Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây?!!!

Chương 12: Chương 12




==>CHƯƠNG 10<==

+++Chương 10+++

Khoác áo màu đen, đột mũ, mang thêm hai cái khẩu trang, sau đó lấy thêm mũ áo khoác trùm lại, mang găng tay vào. Nhìn tôi bây giờ không khác gì mấy tên ăn trộm, người bịt kín mít hết chỉ chừa lại đôi mắt (có nên mamg kính vào luôn không nhỉ). An tâm chắc chắn rằng mình sẽ không bị ai nhận ra, tôi mới bước xuống lầu.

– Omeoi, bà định cướp ngân hàng hay sao vậy? – Nhóc Thiên vừa nhìn thấy tôi đã hét toáng lên.

– Cướp cái đầu mày! Cái này là để tự vệ, là phòng thân đó biết chưa?!

Không nhờ cái đêm đó thì tôi cũng đâu phải chịu khổ thế này cơ chứ. Đúng thật là…

—Flash Back—

– Nếu được chọn thì thầy sẽ chọn…

Không gian nín thở lắng nghe.

Tìm tôi như ngừng đập.

– …bài hát True Friend của cặp thí sinh số 9 – PHAN THIÊN TUẤN và DƯƠNG TỐ TÂM!

Sững sờ!

Bất động!

Tôi thật không ngờ!

Phía dưới khán giả hò hét ầm ĩ, cuối cùng họ cũng biết được quán quân năm nay là ai. Và tất nhiên họ không thất vọng khi biết tượng thần như thần tượng trong lòng họ là quán quân Nam sinh mùa đầu tiên.

Mấy cô nàng có phía dưới phải nói là phấn khích đến tột độ.

Nhất loạt phía dưới đồng loạt hô tên:

– PHAN THIÊN TUẤN – DƯƠNG TỐ TÂM!

Hắn không nói gì nhiều, chỉ hướng mọi người cười cười. Trông hắn quả thật rất đẹp trai, lúc này đây lại giống như ngôi sao thần tượng được vạn người hâm mộ. Còn tôi đứng bên cạnh thì…ôi thôi..

Không khí sôi nổ bị đàn áp bởi tiếng của ông MC:

– YÊN LẶNG NÀO MỌI NGƯỜI! IM LẶNG! – Thấy tình hình có vẻ đỡ hơn một chút, ổng lại nói tiếp. – Kết quả cuối cùng mọi người cũng biết được rồi phải không ạ?! Vậy có thể hỏi thầy hiệu trưởng lí do vì sao lại bỏ phiếu cho cặp thí sinh số 9 được không ạ?

– Uhm, nói sao nhỉ? True Friends là một bài hát rất có ý nghĩa, rất hợp với lứa tuổi học trò vẫn còn trong sáng và vô tư như tụi em. Đặc biệt là những học sinh cuối cấp, sắp xa trường, xa lớp. Nói vậy không phải là thầy không thích tiết mục của cặp số 11 đâu, hai em nhảy và hát đều rất tốt, chẳng qua cặp của Thiên Tuấn nhỉnh hơn một chút thôi. Dù đêm nay, ai thắng ai thua đều không qua trọng, quan trọng là các em đã thi hết sức mình là được rồi.

“Bốp…bốp..ốp…ppp…”

Sau bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, phía dưới tiếng vỗ tay không ngừng.

Vậy là tôi chính thức trở thành hoa khôi của cái trường này sao?

Hoa khôi! Là hoa khôi đó!

Mọi việc diễn ra như là mơ vậy, nhanh đến bất ngờ. Tôi chơi hắn, mấy nhỏ bạn chơi lại tôi. Thi vòng loại, không hiểu vì sao nói tùm lum cũng được đậu. Đến vòng kế tiếp, chung đội với hắn, không tập luyện gì nhiều, thế nhưng được thầy hiệu trưởng cho tấm phiếu quyết định ==> trở thành QUÁN QUÂN. Đi kể cái câu chuyện như cổ tích này chắc không ai tin đâu nhỉ?

Bất ngờ!

Đời đôi khi không ngờ đến!

Ông MC xuống dưới BGK nghe nghe nói nói gì đó, quay lên lại với nụ cười tươi rói.

– Đêm nay chúng ta đã tìm ra quán quân cho ngôi vị Học sinh thanh lịch trường Đông Du. Nhưng có một bất ngờ thú vị sắp được bật mí cho các bạn biết. – Ông MC ra vẻ bí ẩn.

– Vì tiết mục của cặp thí sinh số 11 không hề thua kém gì so với cặp số 9 nên BGK đã quyết định sẽ có thêm ngôi vị Á quân dành cho hai bạn trẻ này.

Tin này vừa thốt ra đã làm cho mọi người một phen bất ngờ. Nhưng trên hết vẫn là đồng tình, hai người này biểu diễn xuất sắc thế mà.

Tóm lại, vì một cái do lãng xẹt (hay cũng có thể gọi là may mắn) tôi bỗng chốc trở nên nổi tiếng toàn trường.

— End Flash —

Nói sao nhỉ, tình trạng của tôi lúc này vô cùng tệ hại.

Cuộc thi vừa mới kết thúc, hình tôi và hình hắn tràn đầy trên mạng xã hội, trên cả web của trường kèm theo đó là dòng chữ được đặc biệt nhấn mạnh “Quán quân Học sinh thanh lịch của Trường THCS Đông Du”. Không biết tụi này chụp được lúc nào mà nhanh thế nhở?

Cũng từ đây mà hàng ngàn rắc rối khác ập đến: lời mời kết bạn trên facebook tăng vọt, lượt theo dõi không hiểu vì sao cũng tăng theo, thêm cả đống tin nhắn từ đâu ập tới. Hôm qua, tôi vừa đăng nhập vào đã bị dọa đến mất hồn, không biết có lộn nick ai không, chứ nick tôi bình thường yên lặng lặng yên lắm. Hỏi nhóc Thiên thì nhận được câu châm chọc thế này: “Thưa chị, giờ chị đã là HOA KHÔI, là nhân vật nổi tiếng trong cái trường này rồi ạ!”

Tôi méo cả mặt.

Hoa khôi cái khỉ gì chứ?

Mất cả một ngày chủ nhật để lượn lờ thì tôi cũng nắm bắt được tình hình dân chúng Đông Du hiện nay sau cái sự kiện quan trong kia. Đang có hai luồng ý kiến trái chiều: một tích cực và một tiêu cực. Tích cực thì khỏi nói ha. Nhưng tiêu cực thì…tất cả đều cho rằng cái ngôi vị hoa khôi mà tôi nhận được này là nhờ hắn cả và Uyển Nhi xứng đáng là hoa khôi hơn tôi. Cái này thì đúng, chính bản thân tôi cũngkhông phủ nhận. Có một số người còn inbox hỏi tôi mấy câu mắc cười kiểu thế này “Bạn với Thiên Tuấn có quan hệ thế nào? Có phải là người yêu không?”, “Có người kêu chị nhờ anh Tuấn mới được làm hoa khôi, có thật vậy không ạ?” hay “Nghe nói trong lớp quan hệ của bạn với Thiên Tuấn rất tốt, sẽ có tiến triển gì thêm không?”,…vân vân và mây mây… Mấy người này đúng là trí tưởng tượng bay xa quá đi. Hỏi thử có cặp đôi nào yêu nhau mà suốt ngày cãi nhau chí chóe loạn xạ cả lên không? Thế này còn đỡ, có nhiều người còn cho rằng Quán quân với Á quân có quan hệ tay ba, tay tư gì đó nữa!

Oimeoi, nghĩ lại thấy đau cả đầu!

Mấy người này đi viết truyện đi là vừa, “hiểu biết” còn rõ hơn người trong cuộc, với lại trí tưởng tượng phong phú quá đi!

Đây có thể sẽ là tin giật gân nhất trong năm nay, khi mà một con người hoàn hảo đến từng centimet như Uyển Nhi là á quân, trong khi đó một con nhỏ bình thường như tôi lại là quán quân của Học sinh thanh lịch năm nay. Nghe đúng là mắc cười mà!

Hôm nay tôi phải đi học lại, cũng là ngày bắt đầu học kì mới ở trường. Qua sự kiện đó, tôi thật muốn biết người ta sẽ nhìn tôi như thế nào khi bước vào trường a~. Dù sao tôi cũng chuẩn bị sẵn rồi, mặc dù ăn mặc thế này nó có hơi khác người chút nhưng chắc chẳng ai quan tâm đâu, vì hiện giờ đang là mùa đông mà.

Tôi đứng trước cửa chờ nhóc Thiên sách xe ra.

– Gì đây? Định đi nhờ nữa sao? – Đúng là không ai hiểu nó bằng tôi mà.

– Làm ơn đi!

– Muốn đi cũng được, nhưng trước hết bà cởi bớt mấy cái đồ trên người xuống đi. Không khéo đi ra đừng có người kêu tui chở sinh vật lạ nữa.

– Không được! – Tôi phản đối ngay tức khắc, cởi ra vò trường có mà chết.

– Vậy thì thôi ha, tự mà đạp xe đi học đi ha!

Nó lên xe nhấn đi, may mà tôi giữ lại kịp.

– Từ từ, để tao suy nghĩ đã!

Nếu đi với nó thì tôi đỡ mất công vào bãi giữ xe. Bãi giữ xe là cái nơi chật hẹp nhưng lại chứa nhiều người nhất vào mỗi lần ra về. Người người chen chúc, nhà nhà chen chúc. Để dắt được cái xe đạp ra khỏi bãi giữ xe là cả một thử thách. Nếu như ngày thường, tôi vào đây sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết. Nhưng nếu là bây giờ, tôi sẽ trở thành tâm điểm sự chú ý của cả cái bãi giữ xe mất. Mà đã như thế thì chắc chắn sẽ không tránh được những lời bàn ra tán vào. Bạn biết đấy, bãi giữ xe là nơi đất chật người đông, tôi chỉ không muốn nghe những điều mà mình không muốn nghe thôi. Vậy nên, thà đi với nhóc Thiên, giơ cái mặt này chạy luôn một mạch lên lớp còn đỡ hơn.

Tôi cởi bỏ hết mấy cái phụ kiện lúc nãy bỏ vào trong cặp, chỉ mang mỗi cái áo ấm với cái mũ.

– Được chưa?!

– Ok!

Nhóc Thiên đèo tôi đến trường.Trên đường đi.

– Mày với lớp trưởng sao rồi?

– Sao là sao? Vẫn vậy thôi.

– Sau cái vụ hôm đó không có gì tiến triển nữa à? – Quái, tôi đọc trên mấy cuốn tiểu thuyết thấy hai người cùng trải qua sự việc đáng xấu hổ thì sẽ có tình cảm phát sinh mà. Chẳng lẽ nó ngoại lệ trong cái trường hợp này?

– Chứ không phải có người kêu nên để cho con người ta lớn sao? – Nó nói cái giọng kiểu như đó là lỗi của tôi vậy.

– Ơ, chị chỉ kêu mày đừng làm ảnh hưởng đến đầu óc trong sáng của con bé thôi mà, ai biểu mày ngừng tấn công đâu. Nuôi vợ nên nuôi từ bé mới tốt, hiểu chưa? – Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp, – Hay mày không tự tin? Cũng phải thôi, nhìn kĩ thì nhóc Nhi cũng xinh xắn, dễ thương lắm! Làm lớp trưởng nên chắc học giỏi lắm đây. Kiểu này thì nhiều anh theo lắm!

Nói xong, tôi còn đưa tay xoa xoa cằm tỏ vẻ suy tư.– Mà này,..ơ… – Tôi lấy cái màu hồng hồng vừa mới ló ra từ cặp nhóc Thiên. Cái này không phải là tôi tò mò táy máy tay chân đâu à, chỉ là vô tình, là vô tình phát hiện thôi à! Ai biểu nó khoá cặp không kĩ kia chứ?

Tôi săm soi cái thứ vừa mới phát hiện được kia. Trông giống một bức thư a, lại còn có màu hồng nữa, rồi cái gì mà trái tim bay tùm lum trông phát ghê. Đây chắc hẳn 100% là thư tình a!

– Này! – Tôi kéo kéo áo nhóc Thiên. – Của mày nè!

Mặc dù rất tò mò muốn biết bên trong viết cái gì nhưng tôi là người có văn hóa a, không nên làm những việc bất lịch sự như vậy.

– Gì đây?

– Thư tình của mày. Chắc em nào bị trúng sét với mày rồi.

– Nhảm nhí. – Nói xong nó còn tiện tay nhét cái thư hồng hồng ấy vào lại trong cặp.

– Nhảm nhí vậy thôi đưa đây tao đọc cho, giảm stress!

– Tùy bà! – Biết thế mà, ngoại trừ nhóc Thùy Nhi ra thì nó còn biết ai nữa đâu, nói gì đến nhận thư tình thư tiếc. Cũng phải ha, thư tình của nó nào giờ toàn tôi xử lí không chứ đâu. Nhiều cô còn kèm quà bánh nữa cơ. Tất nhiên, toàn bộ đều do tôi xử lí hết, nhóc Thiên không đụng đến một cái. Quà bánh để ăn, thư tình để đọc giải trí. Mà thằng em tôi có cái gì tốt đẹp đâu mà gái nó theo nhiều dữ vậy, chỉ được cái bên ngoài đẹp trai, gắn thêm mác học sinh chăm ngoan. Còn tính tình thì tồi tệ hết biết, đối xử với con gái chẳng bao giờ dịu dàng hết (có 1 ngoại lệ…), luôn thích mỉm cười trên sự đau khổ của người khác.

Aiz, giới trẻ hiện nay thật là… yêu nhau toàn là vẻ bề ngoài!

Tôi đang trầm tư suy ngẫm thì…

“Bộp”

1 hạt rơi trúng đầu tôi.

Sau đó…

“Ào..àooo..oo…”

Một trận mưa đổ xuống. Lúc đầu còn nhỏ, sau đó to dần, to dần, những hạt mưa nặng hạt làm thành bức tường nước trắng xóa che hết cả tầm nhìn. Người đi đường tìm chỗ trú mưa, người thì tấp lại bên đường mặc áo.

Tôi với nhóc Thiên mấy ngày nay thấy trời đẹp nên đâu mang theo áo mưa, quên mất hiện giờ đang là mùa đông. Ai ngờ được ông trời lại khóc đúng giờ thế kia chứ?! May là lúc trời đổ mưa hai chị em đã đến được gần trường, nhưng vẫn tránh không khỏi bị ướt.

Xui xẻo hơn nữa là lớp tôi nằm ở khu trong cùng, phải đội mưa chạy từ cổng qua cái sân trường rộng thênh thanh mới vào được. Tôi lê cái thân ướt chèm nhem lên lớp, thầm mắng chửi ông trời mưa không chọn đúng thời điểm, cho tôi vào trường rồi mưa không được sao!?

– Ế, mày tắm mưa về sao mà ướt như chuột lột thế hả? – Mới vừa yên vị trên chiếc bàn thân yêu, nhỏ Thảo đã quay xuống oang oang cái miệng.

– Tắm cái đầu mày! Không phải do đội mưa chạy lên đây sao!?

– Nhìn mày bây giờ không khác mấy con điên trốn viện là mấy. Cởi áo khoác ra cho nó khô không cảm lạnh bây giờ!

Khỏi cần nó nhắc thì tôi cũng định cởi ra rồi, vừa lạnh vừa ẩm ướt thật khó chịu.

Mưa mùa đông đúng là lạnh thật!

Tôi vừa cởi cái áo ấm ra thì gió lạnh lùa vào làm tôi bất giác rùng mình. Quả thật lạnh đến thấu xương!

Cởi áo móc vào sau ghế, tôi gọi nhỏ Thảo:

– Ê mày, xuống đây tao kể cái này nghe!

– Chuyện gì? – Nhỏ hớn hở bay xuống.

– Mày ngồi im đó cho tao ôm xíu, lạnh quá! – Người nó rất thích mang áo ấm bông, cả bên trong bên ngoài gì cũng rất êm. Tôi kéo ghế lại gần, choàng tay ôm nhỏ, rất ấm nha~.

– Con điên, định lợi dụng mà sàm sỡ bà đây hả?

– Khỏi lo, tao không có cái vinh dự lớn lao ấy đâu. Huy “điên” có mà giết tao chết!

– Mày… – Nhỏ cứng họng, – ông Tuấn vào rồi kìa!

– Kệ hắn, khi nào tới rồi tính! Hay mày muốn về với ông xã thân yêu, bỏ mặc tao lạnh chết hử? – Tôi mắt nhắm mắt mở nói, ôm nhỏ này không khác gì ôm gấu bông hết, mềm mềm ấm ấm làm cho tôi thật muốn ngủ một giấc.

– Mày ganh tỵ với tao đến thế sao? Giờ thành hoa khôi rồi, tìm đại anh nào đó để sưởi ấm qua mùa đông đi!

Lại là hoa khôi, nghe hoài cái từ này phát mệt! o(╯□╰)o

– Tìm trai thà tao về tìm chăn ngủ sướng hơn, vẫn ấm áp qua mùa đông thôi!

– Thôi anh yêu của mày đến rồi kìa, tao phắn đây! – Nói xong nhỏ chạy luôn hơi, tôi đang dựa vào người nhỏ suýt mất đà ập mặt xuống nền rồi. Con quỷ, tao ghét mày!

Nó đi rồi, hơ hơ lạnh thiệt!

– Bà làm sao đấy? – Hắn đặt cái balo xuống ghế, nhíu mày quay sang hỏi tôi.

– Ban ngày mà sao trăng gì ở đây, đi đường mưa ướt chứ sao!? Lạnh chết đi được! – Hôm nay lại mang áo sơ-mi tay ngắn, quả là xui không gì bằng.

Mưa ngoài kia vẫn rơi không ngừng. Từng hạt từng hạt rơi xuống lại bắn lên tung toé. Trời hôm qua còn đẹp thế mà hôm nay lại xám xịt một màu, trông thật ảm đạm. Học sinh chẳng đứa nào điên mà xuống sân trường hay lang thang các hành lang, chỉ muốn chui nhanh vào lớp học cho ấm. Ngôi trường giữa màn mưa trắng xóa lại trông càng buồn thảm.

– Ngơ ngẩn gì đấy?

– Mưa buồn thật!

Hắn hỏi một đường, tôi đáp một nẻo. Tự dưng nhìn cảnh mưa lại thấy buồn buồn, không biết là do tiết trời hay là do tâm trạng con người đây?

– Bà có ấm đầu không đấy?

– Chắc vậy!

Hắn nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh vậy, sau đó phán một câu:

– Bà bị vậy lâu chưa? Tui thật không ngờ bà có bệnh lâu năm mà giấu.

– Bệnh cái đầu ông, tui mà có bệnh thật thì cũng lây từ ông qua chứ đâu!

Ngồi cạnh với hắn riết bình thường cũng thành có bệnh, bệnh điên đó! Mà lạnh thật nha, không khéo cảm lạnh thiệt thì toi.

– Không muốn bệnh thì mặc vào đi!Có cái gì âm ấm đang bao bọc thân thể, còn cả mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đây. Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hắn lại làm lơ quay sang hướng khác.Đang ở trong lớp, định làm cái gì vậy chứ?

Tôi không khách khí cởi cái áo khoác màu đen mang chưa được ấm người quăng lại cho hắn.

– Không thèm! < <Continue>>

Xin lỗi về sự chậm trễ này! *cúi đầu X n*

Tình hình là thấy chap 10 không được hay cho lắm! :((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.