- Đạt Kha … cứu thiếp!
- Hắn chẳng ở đây cứu nàng đâu mỹ nhân của ta!
Đạt Khiêm vui vẻ liếm vào cổ của nàng khiến nàng run lên kinh tởm, càng ra sức chống cự càng bất lực. Tay gã chạm đến đâu người nàng nàng liền ớn lạnh không sao chịu nổi. Nàng không muốn ai khác ngoài Đạt Kha chạm vào thân thể mình, nhưng giờ sẽ không có Đạt Kha hay bất cứ ai cứu nàng. Sức nàng không tài nào ngăn nỗi gã làm ô uế thân mình.
Nhưng gã ta vừa kéo áo nàng lập tức nhỏm dậy ngừng ngay khoái cảm muốn thưởng thức mỹ nhân. Sở Doanh vẫn khóc nghe gã ta hỏi có vẻ rất hào hứng khi nhìn bụng nàng tròn trịa dễ thấy…
- Nàng đang mang thai sao?
Sở Doanh lập tức kéo lại áo run rẩy lùi xa khỏi gã ta. Vẻ mặt của Đạt Khiêm đột ngột còn đáng sợ hơn gấp bội khi phát hiện ra chuyện này. Một nữ nhân của Đạt Kha đã rất đáng giá, nay còn cả “chuyện vui” như thế.
- Làm nhục thê tử của hắn, còn giết được cả con hắn thì còn gì bằng… Đạt Kha sẽ phải đau đớn hơn cả chết haha…
- Đạt Kha không yếu mềm như loại người đê tiện như ngươi đâu! - Dù đang rất sợ hãi nhưng nàng vẫn cải lại. Đạt Khiêm tức giận gào lên.
- Câm ngay!!!
Gã ta không ngại tát mạnh tay làm nàng ngã nhoài ra giường. Mặt nàng tê tái đau truyền lại ngay. Nhưng gã lại cười nắm tóc kéo nàng vực lên. Khóe môi nàng tươm máu vẫn cố không rơi lệ nghe gã nói…
- Đạt Kha sẽ phải chết vừa đau khổ vừa nhục nhã ê chề. Và nàng sẽ là mồi nhử hắn vào bẫy haha…
Sở Doanh run lên vì không ngờ huynh đệ ruột thịt có thể đối xử với nhau như vậy? Tuy Đạt Kha cũng không tốt đẹp, cao cả hơn bao nhiêu nhưng chí ít cũng không làm trò ti tiện, hèn hạ như gã Đạt Khiêm này. Nàng kinh thường loại người như gã và tin Đạt Kha của mình tuyệt đối không dễ bị lừa.
Sở Doanh phun ngay vào mặt hắn. Đạt Khiêm ngừng cười ngay. Tay chùi nước bọt hòa máu trên mặt mình liền giận giữ định đánh nàng thêm cái nữa.Nnàng nhắm mắt định chịu thì nghe tiếng vỡ bình gần bên.
Mắt nàng mở tròn nhìn mãnh gốm vỡ rơi xuống trước, Đạt Khiêm lấy tay sờ máu sau đầu rồi quay nhìn Y Nhi mà trợn trắng mắt. Y Nhi lạnh mặt nhìn phu quân không chút run sợ. Chính tay cô ta lấy bình gốm lớn đập đầu Đạt Khiêm. Gã nhanh chóng té sụp xuống ngất đi với vết thương sau đầu.
Sở Doanh ngồi lên nhìn Đạt Khiêm rồi lại nhìn Y Nhi một cách không thể hiểu nổi. Vốn Đạt Khiêm là phu quân của Y Nhi. Nàng cũng không là gì với cô ta nhưng sao cô ta lại cứu nàng. Song Y Nhi không giải thích gì nhiều lời…
- Xin lỗi! Ta đến trễ chắc cô đã phải hoảng sợ!
- … không! Cám ơn cô nương!
- Tắt đèn trốn nhanh thôi. Đạt Khiêm tỉnh thì chúng ta không thoát được đâu!
Y Nhi mạnh mẽ, quyết đoán hơn nàng nhiều hèn gì Đạt Kha đem lòng yêu như vậy. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ ngợi vớ vẫn, Sở Doanh nhanh chóng lấy áo choàng trốn ra cùng Y Nhi.
Cứ tưởng sẽ bị Đạt Khiêm làm nhục nhưng Y Nhi đến cứu bất ngờ như vậy, nàng mừng lắm nhưng tay chân vẫn chưa thôi run rẩy. Y Nhi dẫn nàng đi ngang chuồng ngựa và theo dõi lính canh gác bên ngoài. Cả hai ngồi yên nhìn trời vẫn chưa sáng…
- Sang giờ mẹo sẽ đổi phiên canh gác. Chúng ta sẽ trốn ra ngay!
- Sao cô lại làm thế? Đó là phu quân của cô!
Nếu cho là Y Nhi ghen tuông vì chồng muốn vui vẻ với người khác cũng không hành xử như thế này. Y Nhi nghe nàng hỏi liền nhìn nàng. Ánh mắt Y Nhi sáng như sao đêm thật là cuống hút người đối diện khiến nàng tự hỏi có phải vì ánh mắt này mới thâu được tâm Đạt Kha. Rồi cô ấy nói không hề ngần ngại khiến nàng thẫn thờ.
- Trong lòng ta chỉ có mỗi Đạt Kha mà thôi!
Sở Doanh cảm thấy ngực mình bị một sức nặng đè chặt không tài nào thở nổi. Cả hai người họ đều còn yêu nhau. Kẻ thứ ba chen ngang không có tư cách như nàng thật là thừa thải. Nàng không ngờ Y Nhi có thể thẳng thắng như vậy vì dù sao nàng cũng là nữ nhân bên cạnh hắn trong hiện tại.
Y Nhi lại xoay đi không nhìn nàng. Cô ta không ngại nói một cách thành thật…
- Ta thật cũng không thích cô đâu Sở Doanh. Cứu cô khỏi tay Đạt Khiêm chỉ vì nghĩ cùng là nữ nhân không muốn bị làm nhục mà thôi. Vị trí bên cạnh Đạt Kha lẽ ra là của ta đã bị cô cướp mất đến giờ ta cũng khó có thiện cảm với cô!
Quả nhiên Y Nhi cũng suy nghĩ như nàng. Cả hai có giả vờ bằng mặt cũng không thể bằng lòng vì tình cảm riêng đối với cùng một người nam nhân. Và chính Sở Doanh cũng không ngại nói…
- Cũng vì huynh ấy không được quên cô, nên ta luôn mong cô không có mặt trên đời này nữa!
Nàng và Y Nhi nhìn nhau một cách rõ ràng chưa từng có. Nếu không vì một nam nhân thì nàng cũng không cần ghen tuông ganh ghét cô nương này đến như vậy. Nhưng suy cho cùng chính nàng là người thua cuộc nhất. Đạt Kha ôm ấp nàng, giữ nàng bên cạnh nhưng lòng hắn vẫn hướng về mỗi Y Nhi thôi, như vậy còn đau hơn gập bội.
Hôm nay nàng được thật lòng nói ra vô cùng nhẹ nhõm không cần ngại với Y Nhi nữa. Cả Y Nhi bình thản nắm tay kéo nàng đi sau khi lén mở cổng chuồng ngựa. Chỉ cần một con ngựa bị động chạy đi thì cả bầy ngựa hí vang xổng ra hết. Nhân cơ hội loạn như vậy, cả hai trốn được ra ngoài.
Đến được chổ đủ xa nhìn lại cụm lều lớn thì trời cũng tờ mờ sáng. Cả hai đều mệt ngồi ngay xuống quanh vào con ngực chạy loạn cũng hiền hòa ăn cỏ. Sở Doanh nói…
- Đạt Khiêm sẽ có đề phòng khi Đạt Kha về!
- Đạt Kha biết chuyện chắc chắn sẽ trở về và không ai ngăn nổi đâu. Bên trong cũng sẽ ủng hộ huynh ấy nên chúng ta phải nhanh đến chổ huynh ấy thôi!
Y Nhi tỏ ra hiểu thấu Đạt Kha đến như vậy làm nàng chỉ biết ngậm ngùi tự không vui. Một Y Nhi mạnh mẽ, cá tính như vậy lẽ ra nên là vương phi bên cạnh hắn ngay từ đầu có lẽ sẽ tốt hơn.
Y Nhi giữ hai con ngựa có ý đi ngay ra biên giới báo tin cho Đạt Kha. Nhưng nhìn con ngựa không yên cương, nàng mang chút ngần ngừ sờ vào trong lớp áo bụng tròn của mình và nói…
- Cô đi đi! Ta không thể cưỡi ngựa!
- Sao thế? Chúng ta có thể đi chung một con nếu cô không biết cưỡi!
Y Nhi là nữ nhân bộ lạc, chuyện cưỡi ngựa là chuyện rất đỗi bình thường nên nghĩ chắc nàng là người Kỳ Mạc không giỏi cưỡi ngựa. Sở Doanh là công chúa, tuy không thường cưỡi ngựa nhưng cũng đều được dạy kĩ hết rồi. Giờ nàng cũng không muốn nói ra lí do mang thai dễ bị chấn động nên nói.
- Không phải!… một hay hai người đến báo tin cho Đạt Kha cũng như nhau thôi. Ta ở lại đây lỡ có động tĩnh gì khác sẽ báo sau!
- Cô ở lại Đạt Khiêm bắt lại thì sao?
- Ta sẽ trốn để chờ Đạt Kha. Nếu là Đạt Kha, huynh ấy sẽ biết ta chờ ở đâu!
Y Nhi nghe xong liền mím môi lại vì chính Đạt Kha và nàng cũng có những ràng buột khó ai chen ngang. Nghĩ đến tháng ngày bản thân phải làm vợ Đạt Khiêm còn Sở Doanh hạnh phúc bên Đạt Kha thì Y Nhi không cam lòng. Cô ta không ngại nói thẳng.
- Lần này ta cũng sẽ không nén lòng mình lại nữa. Chỉ có ta và Đạt Kha bên nhau cô không sợ huynh ấy sẽ nghiêng về ta sao?
Tuy giọng Y Nhi có chút tự tin nhưng thật sự rất sợ khi phải đối mặt với Sở Doanh thế này. Nàng mím môi, không cần nghĩ đến cánh Đạt Kha và Y Nhi cùng sánh bước nàng đã đau lòng rồi.. Nhưng đột nhiên giây phút ấy, lần đầu đứa trẻ cử động trong bụng nàng làm nàng cứ như tỉnh táo hẳn ra.
Nhiệm vụ của nàng từ đầu không phải là tranh giành hắn như thế. Nàng đã đi sai đường nên cũng không thể đau lòng khờ dại như vậy. Vốn dĩ nàng không thể gần hắn thì làm gì phải đau khi xa hắn.
- …nếu Đạt Kha chọn cô… hoặc thậm chí lưỡng lự giữa cả hai chúng ta thì ta cũng sẽ đi. Cô cũng đã nói vị trí đó lẽ ra không phải của ta đúng không?
Nàng nói giọng như muốn khóc. Có ai hiểu nàng ao ước được bên cạnh Đạt Kha nhiều như thế nào hay không nhưng nàng không có can đảm nhận kết cục là hắn không hề yêu nàng. Chính vì thế nàng cũng không nên thành gánh nặng cho hắn nữa.
Y Nhi nhìn nàng một cách khó hiểu…
- Cô rất kì lạ đó Sở Doanh! Đừng hối hận vì lời nói này nhé! Ta cũng không phải là một nữ nhân tốt đẹp gì đâu!
- Ta không hối hận… Đi cẩn thận nhé!
- Ở lại bình an!
Y Nhi lên ngựa nhanh chóng phi đi. Sở Doanh đứng nhìn theo, trong lòng lúc này trống rỗng không phải là nhẹ nhõm hay là thanh thản. Hối hận với nàng đã có từ lâu rồi kể từ ngày tâm nàng yếu đuối trước hắn. Giờ chỉ mong Đạt Kha trở về ngăn cản Đạt Khiêm thành công thì hắn chọn nàng hay Y Nhi nàng cũng cam lòng.
———————-
Sở Doanh cố bước nhanh qua phía vườn cây bên kia sông trốn binh lính của Đạt Khiêm bắt lại. Trời giờ đã sáng tỏ, cụm lều lớn phía sau đang rất ồn ào xem ra họ đã phát hiện ra nhị vương gia bị đánh trọng thương. Từ đây ra biên giới mất tầm mười ngày đường, nàng hi vọng Y Nhi sẽ sớm tìm Đạt Kha về.
Dù biết tình hình lúc này rối ren thế nào nhưng nàng cũng không khỏi suy nghĩ về Đạt Kha sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy Y Nhi. Nàng rõ ràng là vương phi của hắn, còn đang mang thai như vậy, suy cho cùng nếu Đạt Kha có chọn Y Nhi thì nàng ra đi cũng thật quá ngớ ngẩn. Nhưng nàng thật không muốn chứng kiến nam nhân của mình không hề yêu thương mình.
Nàng cố tươi tỉnh vì cũng không hẳn Đạt Kha sẽ chọn Y Nhi. Biết đâu được hắn lại muốn cả hai thì sao? Chuyện đó cứ đợi Đạt Kha trở về, lo êm trong tộc mới tính đến.
Chợt có một nhóm người từ trong vườn cây chạy ra khi thấy bóng nàng. Nàng ngớ ra nhìn thấy là những dì hái trái cây lần trước cùng mình, còn có cả Thích Cai. Họ mừng muốn khóc khi thấy nàng.
- Nương nương, người không sao chứ? Người trốn ra được thật may quá!
- Mọi người cũng an toàn hết chứ!?
Gặp được ai trốn êm nàng cũng mừng cả. Nhị vương gia phong tỏa khu vực bình nguyên làm người dân lầm than không thể làm gì. Thích Cai cũng mừng lắm vội giải thích cho nàng biết.
- Lúc nhị vương gia đến mọi người đang đi thu hoạch ngoài đồng nên không bị bắt lại và trốn luôn vào đây. Có người đã đi báo tin cho đại vương rồi Sở tỉ!
- Thật không? Vậy đại vương sẽ sớm quay về rồi!
Nàng nghĩ đến Đạt Kha trở về liềm mừng lắm nên cười hớn hở với Thích Cai như hai đứa trẻ. Mọi người dẫn nàng vào sâu bên trong đang đóng trại lén lút nên không dám thổi lửa sưởi ấm. Nàng rất mệt, cả người dơ bẩn nên lau người thay xiêm y của một dì mới ra ngoài cùng mọi người. Ai cũng lo cho nàng khiến nàng dễ chịu hơn rất nhiều.
Khi nàng đã ăn xong, mọi người nói khiến nàng bất ngờ…
- Mọi người sẽ tạm sống du mục sao? Đạt Kha sắp về rồi mọi chuyện ta nghĩ sẽ ổn thôi! - Nàng rất tự tin Đạt Kha sẽ giải quyết êm nhị vương gia. Mọi người cũng có chút khó nói.
- Đại vương cũng không về ngay. Chúng tôi cũng định dời đến ở với gia đình họ hàng đang sống du mục ở phía nam khi có chiến sự xảy ra. Thích Cai cũng đủ tuổi rồi… nếu cứ kéo dài thật sợ nó phải ra biên giới!
Nàng ngớ ra khi nghe mẹ của Thích Cai nói. Thằng nhóc đã đi lấy nước rồi chứ nếu không cũng nhất mực đòi theo đại vương đánh trận. Dì ấy lo nàng nghĩ mình ích kỉ nhưng Sở Doanh hiểu lòng của người làm mẹ không muốn con bị gì tổ hải. Cũng như nàng muốn đứa trẻ trong bụng mình sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.
Nàng mỉm cười nắm lấy tay dì ấy nói…
- Mọi người cứ đi đi. Để lại cho ta lều và ít đồ dùng, ta sẽ chờ đại vương!
- Sao nương nương ở lại một mình được? Người cứ đi với chúng tôi, khi đại vương về rồi trở lại đây!
Các dì khá lo cho nàng nhưng nàng mỉm cười thật tươi. Thích Cai cũng vừa mang nước trở lại nghe nàng nói…
- Ta muốn chờ đại vương. Ta không sao đâu, cám ơn mọi người đã lo cho ta!
- Để đệ ở lại chờ đại vương với tỉ. Bảo vệ tỉ cũng như đệ giúp đại vương rồi!
Thích Cai đột ngột nói làm nàng ngớ ra. Ánh mắt thằng nhóc rất quyết tâm khiến nàng có cảm tưởng thằng bé còn muốn bảo vệ Đạt Kha hơn là bảo vệ cho mình nha. Song mẹ Thích Cai mắng ngay.
- Thân con còn lo chưa xong, ai tim tưởng giao vương phi cho con bảo vệ chờ đại vương chứ?
- Sao mẹ khi dễ con của mẹ như vậy chứ?
Thích Cai la lên cứ như trẻ con muốn được đối xử như người lớn. Sở Doanh cười, lòng cũng rất vui vẻ với tay xoa đầu thằng bé. Thích Cai sững ra nhìn nàng gật đầu đồng ý. Dù sao nàng đang mang thai, nếu có thằng bé ở bên cũng ổn. Trong mắt mọi người Thích Cai cũng như con nít nên không lo nhiều khi cho ở lại với nàng.
Thế là mọi người đi còn lại hai cái lều và hai người. Nàng và Thích Cai nói chuyện rất hợp, hai tỉ đệ cứ cười cả ngày. Thằng bé rất giỏi giang, mọi việc tìm đồ ăn, lấy nước hay nhóm củi đều tự mình làm hết. Nàng giờ chỉ còn ngóng trông Đạt Kha về mà thôi.
Bên kia các cụm lều cũng không có nhiều động tĩnh ngoài chuyện Đạt Khiêm tăng cường cho nhiều lính phòng vệ hơn. Sau khi nàng trốn thoát, gã cũng biết chuyện không thuận lợi như tính toán ban đầu nữa. Ngày Đạt Kha trở về sẽ không còn xa nữa, nàng tin là như thế và mọi thứ sẽ qua hết thôi.