…vũ vô kiềm toả năng lưu khách.
Sắc bất ba đào dị nịch nhân…
Trong tay giữ lấy thanh đoản kiếm, mắt nàng nhắm lại cảm nhận mưa đang phất phất ngoài cỗ xe ngựa đưa nàng băng qua vùng thảo nguyên đầy cỏ rộng lớn.
Nơi đây có khí có chất, người người tinh anh, thân thể hùng dũng, mưu lược hơn người khiến cho biên giới bao năm nay luôn nhập chìm trong mối an nguy.
Nay với trọng trách được giao, nàng cảm thấy trên vai mang theo một gánh nặng không thể tả khi xuất giá.
Vì phụ hoàng, vì cả giang sơn Kỳ Mạc, toàn bộ dân tộc nàng đều trông chờ vào chính nàng cùng thanh đoản kiếm này kết liễu sinh mệnh tên đại vương ác bá đó.
Nữ nhân xuất giá có một lần trong đời có ai như nàng vừa phải lấy người mình không biết mặt lại còn phải giết chết tân lang của mình theo mệnh lệnh.
Sở Doanh lo mình không đủ sức giết chết người đó. Nếu tính toán sai, thích sát không thành sự việc sẽ hỗn loạn hơn cả bây giờ. Chính vì thế nàng đang cố kiềm chế cơn run rẩy trong lòng lại.
Đến đoạn sông nghỉ chân, mưa phùn mùa xuân trên thảo nguyên đã qua mọi người nghỉ ngơi trước khi đi tiếp chặn cuối đến đại bình nguyên, trung tâm các bộ lạc phương bắc Liên Khiết.
- Công chúa dùng chút nước đi ạh! - A Xuân, tì nữ thân cận của nàng dâng nước thì nàng hỏi khẽ.
- Sắp đến nơi chưa?
- Nô tì nghe nói vượt sông, băng thêm bình nguyên chút nữa là sẽ đến rồi công chúa!
Sở Doanh nghe thế uống chút nước, tay vén nhẹ lụa che nhìn ra bên ngoài. Trời vừa mưa xong, không khí càng thêm tươi mát mùi cỏ non dễ chịu. Trước mắt nàng là cả vùng đất bao la xanh tận các dãy núi hùng vĩ phía xa.
Nơi bao la rộng lớn này sẽ là nơi nàng phải ở đến kết thúc cuộc đời này sao?
Bọn lính và tướng quân hộ giá đang ngồi nghỉ đều ngẩn ngơ nhìn công chúa. Dung nhan mỹ lệ thanh tú tựa nhật nguyệt hài hoà. Mày liễu cùng thuỷ mâu đen lấy trong vắt như tĩnh hồ ngày thu, thêm chóp mũi nhỏ nhỏ cùng chiếc môi hồng hồng mộng mộng xinh xắn. Công chúa đẹp tự nhiên không nhàm chán, nhìn mãi càng thấy cuốn hút hơn.
Đúng như lời đồn, Thập Tam công chúa Kỳ Mạc là bậc mỹ nhân khuynh thành ai nhìn cũng đem lòng ái mộ. Nhưng nay nàng hồng nhan bạc mệnh phải vì hoà ước liên bang sang làm vương phi của đại vương Liên Khiết nổi tiếng khát máu, tàn độc làm người người tiếc nuối.
Thấy bị nhìn, nàng xoay qua thấy vị tướng quân trẻ vẫn to gan nhìn mình nên chỉ phất màn lụa xuống, mắt lại nhìn đoản đao nhỏ trong tay. Giờ nàng có thể ngồi yên ả uống nước nhưng đến nơi không biết sẽ phải ra sao đây?
Bỗng một mũi tên bắn xuyên găm sâu qua thành xe làm nàng cùng tì nữ hốt hoảng. Sở Doanh có chút bình tĩnh hơn ôm A Xuân nghe tiếng lính la và khua kiếm.
Khi tấm mạn che bị chém toạt, một gã nam nhân thân hình to lớn gần hai trượng ở trần, tóc để bím phía sau, mặt râu ria xuề xoà bặm trợn. Hắn nhìn ngay nàng mặc áo lụa đỏ mà cười phá lên …
- Haha… công chúa Kỳ Mạc đúng là không sai lời đồn đãi. Đẹp thế này thì nên làm vương phi của ta mới đúng!
Bị níu lấy đột ngột, Sở Doanh hoảng sợ cố chống cự. A Xuân thấy vậy vội cầm bình trà còn nóng đập lên đầu gã man di đó nhưng chẳng khiến hắn si suyển dẫu chỉ một chút. Gã ta tát lại khiến cô tì nữ trào máu văng xa cả trượng sau đó nhanh chóng bắt lấy Sở Doanh.
Mắt thấy tì nữ thân của mình như thế nàng có muốn lại xem sống chết cũng không xong, ra sức chống cự hoảng loạn…
- Thả ta ra! - Nàng bị vác lên cố gắng vùng vẫy.
- Haha…ta có công chúa rồi!
Gã đó đang cười chiến thắng thì trào huyết miệng, nghe nhói sau lưng. Sở Doanh run run thấy máu của gã ta tuôn theo đoản đao mình vừa đâm tới. Vì quá đau, gã ta hất nàng té xuống nền đất ẩm thấp.
Sở Doanh gắng gượng vực dậy, áo lụa đỏ bê bết bùn đất, cả người nàng cư nhiên rất sợ nhìn gã man di đó điên lên nhìn mình. Nàng cứ tưởng mình chết ngay lúc đó rồi khi hắn giáng cao cây chuỳ to lớn, may thay tướng quân cần mãnh đao đến cứu…
- Hạ thần hộ giá chậm trễ! Công chúa hãy chạy trước đến nơi an toàn đi!
Sở Doanh cố đứng lên nhìn tướng quân giao đấu với gã to lớn rồi sau đó cuồng chân chạy đi. Xung quanh lính cũng cố sức chặn đánh bọn người từ đâu xuất hiện này.
Trên tay nàng còn cầm đoản đao đầy máu, cố sức chạy nhanh khỏi đó thì mắt thấy phía trước thẳng đến cả một đoàn người cưỡi ngựa. Chân nàng vì thế chùn bước sợ đó lại là những người muốn hại mình.
Song họ từ xa thấy loạn phía trước không ngần ngại đồng loạt rút cung tên bắn tới. Nàng hụp đầu xuống tránh trận mưa tên xối xả giết từ bọn người man di cho đến cả lính hộ giá của nàng không chừa một ai.
Nàng còn chưa nhận thức chuyện này là do ai do đâu sao lại nhắm đến mình thì một người nghiêng qua bên ngựa bắt lấy kéo nàng lên ngựa.
Nam nhân người bộ lạc cao lớn nhưng không đủ to để so sánh với gã man di ban nảy. Sở Doanh liều mình vùng vẩy thì hắn nhìn xuống nàng.
Hắn có gương mặt khác biệt với đôi chân mày rậm đều, mắt sâu màu xám vàng, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng cân đối đang cười nhẹ tỏ ra thích thú.
Hắn ta thật sự đẹp đúng nét người bộ tộc phương bắc này…
- Công chúa của ta can đảm thật!
- Ngươi là ai?
Hắn chỉ nhếch môi cười không trả lời cầm cán cung đánh ngã những gã dám cản đường ngựa chạy tiến thẳng về phía tướng quân và gã man di to lớn đang giao chiến. Mắt thấy công chúa của mình bị bắt tướng quân khẩn trương…
- Công chúa!
Nhưng tướng quân lo cho công chúa cũng không bằng tên man di còn sợ hãi thốt ngay sau khi nhìn thấy hắn trên ngựa…
- ĐẠT KHA!!!
Gã to lớn đó gào lớn kinh sợ làm nàng giật mình mình kĩ nam nhân đang giữ mình trên ngựa…
- Ngươi là Bốt Nhĩ Thích Đạt Kha?
- Nàng nhớ rõ tên của phu quân quá nhỉ công chúa!?
Hắn cười nhưng còn khiến nàng cảm thấy sợ hơn. Sau đó hắn không màng đến nàng, tự mình nhảy xuống khỏi ngựa, thân người nhanh chóng rút thanh đao bên phải yên ngựa lao tấn công ngay gã man di to lớn đó.
Tướng quân vì đang giao đấu cũng bất ngờ nhìn hắn…
- Người là đại vương sao?
- Nhìn không giống sao tướng quân Kỳ Mạc? Gã này là của ta, mau giải quyết hết đám người muốn bắt công chúa của ta ngay đi!
Nói rồi hắn nhìn gã to bự gần gấp đôi mình chỉ cười một chút giang đao đánh tớ tấp. Gã kia lợi thế to lớn có sức nhưng ục ịch chậm chạp nhanh chống bị đánh trúng những đòn hiểm.
Tướng quân theo lời hắn cố xử mấy tên lắt nhắt còn lại. Sở Doanh trên ngựa nhìn hắn ta – tên đại vương Liên khiết – phu quân của nàng hoàn toàn khác với những gì nàng đoán…khác xa vô cùng.
Hắn còn rất trẻ thoạt trông chưa tới 25 tuổi, chỉ nhìn một người trẻ lại làm đại vương gây ra mấy trận cuồng phong đẫm máu vài năm nay thì biết không phải là loại người khờ khạo dễ đối phó rồi. Hắn ta còn rất dã man khi đánh ngã đâm gã man di to bự rồi còn rút đao đâm xuống lần nữa.
Máu từ gã đó phun ra khắp người hắn, gã ta chết vẫn mở to mắt nhìn Đạt Kha cười nhạt…
- Lỗi do ngươi cả Đạt Khang! Sao không ngoan ngoãn chờ ta đến kết liễu đời ngươi mà còn tự đưa đầu cho ta giết chứ?
Gã to lớn chết bất đắc kì tử, mắt không nhắm, trên người hai vết đao vẫn phụt máu ra nhuộm đỏ cả một bãi cỏ non nhỏ. Tướng quân sau khi cũng giải quyết xong hết nhìn hắn mới xử xong gã man di đó nên hỏi…
- Đại vương, bọn người này là…
Hắn nghe hỏi liền nhìn qua, tay chùi ngang má dính máu nở ngay nụ cười thân thiện ẩn chút đáng sợ, trả lời…
- Chỉ là vương gia, đại ca của ta đó mà muốn làm phản nên định bắt công chúa chọc phá ta thôi. Nội bộ Liên Khiết lộn xộn như thế này còn tấn công Kỳ Mạc không biết tướng quân có thấy ta bận rộn lắm không?
Mặt cười thân thiết của hắn cùng lời nói đáng sợ không ăn nhập vào nhau chút nào khiến cho tướng quân cũng sinh ra sợ hãi, thân anh dũng cũng không thoát run rẩy nói không nên lời.
Đạt Kha lại như nhớ chuyện mình đang quên nên có chút nhíu mày lại cười cười nói…
- Hờiii… ta lại hay quên rồi! Ngươi chỉ đang hộ giá công chúa qua cho ta mà thôi đâu phải trên chiến trường nên quan tâm chuyện nội bộ Liên Khiết làm gì cho mệt.
Tướng quân vẫn không thể nói năn gì trước hắn. Đạt Kha xoay lại nhìn nàng. Hắn nở nụ cười nửa miệng như chào đón nàng đến với hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, gương mặt lấm tấm máu của chính đại huynh của hắn.
Sở Doanh run rẩy sợ còn hơn ban nảy bị tên man di to lớn bắt giữ. Hắn không cần làm gì nhiều, chỉ nụ cười giả tạo thân thiện của hắn thôi cũng đủ làm người ta lạnh chết rồi. Hắn từ tốn đến gần nàng còn trên ngựa hỏi…
- Công chúa của ta chắc đã hoảng sợ rồi!
- Không… không có! - Sở Doanh trả lời nghẹn lại thiếu điều nói không thành tiếng.
- Thật sao? Nàng không sợ hả? Thật đúng loại nữ nhân ta thích đó!
Tay nàng báu chặt áo lụa của mình cố không cuồn chạy ngay khỏi hắn. Hắn lại nhoẻn miệng cười lại sờ trên yên ngựa của mình nàng đang ngồi còn có một thiếc đao trong song đao của hắn.
Sở Doanh mới thấy hắn rút ra xoay người thì phía bên kia, tướng quân bị chính thiếc đao đâm tới ngay giữa ngực không kịp tránh hay thốt lên dù chỉ một tiếng. Nàng thất kinh người nhìn vị tướng chết ngay không trăn trối trước mắt mình.
Thuộc hạ của hắn không cần chờ lệnh đã vui vẻ đi tìm đủ hai thanh song đao khỏi hai cái xác, lau sạch máu. Còn hắn xoay nhìn gương xinh đẹp trắng bệt của nàng nói như giải thích đơn giản chuyện vừa làm…
- Hắn ta biết nhiều quá rồi nàng có thấy vậy không? Tốt nhất hắn cứ mãi ở đây không cần về Kỳ Mạc nữa!
- …phụ hoàng…sẽ tức giận!
Sở Doanh nói bằng chất giọng run run, giờ đây chỉ còn mỗi mình nàng đối mặt với hắn không còn ai sống sót để hộ giá công chúa. Nàng đã rơi vào tay một kẻ đáng sợ như thế cảm giác cái chết chỉ là gang tấc.
Nhưng Đạt Kha cười mỉm thật hiền với nàng trả lời vui vẻ…
- Tốt thôi, ta đâu có nói đem nàng làm vương phi sẽ chấm dứt xâm lược. Hắn ta mà sống trở về lộ nhược điểm của ta lại mệt mỏi hơn đúng không?
Nàng nhìn hắn, môi hắn cười nhưng ánh mắt chỉ toàn là sự chết chóc, đỏ máu. Hèn gì phụ hoàng ngày đêm ngủ không yên lo sợ hắn, gả nàng đi vẫn bắt nàng làm thêm chuyện giết chết hắn.
Nhưng làm sao Sở Doanh có thể hành động khi bản thân sợ hắn đến mức tay chân tê lạnh không thể nhúc nhích thế này.
Đạt Kha thoải mái lên ngựa, tay ôm lấy nàng ở trước lòng mình nói với đám thuộc hạ.
- Dọn dẹp cho sạch sẽ nha! Tối nay bổn vương sẽ cho giết dê đãi rượu thịt mừng công chúa của ta nên dọn nhanh về sớm đó!
- Tuyệt quá đại vương!
Bọn người hò reo phấn khích khi hắn đem nàng đi trước. Sở Doanh run rẩy trong vòng tay hắn đầy mùi máu tanh. Nàng lo mình không thể sống sót nổi đến khi có khả năng giết được hắn.
Nàng không dám nhìn con đường băng qua bình nguyên phía trước vì cả người cứng đơ sợ hãi. Đạt Kha khẽ nhìn xuống tân nương bé nhỏ của mình chỉ cười nhạt khó hiểu. Con ngựa cứ thế lao nhanh, đem nàng theo hắn trở về bộ tộc. Nàng không biết tháng ngày tiếp theo sẽ ra sao?
- Người thấy được chưa nương nương?
Tì nữ hỏi nhưng nàng chẳng thể thốt lên tiếng nào vì còn rất run sợ nhìn mình trong bộ áo vải bông dày khác hẳn áo lụa nàng hay mặc. Nơi đây không khí âm hàn, vì thế người ta thường mặc áo lông thú hoặc áo vải dày. Mà nàng lại là tân vương phi nên y phục càng có phần nổi bật, lộng lẫy hơn.
Các tì nữ cũng nhìn nàng đầy ngẩn ngơ vì nữ nhân người bộ tộc thường cũng to lớn không thua nam nhân thành ra mềm mại, bé nhỏ như nàng thật là cuốn hút khác lạ.
Giờ đây, nàng cuối cùng cũng dấn thân vào nơi này rồi cùng nhiệm vụ đang mang không biết sẽ ra sao đây?
Bên ngoài đóng lửa lớn đã đốt, mọi người nhảy múa hát hò cùng thưởng rượu thịt. Và hắn ta, đại vương đang ngồi trên một tấm lông thú êm ái vây quanh là những phi tử của hắn ôm ấp vui vẻ.
Sở Doanh đã có nghe hậu cung hiện tại của hắn có 37 phi tử, việc nàng làm vương phi cũng do thân phận công chúa cao quý.
Mãi đến khi nàng bước đến trước mặt hắn thì hắn mới chịu nhìn thấy. Các phi tần khác nhìn nàng nhưng không tỏ ra gì là ghen ghét cả mà còn cười ra vẻ khi dễ lắm. Đạt Kha cười nhẹ thích thú…
- Trong nàng như mới 12 tuổi vậy. Cơ thể đó cần có cái áo mỏng hơn mới có thể phân biệt sự khác nhau giữa tiểu oa nhi và nữ nhân đó!
Hắn cười ha hả thích thú với mấy cô vợ khác của hắn. Sở Doanh không nói gì, không biểu cảm gì dù bị cười vào mặt. Ngay lập tức nàng cởi áo choàng ra ngay. Người nàng có nhỏ thật nhưng dĩ nhiên cũng không phải oa nhi như hắn nói.
Đạt Kha và mấy cô phi tần thôi cười, nghe nàng nói…
- Nữ nhân hay trẻ con thì cũng là vương phi của người, chổ ngồi cạnh người phải là của thiếp có đúng không đại vương?
Các phi tần khác liếc nàng ngay, nhìn bề ngoài có nhu nhược nhưng không thể coi thường được . Hắn nhìn ánh mắt cương định cùng bàn tay run run đang tự níu chặt bên vạt áo của nàng thì cười ngay giơ cao ly rượu bằng đồng. Mọi người trong bộ lạc với bô lão cũng nhìn ngay hắn nói…
- Thế thì uống với ta ly rượu đi vương phi!
Sở Doanh nhìn ly rượu màu sữa trắng, không do dự cầm lấy uống. Muốn tồn tại, nàng không được tỏ ra yếu đuối khi một mình cô độc thế này. Nàng phải nghĩ cách có nhiều cơ hội gần gủi bên hắn mới có thể ra tay.
Không nghĩ gì nhiều, nàng cũng không do dự cầm lấy uống ngay. Mùi rượu kì lạ, vị cay sộc lên mũi khiến nàng sặc, ho nhanh thì hắn ta cười phá lên thích thú. Thấy đại vương cười, mọi người cũng hùa theo làm nàng thành thứ xấu hổ giữa chốn đông người.
Đạt Kha cầm lại ly đồng, môi mỉm nhẹ nói ra vẻ quan tâm nàng chỉ về cái ghế sau lưng hắn cách hơn 20 bước chân trên bục gỗ cao có thảm, hai bên đốt đuốc sáng riêng một chốn.
- Chổ của nàng đó, ta đặc biệt bố trí dành riêng cho vương phi vương phi của ta thôi!
Nàng nhìn chổ đó tách biệt hẳn không gian đông vui bên này. Không cần nàng đoá già đoán non, hắn cũng không cần giả dối nhiều lời, cứ thế thản nhiên cho nàng hiểu rõ hắn đối với nàng không chút trân trọng.
Công chúa Kỳ Mạc thì sao, hắn đem nàng về làm vương phi cho có thêm người làm ấm ngự sàng mà thôi, từ đâu không định sẽ theo hoà ước mà tha cho nước của nàng. Vì thế hắn không cần sủng ái nàng.
Tuy nhiên Sở Doanh nhẹ nhàng cũng cười đáp một nụ cười hoa lệ.
- Cám ơn đại vương đã vì thiếp mà chuẩn bị!
Nàng giữ phong thái đoan trang, kiều diễm bước về phía ghế đó. Mắt hắn có chút nhìn lại sau đó lại cười vui vẻ với mọi người không để tâm.
Sở Doanh ngồi xuống ta lập tức bấu lấy áo cố không rơi lệ, nàng biết hắn cũng không cần sợ phụ hoàng mà sủng hạnh mình. Nhưng đối xử thế này, nàng thân là công chúa cao quý khó lòng tiếp nhân để cam chịu.
Hắn ta ôm ấp phi tử, uống rượu vui vẻ nhưng biết nam nhân trong tộc đều len lén nhìn về phía tân vương phi ở sau. Nàng ngồi ngoan, không biểu hiện gì càng mang nét cuốn hút không khác tượng ngọc nữ thanh tú.
Xem ra muốn cố ý “nhấn chìm” nàng lại càng khiến nàng hấp dẫn lạ lẫm hơn cho mọi người trong tộc.
———————–
Đến tận tản sáng buổi tiệc mới hoàn toàn kết thúc. Sở Doanh đã ngồi suốt tư thế bất động, cả người vì thế lại cứng đơ mỏi nhừ. Nàng thay áo ra nhìn giường tròn trải lông thú êm ái liền nằm phịch xuống.
Nơi này xa lạ, một mình cô độc, thân giữ địa vị vương phi của đại vương nhưng chẳng là gì cả. Sở Doanh rất muốn về, dù có bị nhốt trong cung điện sa hoa gò bó thiếu tự do cũng không sao, nơi ấy dù sao cũng có phụ hoàng, mẫu hậu và các hoàng huynh.
Song nàng biết mình đã gả đi đồng nghĩa không còn có thể trở về, nhiệm vụ của nàng là giết hắn rồi chết tại nơi đây. Nàng hận vì sao mình lại là công chúa, không thể vui vẻ sống như thường dân ngoài khi không cần vì ai cả, muốn làm gì thì làm, có thể sống cho chính bản thân mình thôi.
Suy nghĩ chút xíu mắt hoa đã nhoà lệ, Sở Doanh chưa kịp chùi đi thì hắn đã phất cửa lều bước vào.
Nàng sợ hãi ngồi bật lên ngay nhìn hắn thoải mái ung dung cởi bớt áo choàng dài, mắt nhìn nàng, môi mỉm cười nghiêng đầu hỏi.
- Tưởng nàng đã cởi sẵn xiêm y chờ sẵn, đêm nay động phòng hoa chúc nàng lại tính ngủ trước ta sao?
Nàng quên mất mình cũng là thê tử của hắn. Có câu “sắc bất ba đào dị nịch nhân”, nàng thân nhu nhược may ra còn có nhan sắc và thân thể này. Nam nhân động lòng đều trở nên mất cảnh giác, nàng nhất định phải dụ dỗ tiếp cận càng nhiều càng tốt để có cơ hộ ra tay.
Tuy nhiên việc này nàng có tính trước rồi vẫn không khỏi sợ hãi, cả người run lên, tay chân lạnh ngắt. Đạt Kha nhìn nàng, chờ xem nàng có phản ứng ra sao, ngoan ngoãn hay là to gan chống đối.
Hắn cởi hết áo chờ sẵn, thân thể cường tráng với nước da ngăm bánh mật, cơ bắp săn chắc mang nhiều vết sẹo chiến. Lần đầu nhìn thấy nam nhân khoả thân trước mắt, công chúa không khỏi xấu hổ. Nàng muốn bỏ chạy ngay nhưng không còn chọn lựa khác.
Chính nàng cũng run rẩy tự cở y phục trên người. Môi Đạt Kha nhếch nhẹ, bước đến giường cởi thay nhanh hơn nàng.
Sở Doanh co người khi tay hắn có chút chạm lên da thịt của mình. Lệ nhan nhanh chóng tái xanh vì sợ vẫn không có nửa hành động phản kháng. Hắn vì thế tống khứ hết y phục, ngắm nhìn thân thể nữ nhân trắng mịn trông như bạch ngọc hảo đẹp liền ôm lấy kéo nàng nằm dưới thân mình.
Nàng nhắm chặt mắt, cơ thể căng cứng nghe Đạt Kha vuốt theo cổ xương non dọc theo ngực tròn, qua hông nhỏ, tận xuống ngay chốn riêng tư nữ nhi bên dưới. Hắn tấn công quá nhanh, người nàng vẫn còn chưa từng trải nên chút vuốt ve thoáng qua đã cảm thấy rợn người khó chịu rồi.
Hai chân Sở Doanh co lên cứ như càng giữ cứng tay hắn ở giữa thăm dò nhẫn nại người mình. Đạt Kha nằm nghiêng cạnh nàng, tay tìm ra hoa huyệt thấm ẩmvchút dịch mật chỉ cười đồng thời càng biết nàng run sợ mình đến mức nào.
Tuy người nàng có chút hưởng ứng thuần tuý bản năng nhưng sắc diện nàng miễn cưỡng cam chịu. Đạt Kha chòm người há miệng cắn lên đầu ngực hồng, Sở Doanh chỉ biết cong người, tay giữ vai hắn muốn đẩy ra nhưng yếu đuối. Hắn cắn thôi chưa đủ, mút mạnh đỏ cả bờ ngực non, khiến ngực nàng chịu một trận đau đớn.
Cùng lúc tay hắn thăm dò qua lại nảy giờ bên ngoài đột ngột vào sâu hai ngón tay giữa. Nàng cắn môi khó chịu muốn nghiêng người tránh né theo phản xạ nhưng hắn không cho, tay tà đạo trêu chọc từ từ còn cử động từng ngón không đều nhau. Bên trong ấm nóng, trơn ướt rút lại siết lấy ngón tay nam nhân.
Cảm giác này làm Sở Doanh sợ quá, cơ thể nàng bị xâm phạm đến mức này vừa xấu hổ, lại vừa khó chịu kì quái. Đạt Kha trêu chọc người nàng kiểm tra thân thể tân nương của mình xem ra vẫn rất tốt, xử nữ nguyên vẹn làm dục vọng của hắn cũng bắt đầu ham muốn nóng cứng lên.
Nàng bối rối vì hắn rút tay ra, lập tức dịch mật cũng theo một phiến vươn ra bám theo đầu ngón tay. Hắn nghiêng người nàng lại cho nằm sấp xuống giường, thân thể nam nhân tì trên người mềm mại từ phía trên. Sở Doanh biết mình sắp phải mất tất cả chỉ cắn môi cam chịu.
Nhìn nàng như thế hắn hôn trên lưng nàng thưởng thức làn da lẫn mùi hương cao quý của công chúa không hề giống nữ nhân tầm thường môi trượt dần lên cổ khẽ nói thầm…
- Nàng có thể chống cự, la lên, thậm chí chỉ cần rơi một giọt lệ thì ta sẽ tha cho!
Hắn nói tha nhưng nóng thiếc to lớn bừng bừng đặt sẵn ngay bên ngoài nơi tư mật đủ ẩm ướt của nàng rồi. Sở Doanh hơi nghiêng đầu nhìn, cảm nhận hơi thở nam nhân xa lạ gần kề. Thân thể nàng đã trần trụi dưới thân hắn rồi. Nàng phải vì nhiệm vụ hôi không thể làm theo ý muốn của mình rất muốn chống cự, cuồng chạy ngay lúc này.
- Người là phu quân…thiếp có sao cũng là người của người!
Hắn đơ ra bật cười, gương mặt cười thật sự thích thú sảng khoái. Cho dù hắn có vẻ ngoài cuốn hút thế nào thì cũng chỉ là một kẻ ác độc, giết người không gớm tay, nàng nhất định phải giết dẫu cho hi sinh cả thân thể.
Tay hắn thu lại xoa nắn miên nhũ làm nàng nhíu mi, hạ thân theo quán tính cũng có chút đưa lên. Hắn ta nói…
- Ta thật thích tính cách của nàng đó công chúa của ta!
- Thiếp không còn là công chúa mà là vương phi của người! - Sở Doanh thở dốc, cả người khó chịu cùng chịu đựng nén đi nỗi kinh tâm tận sâu trong lòng.
- Haha!… đúng! Đúng! Thế thì ta càng không bỏ qua chuyện người khác tự nguyện dâng cho mình.
Nói rồi hắn giữ ngay mông tròn nâng lên ngay đỉnh nóng thiếc rồi trượt vào. Cơn đau làm nàng trào lệ đã cố nhịn khóc lại nảy giờ, tay chỉ biết báu chặt chăn lông bên dưới. Đạt Kha cũng không dễ chịu hơn khi chinh phục nơi chốn riêng tư lần đầu này. Người nàng muốn siết lại không cho dục vọng của hắn dễ cử động mà.
Đại vương đây không có gì không chinh phạt được, đặc biệt là cơ thể nữ nhân. Hắn vừa tà đạo, vừa sành sỏi đưa tay vòng dưới bụng nàng vuốt ve gần nơi giao hợp thân thể cả hai nơi hoa huyệt châu nhỏ. Sở Doanh rướn người khó chịu, thân thể dần dần như thư giãn bớt, hắn cũng từ từ nhịp động dễ dàng.
Nóng thiếc trừu đưa chầm chậm, mang đến cảm giác lúc đầy lúc đủ trong người nàng thật khó chịu. Dịch mật trơn ướt tuôn theo từng nhịp động càng giảm ma sát bớt đau đớn. Đạt Kha đưa hạ thân tiến vào nhanh hơn, nóng thiếc va chạm cũng sâu hơn hoàn toàn có cả cơ thể nàng.
Sở Doanh đưa tay cắn nhẹ cố chịu đựng nhịp động dồn dập để không than rên, thân nàng cũng vì hắn mà không thôi chấn động. Nhịp thở cả lúc này càng gấp rút, Đạt Kha nhìn nàng chưa gì đã nhíu mi, nơi tư mật co rút nhanh chóng đến đỉnh quả nhiên là lần đầu không thoả mãn hắn gì cả.
Thế là bất chấp người nàng ra sao, hắn cứ nhịp động đưa nóng thiếc vào ra nhanh hơn. Sở Doanh nghe cả người choáng váng, không sức chóng cự ngất đi mặc thân thể vẫn còn bị hắn chi phối. Đạt Kha nhịp động thêm chốc lát cũng nhanh chóng đạt khoái cảm.
Hắn thở, thoả mãn mây mưa với vương phi mới, nóng thiếc rút ra máu theo bạch dịch trộn lẫn cũng theo ra phiếm ướt đùi ngọc. Hắn nâng người nàng lại nhìn thân thể nữ nhân lần đầu hoan ái, thuộc về mình thật xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là nước mắt vẫn theo má nàng tuôn xuống không ngớt.
Nàng rất đau khổ từ tâm cho đến xác, lúc ngủ vẫn có vẻ không yên chẳng thể biết được chính hắn vuốt nước mắt cho mình. Lau đi máu trên người nàng rồi ngồi cầm rượu uống, lâu lâu lại tấn kĩ chăn lông ủ ấm cho nàng cười nhạt nói một mình dù hướng về nàng.
- Nếu khóc sớm ta đã tha cho rồi!
Hắn chỉ ngồi nghe tiếng mưa phùn lại rơi bên ngoài lúc trời gần sáng, nâng vò rượu uống không hiểu sao càng uống càng tỉnh, càng tỉnh lại càng nhớ nhiều chuyện không vui. Nàng ngủ cạnh bên hắn mơ những cơn mộng mị ngập trong sợ hãi. Nàng chỉ mong mình mau chóng thoát ra khỏi ác mộng mà thôi.