==>CHƯƠNG 23<==
Tụi tôi đang trong tình trạng lục đục nội bộ, ừ, là lục đục nội bộ thật đấy! Nhỏ Thảo không thèm nhìn mặt ông Huy, cũng cạch luôn cái mặt tôi ra khỏi tầm nhìn của nó. Bạn bè, có gì nó cứ nói thẳng ra, im im mãi thế thì quái nào biết nó đang giận gì. Lần trước đánh nó đúng là tôi sai, nhưng chỉ là nhất thời không kiểm soát được mới như vậy.
Haiz, tôi quấy quấy ly trà chanh. Đá va chạm vào ly phát ra âm thanh “leng keng” nghe vui tai.
Sáng chủ nhật mỗi tuần, bốn đứa con gái ton ton đi ăn sáng rồi trà chanh chém gió với nhau. Đây là lần đầu tiên, hội con gái thiếu mất cái Thảo.
– Có đứa nào biết tại sao nó chia tay không? Kể tao nghe với!
– Biết chết.
Cái Phương cùng Trang “trưởng” phun hai câu ngắn gọn, đầy xúc tích vào mặt tôi.
Trang “trưởng” lên giọng:
– Chắc vài hôm nữa tụi nó gương vỡ lại lành thôi, mày quan tâm làm gì cho mệt xác.
– Tao lạy mày, phán như thánh. Cũng vì chuyện đó mà giờ mặt tao nó còn chả thèm nhìn nữa là, tao còn lỡ tay cho nó cái tát. – Nói đến khúc cuối, mặt tôi lại xịu xuống như bánh bao nhúng nước.
– Gì kinh vậy? Rồi sao, nó phang lại mày mấy cái? – Cái Phương trợn to mắt ếch lên nhìn.
– Phang phang cái đầu mày! Tao cho mày liệt luôn giờ. Nó làm gì tao còn đỡ, đằng này nó chỉ nói tao một câu. Và đến giờ tao vẫn chưa hiểu nó nói cái gì.
“À, quen được ông Tuấn là phúc lớn của mày đấy, nên biết trân trọng đi.”
“Chỉ là tao hơi tiếc khi lúc đó bỏ cuộc sớm như vậy.”
Trang “trưởng” bỏ một viên cá viên chiên vào miệng nhai nhóp nhép rồi bắt đầu phán:
– Nếu nói mày là ăn mày thì ông Tuấn được xem là cục tiền lớn nhất mày có được, nếu nói mày là con chó thì ông Tuấn chính là cục xương ngon nhất mà mày được gặm, nếu nói mày là con lợn thì ông Tuấn chính là thùng cám heo thơm nhất mà mày được ăn. Còn nói đơn giản mày là một con người bình thường thì ông Tuấn chính là món quà may mắn nhất mà trời ban cho.
Biểu cảm duy nhất của tôi lúc này, khi nghe nó nói chính là cười-khinh-bỉ, vô cùng khinh bỉ. Nó đang tâng bốc một tên con trai lên tận trời và nỡ lòng nào nhẫn tâm đạp con bạn tương thân tương ái của nó xuống tận bùn lầy.
– Nếu được là tao của 4 năm trước, tao sẽ đá văng mày ra xa ngàn mét trước khi để mày xâm lược cuộc đời của tao.
Nó lấy tay che miệng cười hố hố như con tâm thần trốn viện.
– Túm cái váy lại là thế này, đơn giản thôi, cái Thảo nó ganh mày đấy!
– Hở? Mày có lộn không vậy?
Cái Phương im lặng nãy giờ mới giơ tay đánh tôi một rõ đau.
– Con bò ạ, mày ngu cũng vừa phải thôi, mày sợ người ta giành hết cái ngu của mày hay sao mà ôm hết vào người vậy con?! – Đây, cuộc đời của một con người gắn liền với súc vật. – Này nhé, nhỏ Thảo thích ông Tuấn hồi năm lớp 6, lúc mới vào trường ấy. Trong lớp đứa nào cũng biết, chỉ có con bò như mày là khi nào cũng ngơ ngơ ngác ngác.
– Nhưng nó đối với ông Tuấn hết lâu rồi, hình như từ lúc nó thấy ổng để ý mày.
– Nói vậy tao mang cơ thể của một con người bình thường và sống dưới đầu óc của một con bò trong từng ấy năm trời?
Hai đứa nó nhìn tôi rồi búng tay cái tách, cái Trang còn khuyến mãi thêm một câu:
– Không có đứa nào ngu, chỉ có đứa không biết mình ngu.
Tôi đang tự suy nghĩ, không biết có nên bổ đầu mình ra để xem trong đó có chất xám hay không? Hôm nay, bị chửi cũng đáng.
Đang nói chuyện giữa chừng thì cái Phương có điện thoại. Không biết người trong điện thoại nói với nó cái gì, mặt nó dần chuyển trắng bệch rồi lắp bắp:
– Ông Phong nói…
———
Ba đứa tụi tôi leo lên xe đạp, chạy đua đến sân bóng rổ.
“Ông Phong nói tên Tuấn với tên Huy đang đánh nhau ở sân bóng rổ.”
– Cái tên điên này! – Tôi lầm bầm chửi rủa trong miệng.
Sân bóng rổ lúc này không đông đúc như tôi vẫn tưởng, chỉ có khoảng chục người nhưng hầu hết đều đứng vây quanh sân bóng. Đứng từ xa thấp thoáng vẫn có thể thấy có hai người đang di chuyển trên sân.
Tôi với hai nhỏ kia chạy lại. Phong “cùi” với ông Lâm chỉ tặc lưỡi chỉ vào trong sân:
– Hai tên đấy chơi bóng mà cứ như đánh nhau. Mấy đứa tụi tôi bị đẩy ra ngoài làm khán giả nếu không muốn bị liên lụy.
– Mấy ông không cản sao?
– Cản thế nào được? Hai đứa tụi nó lúc này như hổ báo ấy.
Tôi nhìn vào trong sân. Hai trên con trai mặt mày nhễ nhại mồi hôi chạy tới chạy lui trên sân, tiếng giày ma sát với sân tạo nên tiếng rít chói tai.
Tên Huy đang dẫn bóng tiến về phía hắn đang ở đầu rổ bên kia. Tiếng bóng va chạm với sàn đấu không hề nhẹ, dường như toàn bộ sức lực của người chơi đều dồn hết vào đó. Tên Huy áp sát rổ, nhảy lên. Tưởng chừng bóng sẽ vào rổ nhưng ngược lại, đường bóng chệch đi, trái bóng lao thẳng vào mặt hắn.
“Uỳnh” một tiếng, hắn ngã lăn ra sàn đấu.
Tiếp đó, không có âm thanh, một sự im lặng đáng sợ bao trùm cả sân bóng. Tụi tôi vẫn đứng nhìn, không đứa nào dám lên tiếng trước.
Tôi không chạy vào sân đấu, không ngăn hắn không phải vì tôi sợ mà đơn giản là tôi biết hắn sẽ không thích. Chuyện của con trai, tự con trai sẽ giải quyết với nhau. Hắn không hay gây sự vô cớ, sẽ có lý do, nếu không hắn đã không chịu đứng yên để trái bóng kia đập vào mặt mình.
– Tại sao mày không né?
Tên Huy trừng mắt nhìn hắn, trong giọng nói ẩn chứa một chút ngạc nhiên cùng sự tức giận.
– Bởi vì tao không thể né.
Hắn đứng dậy, xoa một bên má đau rát.
– Tao mong trái bóng đó có thể khiến mày bình tĩnh lại. Tao không thể nói chuyện với người điên.
Tên Huy đứng yên, không nói gì.
– Tao biết mày đang suy nghĩ cái gì. Trên đời này không có ai hoàn hảo, mày không cần phải thắng người khác, thắng được chính bản thân mình là mày đã thắng được tất cả mọi người rồi. Chuyện này không có ai sai ai đúng, chỉ có người hối hận, cả mày và cả người đó.
Hắn nói xong liền rời đi, tên Huy nằm rạp xuống sân, hướng mắt nhìn lên bầu trời. Tôi biết, bầu trời không phải là một màu xanh mà là một màu đen ảm đạm.
——–
– Đau không?
– Cũng thường.
– Gãy cái răng nào chưa?
– Suýt chứ chưa.
Hai đứa chạy hai chiếc xe song song trên đường. Nắng xuyên qua kẽ lá, rải đầy khắp mặt đường. Ánh nắng gay gắt của buổi trưa khiến tôi nhíu cả mắt lại.
Hắn thuộc tuýt người thích bị hành hạ, nên ăn có trái bóng, bầm một bên má cũng chẳng nhằm nhò gì.
– Này, không buồn chứ?
– Hử, buồn gì?
Tôi theo quán tính hỏi lại. Mắt dán xuống mặt đường, nhìn bánh xe lăn đều lăn đều giẫm lên cái bóng của hắn.
Hắn nhìn sang tôi.
– Chuyện bà với cái Thảo.
– Chắc khoảng hai ba ngày gì đấy là nó lại bình thường thôi. Mà này, – Tôi nhăn mặt quay sang nhìn hắn, – Tui không biết với tui ông là may mắn hay xui xẻo nữa.
Hắn nghe tôi nói thì ngẩn người ra một chút, sau đó là bật cười.
Tôi bực mình, chửi rủa:
– Đồ điên.
– Đồ ngu. – Hắn cũng chả vừa là bao.
Tôi lặng thinh không đáp, đạp một lèo về đến trước cửa nhà. Tôi vừa bước xuống xe hắn cũng dừng ngay bên cạnh.
– Giận à?
Giận quái nào mà giận. Tôi là đang chấp nhận, cố gắng chấp nhận cái sự thật phũ phàng này đây.
– Hay là đang thừa nhận mình ngu?
Tôi bây giờ đang rất là ngứa tay, đang rất muốn tát luôn má bên kia để xem hắn nhe răng cười thế nào. Hắn ngậm miệng lại một chút thì có ai nói hắn câm đâu, sao cứ cố tình đào bới điểm xấu của tôi rồi phơi bày ra cho thiên hạ coi vậy chứ.
Tôi liếc hắn một cái đến rách của mắt.
– Đứng đó chờ đi!
Tôi nói xong một câu rồi bỏ vào nhà.
Này này, tôi có đi nhầm nhà không? Sao bỗng dưng nhà tôi thành cái chợ tụ họp vậy?
Với cả, cái thể loại gì đây?
Hậu cung phiên bản đời thực à?
Nhóc Thiên ngồi ở giữa, bên cạnh có thêm hai ba đứa con gái vây quanh, nhìn mấy nhỏ như muốn leo lên người nó ngồi luôn không bằng. Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến một loại keo, vâng, không gì khác là keo dính chuột ấy ạ. Đối diện là mấy nhóc con trai đang rất siêng năng, cặm cụi, chăm chú làm bài, đối với sự việc trước mắt coi như không nghe, không thấy. Đây, hình tượng thái giám ngoan ngoãn kinh điển là đây!
Cuối cùng, ngồi ở vị chủ xị, không ai khác là nhóc lớp trưởng. Tay bấm bút liên hồi, mặt nhăn mày nhó, bặm môi nghiến răng trèo trẹo. Nhi à, chị rất thương em cơ mà nhìn em lúc này không khác gì phi tần thất sủng trong hậu cung.
Có người nào đó quá ư ngứa mắt với cảnh tượng trước mắt, không chịu nổi bèn hùng hổ đứng dậy mà quát:
– Này, đi học hay hẹn hò yêu đương tập thể thế hả?
Có thêm tên nhóc nào đó vẫn chú tâm ghi ghi viết viết vào vở, đối với dàn mỹ nữ cạnh mình không thấy, không biết; đối với tiếng quát của nhỏ nào đó như không nghe.
– Về rồi hả bà chị?
Lúc này tôi bỗng dưng được mọi người trong nhà chú ý. Mấy nhỏ con gái e thẹn đứng lên chào tôi, con trai thì cúi đầu chào như học sinh ngoan ngoãn. Nhóc Nhi xấu hổ đến cúi gằm cả mặt, lí nhí nói được mấy chữ: “Em chào chị!”.
Tôi đối với sự đón tiếp quá đáng này chỉ biết cười trừ, gật gật đầu đến gãy cả cổ.
– Không sao, mấy đứa cứ học tiếp đi.
Tôi lỉnh lên lầu, nhưng đi được giữa chừng thấy không ổn nên quay lại hỏi:
– Mấy đứa đang chơi trò hậu cung đấy à?
Không gian ngay lập tức ngưng đọng hoàn toàn. Mấy nhỏ nào đó tản dần, tản dần ra, tìm một chỗ thoáng đãng rộng rãi rồi đáp xuống. Nhóc Nhi cúi luôn cả mặt xuống tờ giấy, cứ như nó sắp dính chặt đến nơi. Mấy cậu con trai lấy lại bộ dáng thường ngày, hùng dũng gác chân lên ghế mà ngồi. Chỉ có thằng nhóc đó là hai vai run run, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nó đang cố nhịn cười.
Tôi lần đầu biết, lời nói của mình có bao nhiêu lực sát thương.
Tôi lên phòng, lấy cho hắn cái mũ. Trước khi hắn đi còn ra dáng chị cả bảo ban em nhỏ, bảo hắn về nhà phải chừm đá, nếu có toạt da chảy máu gì thì phải sát trùng vết thương rồi bôi thuốc này nọ, còn nếu hắn có đung đưa cái răng nào thì qua nhà tôi, tôi chở đến nha sĩ.
Buổi trưa hôm đó, tôi đã khóc hết nước mắt khi nghe tin cái dàn hậu cung đó sẽ ở nhà mình đến chiều vì cái nhiệm vụ cao cả mang tên “học nhóm”, càng đau khổ hơn khi nghe tin ba mẹ không có ở nhà. Thế thì, ai, ai sẽ nấu cơm cho tôi ăn đây?
Tôi, cái kẻ to đầu nhất, đứng đầu danh sách bị gạch tên bởi tôi chỉ biết nấu mỳ gói. Còn nhìn cái dàn “phi tần” kia đủ biết chả bao giờ lăn vào bếp rồi. Đám con trai thì khỏi nói. Giờ chỉ còn lại mình nhóc Thiên, nhưng tôi biết dù con chị nó có chết đói nó cũng chả bao giờ đụng vào bếp núc.
Hội bàn tròn “Hậu cung” bắt đầu.
– Trong này đứa nào biết nấu ăn?
Tôi nhìn qua từng gương mặt. Nhóc Thiên thì muốn thưở vẫn vậy, mọi chuyện đều như không liên quan đến nó. Tụi con trai thì giả lơ đi, con gái thì miễn bàn. Dẫu biết là vậy nhưng sự thật quá phũ phàng, cái hy vọng ăn cơm nhỏ nhoi của tôi bị đập nát không thương tiếc.
Một cánh tay bất ngờ giơ lên.
– Chị, em có biết sơ sơ.
Quên nhỉ, tôi còn nhỏ em dâu tương lai này mà. Hai mắt tôi sáng rực lên, tự dưng thấy mấy hạt cơm đang vờn vờn trước mặt.
– OK! Duyệt! Giờ nhà bếp là của em, muốn làm gì thì làm cơ mà phải có cơm ngon cho chị ăn là được.
Thế này sao mà không yêu được cơ chứ? Giỏi thế này, xinh thế này còn biết nấu ăn nữa – cái công việc mà dù đã cố gắng suốt 14 năm (gần 15 năm) qua tôi vẫn chưa làm được.
– Gọi sẵn xe cấp cứu, cần thiết thì gọi luôn xe cứu hỏa đi! Không chết do ngộ độc thực phẩm cũng mất mạng do cháy nhà.
Thằng miệng thúi này, rõ vô duyên.
(Continue)
————-
Thể theo cái lòng mong mỏi của nhiều người, tuôi cho con trẻ nhỏ trở lại, không thì nhiều người bảo tuôi thiên vị mất.
P/s: thấy Yuu là việc có năng suất không, khen Yuu siêng năng cái cho mát lòng mát dạ đi nào! =))))))
Đùa đấy!