ nói xem có phải huynh ấy cố ý trốn muội không."
Âu Dương Huệ từ từ nói: "Muội hỏi người bên cạnh hắn xem, hắn rốt cuộc đang làm gì, chẳng phải sẽ biết. Muội muội ngốc."
Âu Dương Cẩn bĩu môi nói: "Đám người hầu hạ huynh ấy chả có ai đáng tin. Như nha đầu tên Lục Vân kia, muội đã bỏ ra một cây trâm phương, một đôi vòng tay mã não cho cô ta, chất lượng đều là tốt nhất, kiểu dáng cũng là mới nhất, cô ta cũng không cần. Dáng vẻ hỏi gì cũng không biết."
Âu Dương Huệ cười nói: "Cẩn nhi tốt của ta, nơi này là Đường Môn, muội tìm lại là người đắc lực nhất bên cạnh hắn, sao lại dễ dàng bị một chút đồ vật của muội thu mua chứ."
Âu Dương Cẩn thất vọng nói: "Vậy làm sao bây giờ, Huệ tỷ tỷ, tỷ dạy muội đi. Cầu tỷ mà." Nàng vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Âu Dương Huệ.
"Muội muội tốt, đừng lay, xương cốt đều bị muội lay rớt ra rồi." Ngừng một chút, Âu Dương Huệ cầm tay Âu Dương Cẩn, dịu dàng nói: "Hai chúng ta tuy là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng từ nhỏ đã hợp ý. Mẹ ruột ta đi sớm, lưu lại một mình ta ở Âu Dương gia, trong nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy cũng chỉ có muội tốt nhất. Muội có việc nhờ, ta xưa nay không có gì là không đồng ý. Tâm tư của muội, ta làm tỷ tỷ sao lại không biết. Chỉ là muội có nghĩ tới không, đại thị nữ như Lục Vân, từ nhỏ đi theo chủ tử, sao lại tùy tùy tiện tiện liền đi hầu hạ một khách ở nhờ." Nàng nói đến chỗ này liền không nói thêm gì nữa, chỉ còn chờ Âu Dương Cẩn tự mình suy nghĩ cẩn thận.
Âu Dương Cẩn nhíu chặt mày liễu, nghi hoặc nói: "Huệ tỷ tỷ, tỷ là nói Đường ca ca thích Mộc cô nương kia, cho nên mới kêu Lục Vân đi hầu hạ cô ta? Không thể nào, cô ta cả người trên dưới đều nhìn không ra nửa điểm đặc biệt, ăn mặc ngay cả nha hoàn bậc hai của nhà chúng ta cũng không bằng, khẳng định không phải thế gia tiểu thư."
Âu Dương Huệ sâu sắc nói: "Muội cũng nói cô ta không giống thế gia tiểu thư. Đường chưởng môn lại đặc biệt chiếu cố cô ta, sắp xếp ở Sùng Diêu Đài không nói, còn cho Lục Vân nha đầu bên người đến chăm sóc. Muội ngẫm lại xem, Sùng Diêu Đài không phải nơi ở của khách bình thường, cho dù muội giáp mặt cầu Đường chưởng môn, hắn cũng không cho chúng ta ở đó."
Âu Dương Cẩn nghe vậy, cắn môi mình đến hiện ra một dấu răng không cạn, mới lắc đầu nói: "Muội vẫn không tin. Tướng mạo như cô ta, Đường ca ca là nhân vật thần tiên như thế, sao có thể thích."
Âu Dương Huệ bị nàng chọc nở nụ cười, nói: "Phải, Đường ca ca giống như thần tiên của muội sao lại thích một nữ tử bình thường như vậy. Muội muội của ta đẹp tựa thiên tiên, mới xứng cùng hắn. Sao muội không hỏi Đường ca ca của muội xem, khi nào hắn cầu hôn với phụ thân chúng ta, mới là đúng đắn."
Âu Dương Cẩn mặt nóng lên nói: "Huệ tỷ tỷ, tỷ lại trêu ghẹo muội, muội là một cô nương gia, làm sao hỏi được."
Âu Dương Huệ vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Đường chưởng môn muội không thể hỏi. Nhưng vị Mộc cô nương kia, muội có thể hỏi mà."
Âu Dương Cẩn không ngờ tỷ tỷ lại nói như vậy, nàng mặc dù không tin Đường Hoan sẽ thích nữ tử tư sắc bình thường như Mạc Hi, nhưng chung quy cũng là cô gái ôm ấp tình cảm, lại bị Âu Dương Huệ nhắc mãi, khó tránh khỏi nghi ngờ. Thầm nghĩ: ta nhất định phải hỏi xem. Ngoài miệng lại nói: "Nhất định sẽ không, chắc chắn là cô ta không biết xấu hổ, quấn quít lấy Đường ca ca. Nếu quả thực như thế, muội ắt phải dạy dỗ cô ta một chút."
Âu Dương Huệ nói: "Tuy nói nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng chúng ta cùng con nhà bình thường không giống nhau, chuyện tranh chấp tình nhân này nếu vỡ lở ra đối với thanh danh sẽ có tổn hại. Muội hãy lén đi tìm vị Mộc cô nương kia hỏi rõ ràng, tốt nhất đừng để người ta nhìn thấy."
Âu Dương Cẩn lại do dự, nói: "Nếu cô ta dám chống chế, không nói thật thì làm sao đây?"
Âu Dương Huệ phì cười nói: "Chẳng lẽ muội học võ công nhiều năm như vậy là uổng công hay sao, kiếm pháp luyện chơi à?"
Âu Dương Cẩn nghe xong như có điều suy nghĩ, không nói gì.
Âu Dương Huệ thấy muội muội giữa ban ngày mà bắt đầu tương tư đơn phương, chỉ lo một mình ngẩn người, trong lòng cười thầm, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
―――――
Đường Hoan trong Thanh Huy Các lại đang thay Mạc Hi chia thức ăn. Hắn mỉm cười, nói: "Món tam ti xào này nguyên liệu mặc dù đơn giản, nhưng cũng là món ăn có tiếng của đất Thục, khẩu vị thanh mà nhẹ, nàng hẳn sẽ thích. Cải tím này bổ máu, ăn nhiều chút, mới có lợi cho thương thế của nàng."
Mạc Hi nếm thử một miếng tam ti xào, nguyên liệu cũng chỉ là thịt sợi, măng sợi, nấm hương sợi, lại ngon miệng thanh nhẹ ít thấy, quả thật không tệ.
Nàng hạ đũa, nói: "Kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ? Võ công tìm được rồi, lại không biết có phải thứ trong Lang Gia trượng hay không. Hơn nữa manh mối tìm Lang Gia trượng có thể nói đã đứt." Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nàng lại hỏi: "Huynh có biết vì sao tàng thư lâu lại xây ở nơi bốn bề là nước không? Nhìn chung các lầu gác khác của Đường Môn, đều rất chú ý bố cục, chỉ riêng lựa chọn vị trí của tàng thư lâu lại có chút ngoài dự liệu. Lúc trước lên kế hoạch xây dựng tàng thư lâu không có khả năng không suy nghĩ đến việc hơi nước quá nhiều gây hại cho việc giữ sách."
Đường Hoan nói: "Phá Quyển Lâu đã sừng sững trăm năm, lúc trước vì sao chọn xây ở trên diêu hà ta cũng không rõ lắm. Có lẽ bởi vì cả tòa tàng thư lâu đều dùng nước ấm, như thế ngược lại rất khô ráo."
Mạc Hi thầm nghĩ: giải thích thế này không thông a. Thiết bị làm ấm nước ở đây tuyệt đối thuộc loại công trình yêu cầu kỹ thuật cao, không tiện lợi và thông dụng như xây ống nước ngầm thời hiện đại. Chẳng lẽ tổ tiên Đường Môn thật là vì phong cảnh đẹp mới chọn diêu hà sao.