==>CHƯƠNG 2<==
+++Chương 2+++
===Giờ ra chơi===
– Ê, mày kéo tao đi đâu vậy?– Im, xuống văn phòng trường đăng kí.– Mày định thi sao? – Nhỏ Thảo trố mắt nhìn tôi, đúng là mấy cái vụ này có bao giờ tôi tham gia đâu, tôi cũng biết tự lượng sức mình mà.
– Không phải cho tao, tao đi đăng kí giùm người khác.– Ai?– Chút nữa rồi mày biết.
Hôm nay là ngày cuối cùng để đăng kí tham gia thi. Tranh thủ giờ ra chơi, tôi lôi tuột nhỏ Thảo xuống văn phòng.
– Cô ơi cho em đăng kí ạ! – Tôi nói với cô thư kí.– Em tên gì?– Phan Thiên Tuấn ạ!
– Huh? – Bà cô nhìn tôi đầy nghi ngờ.
– Dạ, là bạn em nhờ em xuống đăng kí hộ. Bạn ấy đang nói chuyện với GVCN nên không xuống được ạ! – Như để chứng thực cho lời nói của mình, tôi nhìn thẳng vào mắt bả qua cặp kính dày cộp, còn khuyến mãi thêm nụ cười xinh.
Nhỏ Thảo gật gù như hiểu ra mọi chuyện, nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, ha ha.
– Uhm, lớp mấy? – Bà cô có vẻ như đã tin, lại cặm cụi đánh danh sách vào máy tính.– Dạ, lớp 9A1!
– Ngày sinh?– 2/1/1999 ạ.
– Rồi xong, mấy em có thể về!
– Dạ, chào cô! – Tôi với nhỏ Thảo lễ phép chào rồi rút êm xui.
Ha ha ha, tên cẩu Thiên Tuấn, chờ đó mà xem. Ông không muốn thi thì bà đây phải bắt ông thi cho bằng được, ha ha, dám chơi bà hả cưng!?Loa trường bật lên, tiếng bà cô thư kí oang oang:
“Cuối giờ hôm nay danh sách những học sinh tham gia thi “Học sinh thanh lịch” sẽ được dán ở bản tin. Nếu em nào muốn tham gia thì đến đăng kí nhanh, còn em nào đã đăng kí rồi mà muốn rút thì đến văn phòng để gặp cô gạch tên. Sau khi danh sách đã dán lên thì không có ý kiến hay khiếu nại gì nữa đâu.”
Tôi nghe bà cô thư kí thông báo mà hài lòng. Một là một, hai là hai. Đây cũng là một điểm tôi thích ở cái trường này.
– Ê mày làm vậy có ác quá không? – Tôi và nhỏ Thư ghé căn tin mua vài món đồ ăn vặt.
– Lo gì! Với nhan sắc của hắn thì có khi rinh giải về cho lớp cũng nên. Không đi thi thì tiếc lắm! – Tôi bóc gói bánh, ăn ngon miệng.
Thật ra thì tôi muốn xem thử hắn thi như thế nào? Có đấu lại mấy tên trong trường hay không?
– Mày sao? Có thi không?
– Thi chứ. Năm cuối mà, lỡ đâu tao giành giải thì sao!? – Nói thật thì Nhỏ Thảo cũng thuộc loại xinh trong lớp, nên ai biết đâu được…
– Mày với ông Huy tự tin y như nhau!
– Mày đừng có đem tao ra so sánh với tên cẩu điên đó. Hạ nhục thanh danh bổn cô nương đây!
– Ủa? Vậy mà tao cứ tưởng hai tụi bây… – Tôi cố ngắt đoạn xem phản ứng của nhỏ thế nào, ai ngờ mặt nhỏ chuyển dần sang hồng liền.
Hai đứa này chắc chắn có gian tình!!!– Tưởng gì? Về lớp mày! – Nhỏ tự dưng đùng đùng bỏ lên lớp.
– Ê, chờ tao với! – Tôi vội ôm mấy gói bánh chưa xử lí xong chạy theo sau.
***
Sao, sao lại thế này?
Tôi trợn tròn mắt nhìn cái danh sách dài ngoằn trên cái bảng thông báo. Lớp tôi thì đông đủ khỏi nói rồi, nhưng sao… cái tên Dương Tố Tâm nằm chình ình trên đó vậy! Tôi có đăng kí bao giờ đâu (đi thi để tự sỉ nhục nhan sắc mình à, tôi cũng biết thân biết phận chứ bộ).
Cái này… chắc chắn mấy nhỏ trong lớp chơi tôi chứ không ai khác?
Được rồi, mấy con quỷ cái kia, tụi mày biết tay bà! (~_~メ)
Liếc qua cái danh sách nam. Uhm, lớp 9A1… trừ cái tên Phan Thiên Tuấn tôi tự đăng kí, lớp tôi nam tham gia cũng nhiều, toàn mấy anh tự tin về nhan sắc trời phú của mình không à. Và không thể thiếu mấy thằng cha tưng tửng của xóm nhà lá.
– Ơ, Tâm năm nay cũng thi à? – Tiếng nói vang lên sau lưng làm tôi giật mình.– À, uhm, thi cho vui ấy mà! – Vui cái con khỉ mốc xì á, mới chơi được hắn xong giờ lại có kẻ chơi mình. Đúng là khốn thật! – Mà hình như Nam cũng tham gia phải không? Mình thấy có tên trên danh sách ấy.
– Uhm, do cô bắt dữ quá nên đành đi thi thôi. – Thế Nam gãi gãi đầu cười.
Thế Nam – cậu bạn lớp trưởng lớp bên cạnh. Ngoại hình cũng thuộc lại “hot” của bọn con gái, tính cách vui vẻ, hòa đồng. Học tập cũng rất là siêu. Có điều đặc biệt là tính tình “dễ thương” hơn tên khốn đó nhiều.
– Hey, không ngờ năm nay cậu lớp trưởng cũng có hứng thú tham gia mấy cuộc thi như thế này!? – Tên Tuấn không biết ở đâu chui ra đứng ngay bên cạnh tôi (sao cứ hay xuất hiện bất thình lình giống… ma thế nhỉ).
– Không phải cậu cũng tham gia hay sao?
– Thì nhờ ai-đó! – Hắn quét ánh mắt qua tôi.Không, không phải hắn biết rồi chứ?
Chắc không đâu, làm sao mà biết được. Tôi lắc đầu, bác bỏ cái suy nghĩ vừa rồi.
Bỗng Thế Nam bước lên một bước, ngang hàng với hắn. Thì thầm cái gì đó, tôi chỉ nghe loáng thoáng là “Nếu tôi thắng, tôi sẽ…” đoạn sau nhỏ quá tôi không nghe được. Tôi còn thấy cậu ấy nở nụ cười rất tự tin, trong đó còn có vẻ gì đó thách thức.
– Thôi mình lên lớp trước đây. Tạm biệt! – Thế Nam mỉm cười nhìn tôi.– Uhm, bye! – Tôi chào lại.
– Thấy trai đẹp là mắt sáng như đèn pha ô tô à. – Hắn đút tay vào túi quần, thong dong đi trước.
– Kệ tui. Mà hồi nãy cậu ấy nói gì với ông vậy? – Tôi xốc lại cái ba lô, chạy theo sau.
– Liên quan gì đến bà?!
– Thì tò mò. – Thực ra vì biểu hiện trên khuôn mặt của hắn lúc nãy.
Khi Thế Nam nói cái gì đó, khuôn mặt hắn có chút cau có, hai hàng chân mày nhíu lại suýt chạm vào nhau. Nhưng một giây sau lại trở về như cũ. Không biết chuyện gì làm hắn nhăn mặt nhíu mày như thế nữa?
Mà hay nhỉ? Mỗi lần hai cái con người này nói chuyện với nhau là tôi lại ngửi thấy mùi chiến tranh là sao nhỉ? Làm như hai người này có thù oán với nhau từ đời nào vậy. Thế Nam thì khác hẳn cái gương mặt thiên thần khi nói chuyện với tôi. Còn hắn thì khỏi nói, không nở được nụ cười (có cũng chỉ là nhếch mép mà thôi).
Không biết hai người này cùng thương một cô gái thì sao nhỉ?Ôi thôi, kinh khủng quá! Tôi chả muốn nghĩ đến.
Năm nay chắc có lẽ vui rồi đây! Hai người có nhan sắc thuộc dạng nhất nhì khối thi với nhau, không biết ai thắng nhỉ?
===Trên lớp===
– Mày sướng nha, đứng một lúc hai chàng luôn! – Vừa vào lớp, nhỏ Thảo đã tận tình ra tận cửa đón.
– Sướng nỗi gì? Tao còn chưa xử mày đâu đó. – Tôi bực mình vứt cái cặp xuống bàn.
– Ơ, tao đâu có làm gì đâu? – Nhỏ giả “nai tơ”.
– Giờ sao, mày muốn tự nói hay vừa khóc vừa nói đây? – Tao hăm he nhìn nhỏ, tại sao tôi lại có con bạn khốn nạn như nó thế nhở?
– Ờ, thì… mấy năm rồi mày chẳng tham gia cái gì hết nên năm nay tạo bất ngờ cho mày đó mà. – Nhỏ nở nụ cười xinh cực.
Đúng là bất ngờ thiệt. Bất ngờ đến nỗi tôi muốn xỉu luôn. Không biết có nên cảm ơn “lòng tốt” của nó không nữa, hơ hơ…
Giờ thì không thể rút được nữa rồi, đành đi thi vòng đầu rồi rớt vậy.
– Ê mày, miệng nói không thi mà cũng im ỉm đi đăng kí là sao? – Ba anh em “siu nhơn” xóm nhà lá vừa vào lớp đã bay đến chỗ hắn.
– Thấy tụi bây thi nên tao cũng ham vui. – Tôi chẳng thấy có cái gì gọi là vui trong giọng nói của hắn cả.
Nhỏ Thảo nhìn tôi cươi đầy ẩn ý.
– Ê Tâm, bà đăng kí thi vì cũng ham vui như nó ? – Tên Huy “điên” tự dưng đổi hướng qua tôi à.
– Nhờ-ai-của-ai-đó-mà-tôi-mới-có-cơ-hội-tham-gia-cho-“vui”-nè! – Tôi cười nhìn tên Huy.
– Ủa? Ai của ai đó là ai? – Tên Lâm “tặc”đưa ánh mắt ngây thơ hỏi.– Ừ nhỉ? Là ai zậy? – Tên Phong không “ngo như bù” như tên Lâm nhưng vẫn đưa ánh mắt ngây thơ nhìn về phía nhỏ Thảo với chàng Huy nhà ta.
– Ủa? Mặt bà sao đỏ thế? – Tôi nói giọng vô tội ân cần hỏi thăm nhỏ Thảo.
– Ơ, mặt mà sao lạ thế Huy? – Hắn cũng “ngây thơ” vô cùng.
– Sao gì? Tao về chỗ… – Cả hai tên mặt mày đỏ bừng ngượng ngịu quay về chỗ ngồi.
– Hai bạn có cần mình xuống phòng y tế xin ít thuốc sốt không? Trông mặt hai bạn đỏ quá à! – Tên Lâm sau khi được Phong “cùi” thông suốt cho thì cũng hiểu ra vấn đề. Lon ta lon ton chạy lên bàn trên “hỏi thăm”.
– Biến! – Đương sự không những không cảm ơn mà còn ban tặng hai quả trứng gà cực to trên đầu. Nhìn như mấy em nhỏ buộc củ tỏi dễ thương phết!!!
– Ha ha ha…
***