==>CHƯƠNG 20<==
Tôi thấy mình đang ở trong căn phòng rộng lớn, hơn nữa còn rất là xa hoa. Trông nó, ừm, giống như phòng công chúa. Tôi cũng đang mang một cái váy xòe công chúa rất sặc sỡ. Còn nữa, còn có một “tôi” nữa đang nằm trên cái giường cũng công chúa nốt đặt giữa phòng. Thật đấy, nhan sắc cái người nằm giữa phòng không khác tôi là bao nhiêu, phải nói là đẹp giống tôi. Tôi chạm không được, cầm nắm không được, giống như hồn ma trong mấy bộ phim.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Có hai tôi trong cùng một thời điểm: một ” tôi là hồn ma và một “tôi” khác là “công chúa ngủ trong phòng”. Tôi dám đảm bảo rằng, một thì đây là mơ, hai là một bộ phim. Nếu nó là một bộ phim thì… nhảm và vớ vẩn quá rồi đấy. Thời đại này ai còn tin ba cái chuyện công chúa với hoàng tử, cái đó chỉ làm cho tuổi thơ mấy đứa nhi đồng thêm phần phong phú mà thôi. Nhưng thế kỉ này thì, sợ có đứa còn chả biết truyện cố tích là cái quái gì. Thế theo mô-típ mấy bộ truyện cổ tích thì khoảng vài phút nữa một vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú, đầu đội vương miện, tay cầm gươm báu uy nghiêm bước vào phòng, trao công chúa đang ngủ một nụ hôn say đắm, sau đó hai người sẽ lấy nhau, sinh con đàn cháu đống (khoảng đội bóng là được) và sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời. Một câu chuyện chỉ có hai người thì lôi kéo tôi vào làm gì chứ, tôi chưa đọc câu chuyện nào mà có một con ma đứng bên cạnh chứng kiến tình yêu đôi lứa thăng hoa đâu. Mà lạ là mặt công chúa chẳng khác gì là mặt con ma. =.=”
“Cạch”, cửa mở.
Đấy, tôi nói đâu có sai! Nhưng kẻ vừa mới bước vào không cao to như tôi vẫn tưởng, tôi phải cuối xuống mới nhìn được dung mạo hoàng tử. Hoàng tử từ khi nào biến thành một con chó vậy? Là chó mà còn muốn khác chó. Chó mà mặc áo hoa theo chỉ vàng hình rồng, chó mà đi giày vàng, chó mà đội vương miện, chó mà giắt kiếm bạc bên hông. Còn nữa, chó mà đi tướng chảnh phát ghét, mặt phải nói là nghênh luôn lên trời. Có khi nào chó cũng có vua không? Kiểu như trong Doraemon có luôn cả một vương quốc chó mèo ấy, mà con chó này chảnh cún hơn gấp ngàn lần.
Chó vua (tạm gọi vậy) nhảy phốc lên giường công chúa, giơ một cẳng trước đầy lông lá nâng tay công chúa lên, rồi le lưỡi liếm một đường dài, không, phải gọi là hôn, là hôn tay nó mới lãng mạn. Tôi chỉ biết nói: thấy mà ghê. Thế mà chó vua còn rất vui vẻ le lưỡi ra cười hề hề, hai cái răng nanh chìa ra. Nhìn cảnh tượng này thấy hơi hơi giống hắn. Tiếp đó, chó vua tiến về phía mặt công chúa, làm gì thì ai-cũng-biết-là-làm-gì, chó vua hôn công chúa. Mặc dù người nằm trên giường kia không phải là tôi nhưng chí ít gương mặt giống tôi như đúc nên chứng kiến được cảnh tượng quá chân thực này khiến tôi có chút buồn nôn, cảm giác rờn rợn khắp mình. Chưa hết đâu, lạ hơn nữa là khi chó vua đưa mõm về phía miệng công chúa thì tôi cũng cảm giác được có gì đó âm ấm ở môi, chỉ trong một khoảng khắc nhỏ mà thôi. Nhưng may là không có mùi, cũng không có nước dãi của chó.
Rồi chó vua nhìn về phía tôi như kiểu “ngươi là kẻ phá đám”, tôi không biết có phải là nhìn tôi hay không nhưng tôi chắc thế, thêm kiểu gườm gườm gừ gừ mà tôi thấy mấy con chó điên hay làm trước khi tấn công mục tiêu ấy. Rồi cái gì đến cũng đến, chó vua nhảy bổ về phía tôi…
Sau đó, không có sau đó.
Tôi giật mình tỉnh dậy giữa chừng thì lấy đâu ra mà biết con chó đấy làm gì tôi. Tôi vẫn đang ở trong thư viện, bên cạnh là đống bài tập Địa đang làm dở. Tôi vươn vai, ngáp một cái rõ dài, hóa ra nãy giờ mình nằm mơ, làm bài kiểu gì mà ngủ luôn cũng chả biết. Khoan đã, là nằm mơ nhưng sao cái nụ hôn ở môi nó chân thực đến thế, tôi đưa tay lên chạm môi, vẫn rõ như in cảm giác khi ấy.
Đang mơ mơ màng màng suy nghĩ thì có tiếng người kêu tôi:
– Tâm ơi, đem chồng sách này sắp xếp lên kệ giúp cô với nhé!
– Dạ!
Tôi đáp rồi sắp xếp đống sách vở trên bàn cho ngay ngắn, tiến tới ôm chồng sách mà cô thư viện đưa cho. Tiện thể gạt luôn cái vấn đề đó ra khỏi đầu, kệ nó đi, mơ chứ có phải thật đâu mà lo!
Hơn 3, 4 ngày gì đấy tôi không có gặp hắn, nói đúng hơn là tôi tránh mặt hắn. Hễ thấy hắn ở đâu là tôi chuồn ngay, cũng ít đi với tụi nó hơn vì thế nào cũng sẽ đụng mặt hắn. Tôi vẫn chưa sẵn sàng đối diện với hắn sau cái ngày hôm đó, hơn nữa nếu để tụi bạn thấy biểu hiện bất thường của tôi và hắn thì đằng nào cũng sẽ có chuyện. Toàn bộ thời gian gần đây tôi đều chôn thân ở trong thư viện, nó đủ rộng để tôi trốn và đủ yên tĩnh để tôi suy nghĩ mọi chuyện.
Tôi bước qua từng kệ sách, trả từng quyển về đúng chỗ của nó. Nhóc Thiên bảo tôi chỉ là đang chạy trốn cảm xúc của bản thân, tim đôi khi cũng có những chỗ khuất như trong thư viện này, nhưng chỉ là giấu không có khóa thì một ngày nào đó nó tự dưng sẽ hiện rõ. Nó bảo câu trả lời vốn dĩ nằm trong tim tôi từ lâu rồi, chỉ là không biết khi nào tôi mới dám nhìn mà thôi. Còn hắn, hắn thông minh hơn một chút, biết thứ bản thân đang cần và cả cái người khác đang giấu.
Chẳng lẽ do tôi ngốc quá?
Cùng hắn trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, một người bình thường ít nhiều gì cũng có thể biết đối phương có tình cảm với mình hay mình dù ít dù nhiều có tình cảm với đối phương hay không. Tôi lại ngu ngốc làm ngơ cả một quãng thời gian dài như vậy. Tôi vô tư đến vô tâm. Cứ tưởng làm ngơ mọi chuyện thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ sẽ về như cũ nhưng được bao lâu chứ, hôm qua, hôm nay, ngày mai nhưng rồi có đi được mãi mãi không? Tôi ích kỷ muốn mọi thứ như cũ: Thế Nam vẫn là cậu bạn điển trai, tốt tính lớp bên; Uyển Nhi vẫn là hoa khôi bao người mến mộ; và hắn vẫn là thằng bạn cùng bàn chuyên trêu chọc tôi. Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến mọi người, họ có muốn như thế không?
Thế Nam có tình cảm với tôi nhưng tôi chỉ muốn là bạn với cậu ấy nên làm lơ tất cả mọi thứ cậu ấy dành cho tôi. Thiên Tuấn, còn hắn, tôi tự lơ đi tình cảm của chính bản thân mình để rồi không chỉ hắn mà cả Uyển Nhi cũng thấy khó xử. Theo như hắn nói, “nếu đây là một trò chơi”, khi mọi người đã muốn dừng, chỉ mình tôi ngang bướng cứ muốn tiếp tục.
Đưa quyển sách cuối cùng lên kệ, nhưng lại sơ ý khiển quyển sách rơi xuống đất. Tôi định nhặt lên thì một bàn tay khác đã cầm lên hộ, người đó còn tiện tay đặt luôn quyển sách lên kệ.
– Nếu người cậu gặp đầu tiên là mình, không phải là hắn; người luôn ở cạnh cậu là mình, không phải hắn thì có phải cậu sẽ thích mình, không phải hắn.
Thế Nam quay sang nhìn tôi nói, cậu cười, một nụ cười nhẹ. Tim tôi hẫng một nhịp, thà cậu ấy làm gì quá hơn tôi còn có thể chịu được, còn đằng này cứ nhìn tôi cười như vậy, tôi…
– Xin lỗi cậu và cả cảm ơn! Mình…
Thế Nam đánh gãy lời tôi, cậu cười hiền, đưa tay xoa xoa đầu tôi.
– Nếu cậu cứ làm bộ mặt có lỗi như vậy thì mình sẽ chẳng bỏ cậu mà đi được mất. 2 năm, vứt bỏ một tình cảm chôn giấu trong lòng hai năm khó lắm đấy, vậy nên ôm cái nhé!
Tôi cười, bước đến nhẹ ôm Thế Nam, cái ôm giữa hai người bạn.
Thế Nam à, mình chỉ muốn nói, nếu được, khi mình biết tình cảm của cậu mình sẽ không chọn cách ngu ngốc là lơ đi, ít nhất lúc đó có thể thẳng thắn đứng trước mặt cậu mà nói to rằng: “Mình chỉ xem cậu là bạn.”. Nếu lúc đó có đau thì bây giờ vết thương cũng đã lành rồi, Tố Tâm này vẫn sẽ là bạn cậu, vẫn sẽ chạy đến khi cậu đau, làm bờ vai cho cậu tựa vào khi cậu khóc.
Buông tôi ra, Thế Nam cười:
– Vẫn là bạn nhé!
– Ừm.
– À, cũng đến lúc cậu nên đối diện với tình cảm bản thân rồi đấy!
Thế Nam nói xong câu đó thì bỏ đi mất tiêu.
Đối diện? Giờ đối diện thế nào đây? Chẳng lẽ giờ chạy đến trước mặt hắn bảo tôi thích hắn. Cho xin đi, mặt tôi cũng đâu có dày đến thế. Ít ra thì hắn cũng phải nói trước chứ, dù sao tôi vẫn là con gái mà.
Thôi thôi bỏ đi, tôi tự đầu vào cái kệ sách đối diện, điên khùng hay sao mà nghĩ đến mấy chuyện đó. Tôi chỉ cần bây giờ mà có gặp hắn tôi giữ được bình tĩnh là may lắm rồi.
Ấy thế mà, có con nhỏ nào đấy mới đi được vài bước, thấy ai đấy liền quay mặt co giò bỏ chạy. Giữ tình tĩnh sao, thẳng thắn đối diện gì chứ, bị nó ném sọt rác từ đời nào rồi.
Con nhỏ đấy xui rủi thế nào lại là tôi. Giờ mới thấy thấm câu “nói thì hay nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác”. Tôi chỉ cầu mong hắn không thấy tôi là may rồi.
Thế quái nào hồi trước tôi có thù hằn truyền kiếp hay giành giựt gì đồ ăn, thức uống với ông trời hay sao mà kiếp này ổng chẳng thương tôi gì cả, lần nào tôi cầu là y rằng lần đó tôi bị tóm. Đang chạy giữa chừng thì một lực kéo không-hề-nhẹ khiến tôi phải kít phanh lại. Sau đó không nói gì nhiều tôi lập tức bị bắt giam, đối diện là khuôn mặt đen như đ.ít nồi của hắn. Tôi thầm ai oán, ông trời đúng là xem tôi như con ghẻ mà.
– Chấm dứt trò chơi trốn tìm này được chưa?
Tôi đang bị giam lỏng. Thật đấy, cơ mà phòng giam trong tù còn sung sướng chán so với cái phòng giam này. Phòng giam gì đâu mà dài từ cái tường đến chỗ hắn, sau lưng tôi là tường, trước mặt là hắn, hai bên trái phải là hai cánh tay của hắn, thêm nữa là phòng giam chỉ đủ rộng để chứa một và duy nhất một người.
Hẹp như vậy, có chút gần quá, có chút không bình thường, lại có chút khó thở.
Hắn nhìn tôi, tôi chân mình, tự nghĩ nó đẹp chán (ít nhất là vào thời điểm này). Tôi từ từ tụt xuống, khoảng cách với chân ngày càng gần, xoay người đang định bỏ chạy thì có cánh tay chặn ngay trước mặt. Rồi kế hoạch phá sản.
– Định chạy hả? Không dễ thế đâu!
Giọng trầm trầm đáng sợ một lần nữa đe dọa lỗ tai tôi. Từ khi nào tôi tụt hắn cũng tụt xuống theo vậy?
– Đâu có! – Tôi cười giả lả, – Trời hè nóng nực nên đứng xa xa ra một chút, đừng sít gần như vậy khó thở lắm, hê hê.
Thế mà hắn xem nụ cười của tôi có như không, mặt lạnh như tủ nước đá, mắt lăm lăm nhìn tôi như con mồi vậy. Bộ dạng giống y như con chó trong giấc mơ hồi nãy nhìn tôi.
Hắn nghiêm mặt, nói lại một lần nữa:
– Tui hỏi lại, trò chơi trốn tìm này kết thúc ở đây được chưa?
Nói chưa nhỉ, tôi ghét nhất là bộ dạng hắn lúc này, lạnh lạnh nghiêm nghiêm chả giống điên điên thường ngày. Mà cũng thú thật là, tôi hơi ớn khi nhìn hắn thế này.
Tôi không suy nghĩ gì mà nói luôn:
– Có chơi khi nào đâu mà kết với chả thúc!
– Thế 3 ngày qua tránh mặt tui là ý gì?
– Chẳng nhẽ không gặp mặt thì gọi là tránh mặt?
– Hôm tụi nó rủ đi chơi sao lại không đi?
– Nhà có việc. – Việc ăn với việc ngủ.
– Lúc đó, tui nhắn tin sao không trả lời?
– Máy hết tiền.
– Gọi điện sao không bắt máy?
– Đang tắm. – Chính xác là “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngồi hát vu vơ, khuôn mặt ngây thơ giả vờ không nghe máy”.
Đoạn hội thoại nhảm, nhàm, dai nhất thế giới. Hắn hỏi câu nào, tôi đáp câu nấy, chả cần biết nó có đúng hay không. Số chữ trong mỗi câu hỏi hình như theo lửa giận mà càng ít đi, câu trả lời theo đó mà ngắn dần.
Câu cuối mới khiến tôi chết.
– Tại sao lúc nãy lại chạy?
– Xếp sách.
– Sách đâu?
– Sách…
Chết rồi, trên tay giờ còn quyển sách nào đâu, tất cả đã được tôi cho yên vị ngay ngắn trên kệ từ thuở nào rồi. Tôi lúng ta lúng túng nửa ngày chưa ra được một chữ, cứ ậm à ậm ừ đưa tay hết gãi đầu rồi đến gãi tai. Hắn dường như đã hết kiên nhẫn liền đổi đề tài, nhưng nó không mới là bao.
– Tại sao lại tránh mặt tui?
– Tại…
Mấy con chữ định nói ra liền trôi tuột trở lại, nhìn mặt hắn bây giờ, nếu tôi còn nói chuyện kiểu điên khùng khi nãy hắn không xử tôi tại đây mới lạ. Chẳng nhẽ giờ lại đi nói thật, bảo: “Tại tui thích ông nên mới tránh mặt ông”.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi lại lơ đi nhìn xung quanh, cố tìm cho ra cái lý do được gọi là chính đáng. Nhưng trong cái hoàn cảnh này thì mặc dù đã vận dụng hết các nơ-ron thần kinh tôi cũng chằng suy nghĩ được gì. Thử hỏi, tư thế thì mờ ám, không khí thì đặc quánh lại, rồi còn hơi thở, nhịp đập của hắn, tôi đều cảm nhận được hết. Thế này thì suy nghĩ thế quái nào được? Tôi cố gắng lắm mới không để hắn nhìn thành trái cà chua chín. Với cả, chơi thi gan với hắn thì tôi trước sau gì cũng thua, bởi mặt tôi dù dày vẫn thua hắn chán, mặt hắn cũng phải được tổng hợp từ mấy chục lớp bê tông cốt thép mới không biết xấu hổ là gì. Thôi thì, thành thật sẽ được khoan hồng (chí ít tôi cũng không chết vì ngạt thở).
– Tại vì cái này?
– Tại…ưm….
Mềm mềm, ấm ấm bao phủ lấy tôi.
Tim phút chốc run lên từng hồi. Tôi chỉ vừa quay lại, chỉ vừa thoáng cái nụ cười nhếch môi lộ răng khểnh thì mọi thứ trước mắt liền bị che khuất. Mọi thứ chỉ khép lại trong một gương mặt, một bờ mi dài run run, một hơi thở trầm ấm quấn quít cánh mũi và một vị ngọt đọng ở môi.
Hắn thường nói rằng: “Con trai không cần nói, chỉ cần làm”. Có phải bây giờ, hắn không thể nói, tôi cũng không thể nói, nên hắn chỉ biết làm, làm một cái gì đó để âm thầm nói: hắn thích tôi.
Hắn nhẹ nhàng rời đi. Lần đầu tiên, tôi thấy hắn đỏ mặt, không hề tránh né, không hề che giấu nó như mọi lần. Đâu phải con gái mới biểu hiện những cái đấy, con trai cũng đỏ mặt, cũng tim đập rộn ràng thế thôi nhưng con trai khéo léo hơn con gái, biết che giấu nó đi. Nhưng có như vậy, con trai mới trông dễ thương.
Tôi cứ tưởng mặt dày như hắn sẽ không biết xấu hổ là gì chứ.
– “Cái này”…là ý gì chứ?
– Này, mấy năm rồi chưa đủ hay sao? Lần này còn muốn giả ngu nữa hả? Cái này, tui không xin lỗi đâu đấy.
Hắn, mang bộ mặt trẻ con cáu giận nhìn tôi kiểu như tôi gây ra lỗi gì to tát lắm.
– Giờ sao, trả lời đi chứ!
– Trả lời gì? – Bảo tôi giả ngu thì tôi giả ngu luôn cho biết mặt.
Bỗng dưng cái mặt như quả cà chua chín của hắn lần nữa tiến đến sát mặt tôi, tôi bất giác đưa tay lên che miệng.
– Giờ gật hay lắc?
Omeoi, tỏ tình hay đi đòi nợ người ta mà nói chuyện như lưu manh đầu đường xó chợ vậy?! Hắn mà là trẻ con, là con nít quái gì, có mà con nít quỷ, con nít ranh thì có.
Tôi gật nhưng sau đó lại lắc.
– Chỉ chấp nhận ý kiến đầu tiên.
Bá đạo, ngang ngược đến thế là cùng.
– Này, cướp nụ hôn đầu của người ta khi chưa cho phép mà không xin lỗi một tiếng hả?
Hắn cười đểu, nói:
– Nếu không tính nụ hôn hôm đánh nhau, thêm cái hôn trộm lúc nãy nữa thì chắc đây là nụ hôn đầu.
Hở? Vậy, vậy lúc nãy…chính hắn…còn có cả hôm bữa, hắn..hắn…
– Phan Thiên Tuấn, ông đứng lại đó!!!
Ông mặt trời chiếu lên hai gương mặt, chiếu lên hai nụ cười, tươi đến toe toét.
_________
“…Để rồi lại nhớ, để rồi lại mơ,
Để rồi ngẩn ngơ với những mong chờ…
Để những giai điệu này được ngân nga lời yêu em mãi mãi…
…Và tình yêu ấy sẽ không thay lời
Nguyện cùng em đi hết con đường xa.
Bao khó khăn ta gặp trong đời,
Cầm bàn tay anh đưa em vượt qua.
Tặng riêng khúc hát yêu thương này,
Gửi người con gái trong mơ!
Sẽ yêu em từng tháng, từng ngày,
Yêu em từng giây, từng phút, từng giờ.”
[Yêu 4 – Rhymastic]
___._.______