Thích Khách Vô Danh

Chương 85: Chương 85




Mưa xuân tí tách rơi, Mạc Hi đi trong mưa phùn tầm tã, đón Tịch Nhi tan học. Nàng không dùng khinh công, mà thành thành thật thật đi bộ, trên gạch xanh ướt nước từ từ tiến bước. Nhìn rêu xỉ trải dài dọc hai bên phố nhỏ, không khỏi cảm thấy trong lòng cũng ẩm ướt dính dính. Quả thật là thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn (thanh minh lất phất mưa phùn, khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa – thanh minh của Đỗ Mục).

Vừa rẽ vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, nàng lập tức cảm thấy không thích hợp.

Trong gió xuân mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.

Bỗng nhiên, cánh cửa của một căn nhà cách đó không xa phát ra tiếng kèn kẹt, ngay sau đó bùm một tiếng, một huyền y nam tử ngã xuống trước cửa, rồi liền không nhúc nhích.

Đợi xác nhận chung quanh quả thật không ai, Mạc Hi mới tung người qua, cách không điểm hai đại huyệt của người đó, để phòng có trá, lại điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó mới đến gần, nhẹ nhàng lật người nọ qua. Người này một đôi mày kiếm, môi mỏng mũi cao, rõ ràng chính là người trong xe ngựa có bộ dạng giống hệt Cố An kia! Giờ phút này hắn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng cho dù Mạc Hi không điểm huyệt ngủ của hắn, cũng vô cùng có khả năng đã hôn mê.

Mạc Hi vội kiểm tra thương thế của hắn. Ngoại thương chỉ có một vết máu trên vai phải, cũng không mất máu nhiều lắm, chỉ nhiễm một ít trên áo. Nàng quyết đoán lấy đoản kiếm ra, cắt vai người nọ, đào mũi tên chôn sâu bên trong ra. Quả nhiên giống hệt mũi tên ngày ấy Thủy Đạo Tư trúng sau lưng—— "thiết cốt lệ trùy tiễn". Nhưng mà hắn may mắn chút, vết thương ở nơi bản thân có thể chạm tới, hơn nữa phản ứng cực nhanh, sau khi trúng độc liền lập tức tự điểm huyệt, phong bế khí huyết vận hành quanh vết thương, cho nên độc tố khuếch tán khá chậm, mới chống được đến lúc này. Mạc Hi thấy hắn bị thương nặng vậy, tay phải vẫn nắm chặt chuôi kiếm, không khỏi nhớ lại.

Có một lần nàng và Cố An hai người đang cùng xông quan trong rừng rậm hoang dã, một đường tránh được các loại cơ quan cạm bẫy vây bắt đuổi giết, đến cuối cùng hai người đều đã kiệt sức, ngay cả sức cầm kiếm cũng sắp không còn, rốt cục thông qua khảo hạch. Đêm đó hai người nghỉ ngơi bên đống lửa, bởi vì sợ dã thú tập kích, Cố An kiên trì ngồi gác đêm cho nàng, cuối cùng bởi vì mệt nhọc quá độ mà ngủ thiếp đi. Mạc Hi vốn định vụng trộm rút kiếm của hắn để hắn nằm xuống ngủ một giấc ngon lành, đổi lại mình bảo vệ hắn, lại phát hiện hắn ngay cả lúc ngủ cũng nắm kiếm thật chặt, hơi dùng sức một chút liền làm hắn bừng tỉnh. Dưới ánh lửa khóe mắt hắn lóe nước, lại mỉm cười nói: "Muội không có việc gì là tốt rồi." Tiếp đó liền ôm nàng vào lòng, lại thở dài một tiếng: "Muội không có việc gì là tốt rồi." Mạc Hi biết hắn gặp ác mộng, không biết an ủi như thế nào, chỉ đành vươn hai tay ôm chặt hắn. Một đêm lạnh đó bởi vì Cố An mà ấm.

Chỉ chớp mắt liền đã hoàn hồn, Mạc Hi bất chấp nguy hiểm giữa ban ngày có thể bại lộ hành tung, một đường cõng hắn vượt nóc băng tường, chạy về hướng Cơ Xảo Các. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm: bất luận hắn có phải Cố An hay không, giờ phút này ta cũng không thể trơ mắt nhìn một người như vậy lại một lần nữa chết trước mặt ta.

Lục Vân vừa lúc đang ở trong sân tưới hoa, bỗng nhiên thấy Mạc Hi trên lưng cõng một nam nhân nhảy vào viện, không khỏi bị dọa nhảy dựng. Vội quăng bình nước, vừa hỏi: "Đây là làm sao vậy?" Vừa dẫn Mạc Hi vào trong.

Mạc Hi đặt Lý Nghĩa lên giường, mới giải thích ngắn gọn: "Hắn trúng một loại độc cực lợi hại. Cô nghĩ cách bảo trụ mạng của hắn trước đi."

Lục Vân thấy Mạc Hi vẻ mặt nghiêm nghị, không dám chậm trễ, lập tức thi triển cách nghiệm độc gia truyền của Đường Môn. Cắt ngón tay Lý Nghĩa, nhỏ một giọt máu vào một cái bình nhỏ trong suốt, lại nhỏ vào nước thuốc, sau một lúc lâu, mới nhíu mày nói: "Độc hắn trúng hình như của ngoại tộc, ngay cả tôi cũng không dám cam đoan nhất định có thể giải. Tạm thời thử một lần đi."

Mạc Hi gật gật đầu. Không nói một lời, ở bên cạnh nhìn.

Lục Vân thủ pháp thuần thục mở miệng Lý Nghĩa, đút hắn nuốt vào năm viên thuốc khác nhau, lại đổ nước cho nuốt xuống. Nhìn thấy Mạc Hi tiến lên dùng tay áo thay hắn lau đi nước tràn ra nơi khóe miệng, trong lòng không khỏi nhảy dựng, nói: "Cô nương, hắn là gì của cô?"

Mạc Hi thản nhiên nói: "Có lẽ là cố nhân, có lẽ là địch nhân. Cũng có thể là cả hai." Năm đó nàng còn nhỏ, huấn luyện ngày thường trải qua tuy rằng không phải dành cho con người, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là chút thử thách về sức khỏe và khả năng chịu đựng, chưa từng thật sự làm nhiệm vụ, khả năng ứng biến tại hiện trường không nhanh nhẹn bằng một góc của ngày nay. Hơn nữa lúc ấy Cố An chủ động nhảy vào mũi kiếm của nàng một màn này thật sự quá mức rung động, nàng lúc ấy cả người tựa như đông lạnh, những hành động từ lúc đó đều như cái xác không hồn, dựa vào bản năng mà làm, ngay cả hành động cơ bản nhất của một thích khách, xác nhận sống chết cũng quên không còn một mảnh. Tuy rằng nàng tinh tường nhớ rõ ngày đó thừa dịp bóng đêm trở về luận võ trường, kéo Cố An từ trong đống thi thể đồng bọn ngày xưa ra, cõng trên người, nàng có thể cảm giác được thân thể hắn đã cứng ngắc lạnh như băng. Nhưng không biết có phải vì gặp được một người giống hắn như đúc, tiềm thức liền hy vọng hắn chưa chết hay không, hiện tại liều mạng nhớ lại, lại cảm thấy mình năm đó vẫn chưa hoàn toàn xác nhận Cố An đã chết.

Lục Vân trong lòng không khỏi cả kinh, nói: "Hắn rốt cuộc là loại người nào?"

"Nếu ta đoán không lầm, người này chính là Duệ vương Lý Nghĩa."

Lục Vân nghe vậy không khỏi kinh hãi nói: "Cô nương làm sao có thể quen Duệ vương. Duệ vương lại như thế nào một mình bị người ám toán!"

Mạc Hi thở dài nói: "Việc này nói đến rất dài, hắn không có việc gì chứ?"

"Tôi có thể đảm bảo tạm thời hắn không có gì, chỉ là độc này có thể trừ tận gốc hay không, lại không nắm chắc." Chần chờ một lát, Lục Vân nói tiếp: "Việc này còn cần tứ thiếu ra tay."

Mạc Hi gật gật đầu nói: "Lục Vân vẫn là đi đón Tịch Nhi tan học trước đi, chắc nó chờ sốt ruột rồi. Ta ở đây chăm sóc hắn."

Lục Vân gật đầu đáp ứng, chần chờ đi. Thầm nghĩ: cô nương đối với người này không bình thường. Nếu thật sự là cố nhân, tứ thiếu phải làm sao đây.

Mạc Hi lẳng lặng nhìn khuôn mặt đã bao đêm khuya tỉnh mộng phảng phất như ở ngay trước mắt, nhưng không thể đụng tới, ngồi xuống chính là một canh giờ.

Lục Vân mang theo Tịch Nhi trở về, thấy Mạc Hi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không khỏi âm thầm kinh hãi. Tịch Nhi cũng rất hiểu chuyện tự đi tập viết, không tới quấy rầy.

Lại qua một canh giờ, Lục Vân thật sự nhìn không được, đành bưng một chén mỳ thịt bò đến khuyên nhủ: "Cô nương, ăn một chút đi."

Mạc Hi mới quay đầu cười nhẹ, nói: "Được. Cám ơn."

Lục Vân lắc đầu nói: "Cho dù không vì tứ thiếu, cô nương cũng từng cứu Lục Vân một lần, những chuyện nhỏ nhặt này Lục Vân cũng nên làm." Chần chờ một lát, nàng cuối cùng đem những lời còn lại nuốt xuống, lặng lẽ lui ra ngoài.

Mạc Hi vừa ăn mỳ, vừa để ý động tĩnh của người trên giường. Hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt, không một chút dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Lại qua nửa canh giờ, Lý Nghĩa rốt cục từ từ chuyển tỉnh, đập vào mắt là khuôn mặt nữ tử trẻ tuổi bình thường đến cực điểm, trong đôi mắt trầm tĩnh lại lộ ra một chút thân thiện. Hắn chưa rõ mọi chuyện, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bốn phía, giọng khàn khàn nói: "Ta đang ở đâu đây?"

Mạc Hi mỉm cười nói: "Huynh là ta nhặt được trên đường, mướn cỗ kiệu thật vất vả mới đưa được đến nhà bạn, lại tìm lang trung cứu trị. Đợi vài canh giờ huynh cũng không tỉnh, thật dọa người." Không đợi hắn lên tiếng, Mạc Hi lại nói: "Huynh tên là gì?"

"Tại hạ Lâm Thanh, bất ngờ gặp kẻ xấu, đa tạ cô nương cứu giúp. Xin hỏi phương danh của cô nương?"

Mạc Hi nói: "Ta họ Mộc." Tiếp đó lắc đầu nói: "Lang trung kia nói huynh trúng độc trầm trọng, hắn cũng không trị được. Ta đoán thuốc hắn cho huynh uống chỉ là làm bừa, viết đơn thuốc qua loa. Huynh có thể tỉnh lại đều dựa vào tạo hóa của bản thân." Nàng vừa nói vừa đứng dậy rót chút trà ấm.

Lý Nghĩa thấy vậy định ngọ nguậy ngồi lên, Mạc Hi lại chủ động nâng hắn dậy, đưa ly trà tới miệng hắn, nhẹ giọng nói: "Huynh đừng cậy mạnh, cố gắng nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta sẽ nấu chút cháo cho huynh ăn."

Lý Nghĩa uống nước trà, nhẹ giọng nói: "Đa tạ cô nương." Thầm nghĩ: vị cô nương này nhìn không giống xuất thân từ nhà giàu, cử chỉ lại không phân nam nữ, không chỗ nào không hiện lỗ mãng, có lẽ cũng là chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến. Hỏi nàng phương danh lại chỉ nói họ không nói tên, có thể thấy cũng biết lễ .

Mạc Hi nói: "Không cần khách khí. Ta đi làm cho huynh ăn, huynh lại ngủ một lát đi." Nói xong liền đi ra ngoài.

Lý Nghĩa xiết chặt Trạm Lư trong tay, cố gắng đứng lên. Thầm nghĩ: vô luận như thế nào trước mắt phải tìm được Phùng Thiệu bọn họ. Miễn cưỡng một lúc lâu lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nửa phần khí lực cũng không có, đúng là hoàn toàn không thể động đậy, đành chán nản ngã trở về.

Sau một lúc lâu cuối cùng cũng chống không được, lại ngủ mê đi.

Khi Lý Nghĩa tỉnh lại sắc trời đã tối đen một mảnh.

Mạc Hi sâu sắc thế nào, đương nhiên đã nhận ra, lại chỉ nhẹ giọng than thở : "Sao hắn còn chưa tỉnh, cháo đều đã lạnh. Thật sốt ruột chết được."

Trong bóng đêm Lý Nghĩa không khỏi mỉm cười, lên tiếng nói: "Giờ nào? Xin lỗi, ta lại ngủ quên mất."

Mạc Hi cười khẽ vừa đốt đèn vừa nói: "Ta cũng không rõ lắm. Huynh uống cháo trước đi rồi lại nghỉ ngơi."

Nàng đốt đèn, xoay người đưa bát cùng thìa trên bàn cho hắn, nói: "Đã không còn nóng."

Lúc này Lý Nghĩa đã có thể gắng gượng ngồi dậy, chỉ là một động tác này đã khiến hắn như hao hết khí lực, ngay cả bát cũng không cầm được.

Mạc Hi vội đi qua, nhẹ giọng nói: "Vẫn là để ta đi." Liền ngồi ở mép giường đút hắn.

Trong vương phủ tuy rằng khá đông cơ thiếp, nhưng Lý Nghĩa nhiều năm lãnh binh bên ngoài, cho nên cũng không đặc biệt sủng hạnh ai; hơn nữa hắn địa vị tôn quý lại xưa nay nghiêm khắc, ngày thường trong phủ không ai dám ở trước mặt hắn làm càn, đúng là lần đầu tiên trong đời có người đút hắn ăn.

Hắn hơi xấu hổ, chần chờ mới há miệng.

Cứ như thế, một người đút, một người ăn, ăn hơn phân nửa bát, Lý Nghĩa cảm thấy trong dạ dày ấm áp, lại hơi có chút khí lực, liền nói: "Để ta tự ăn được rồi."

Mạc Hi đưa bát cho hắn, yên lặng nhìn hắn ăn.

Thấy hắn ăn hết một chén cháo, Mạc Hi mỉm cười, tiếp nhận bát, nhẹ giọng nói: "Huynh an tâm nghỉ ngơi đi." Nói xong liền thổi đèn đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.