- Ở đây không có ai tên Sở Doanh hết! - Một cụ già làng cố móm mém nói là mặt hắn có chút nhăn lại. Mỗi lần tìm không ra hắn điều tức giận hơn.
- Cụ có chắc không?
- Sao lại không? Ta còn trẻ lắm không đảng trí đâu con trai!
Cụ già làm Đạt Kha ôm trán, lính cũng sầu thảm theo vì nếu không có lại phải tìm tới tìm lui nữa. Người trong tộc chạy ra xem. Mấy bà dì dụi mắt trầm trồ…
- Sáng có người tuấn tú đến làm loạn, chiều lại có mỹ nhân đến bất phàm đến chắc cũng sắp gây chuyện đây!
- Cơ bắp kìa! Dáng thật là cao lớn ak!
- Nè! Phu quân của mấy người đang ở đây đó! - Ông chồng cả ghen với bốn bà vợ. Nhưng họ nhìn chồng mình rồi lại làm ngơ xem tiếp nam nhân tuấn tú.
Sở Doanh bước đến sau cố chen qua đám đông. Nhưng chưa kịp thấy gì nàng đã sững ra nghe chất giọng quen thuộc…
- Nàng ấy tên Sở Doanh. Chỉ cao tầm này thôi còn đang mang thai nữa!
Sở Doanh run lên, nàng không tin vào tai mình. Nàng còn tưởng mình đã quên hẳn giọng nói của hắn nhưng lại không. Mấy dì nhìn nhau rồi trả lời khi nàng cố chen qua vội vã…
- Ở đây chỉ có A Sở thôi nhưng không có thai!
Đạt Kha nghe vậy cứ tưởng lại thất vọng nhưng nàng đã chen qua kịp. Hắn sững ra nhìn nàng đang đứng đó mắt đầy lệ. Còn nàng lại thấy hắn nhạt nhòa cứ tưởng lại mơ giấc mộng đó. Đạt Kha tìm nàng, hắn cười rồi dang tay đón nàng vào lòng. Nhưng không chờ nàng chạy đến, Đạt Kha đã cười rồi vội bước đến ôm bổng nàng lên. Mọi người được một phen nhìn cảnh trùng phùng ngọt ngào.
Nàng không nghĩ sẽ còn được ôm như vậy nữa. Nàng không tin mình đang trong tay Đạt Kha. Hắn ghì chặt tay, dụi ngay vài vai nàng hít sâu mùi hương mong nhớ. Giọng Đạt Kha lúc này vì quá vui nên cũng đứt quảng không rõ ràng…
- Ta nhớ nàng lắm. Ta tìm nàng thật vất vả Sở Sở, tại sao lại trốn ta như vậy? - Đạt Kha mang chút tức giận nhưng tay vẫn là không dám buông nàng ra. Nàng khóc nghẹn nói.
- Hic… thiếp nghĩ người không còn cần thiếp nữa!
- Sao lại nghĩ thế chứ? Cuộc chiến làm ta chậm trể nàng đừng giận ta. Ta muốn nàng bên ta. Sau này không được rời xa ta nữa Sở Sở!
Sở Doanh vừa cười vừa khóc không ngờ có ngày Đạt Kha lại nói những lời như vậy với nàng. Mọi người nhìn đến sắp lóa mắt rồi thật chưa hiểu đây là chuyện gì. Đạt Kha nhớ nàng đến không còn muốn gì hơn ngoài nàng. Hơn một năm nay hắn như người khùng lao đầu vào cuộc chiến trống rỗng vì thiếu nàng. Nay lại có nàng trong tay hắn mới thở ra dễ dàng.
Cả hai trùng phùng như mơ, nên nhiều chuyện muốn nói cũng không nên lời, Đạt Kha chỉ biết cười ôm nàng. Nếu không vì nàng cản có lẽ hắn đã mặc kệ nhiều người để hôn lên môi nàng. Nhưng nàng che miệng hắn khóc nói.
- Cứu tiểu Luân ngay đi… Thiếp thật sự lo lắm!
- Tiểu Luân nào?
Đạt Kha có chút ngây ngô khi hỏi. Chính hắn cũng không thắc mắc vì sao đã hơn một năm vẫn chỉ tìm nàng mang thai. Hắn lo cho nàng chứ không nghĩ thêm về đứa trẻ ắt sẽ ra đời. Nàng nghẹn ngào nói…
- Bốt Nhĩ Thích Đạt Luân… con của chúng ta. Tam vương gia bắt mất con rồi!
Đạt Kha đứng ngây ra vẫn ôm nàng khóc nấc trong tay mình. Vừa thấy trùng phùng hạnh phúc nhưng mọi thứ vẫn còn chưa êm đẹp như hắn ngỡ.
———————
Mọi người len lén nhìn đại vương thực sự đang ở đây. Giờ thì họ tin Sở Doanh là vương phi rồi.
Đạt Kha ra lệnh cho thuộc hạ rồi trở vào căn lều của nàng. Sở Doanh ngồi bên giường nhìn quần áo, tả bé xíu của con không thể thôi rơi lệ. Đạt Kha thấy vậy vội ôm khẽ từ sau dịu dàng xoa diệu cho nàng.
- Ta đã cho người đi trước theo chân tam ca rồi! Ngày mai đến đó mọi chuyện sẽ ổn thôi nàng đừng khóc nữa!
- Hic… hắn có cho thằng bé ăn hay không? Lỡ con đói hay không chịu ngủ… con sẽ rất sợ hãi!
- Con sẽ không sao đâu!
Đạt Kha trấn an, môi hôn lên môi nàng. Quá lâu để trải qua cảm xúc ngọt ngào này khiến nàng cũng rất hạnh phúc nhưng lo lắng cho con không khiến nàng thoải mái.
Không như Đạt Kha vì xa cách, phải nhớ nhưng nàng từng ấy thời gian nên sớm đè nàng xuống giường cởi xiêm y ra. Hắn nhớ nàng, muốn có nàng để thõa nhung nhớ ấy. Nàng nhíu mi nghe tay Đạt Kha không nhẫn nại, hắn cuồng dã hôn đầy quyến luyến lên người nàng. Nàng cố ngăn tay hắn lại…
- Con đang bị bắt… đừng Đạt Kha…
- Đạt Khương cần nó nguyên vẹn mới dọa được ta nên đừng lo nữa. Con không bị hại đâu!
Đạt Kha nói rất thờ ơ trấn an nàng rồi lại ham muốn có nàng. Nàng cảm thấy có chút hụt hẫn, sự hạnh phúc có hắn bên cạnh không còn nguyên vẹn…
- Người rõ ràng không lo cho con. Dù người không muốn có nó nhưng nó là con của người mà hic… sao người luôn lạnh lùng như vậy chứ? Không yêu thương con cũng phải lo cho an nguy của con chứ?
Sở Doanh rất giận khi Đạt Kha như thế, nàng đánh vào ngực hắn, không muốn hắn ôm nữa. Đạt Kha im lặng chịu đựng từng đấm của nàng rồi lại ép hôn môi nàng. Nàng mím môi quyết không đáp trả, cả người vùng vẩy chống đối Đạt Kha. Nhưng hắn tức giận ghì chặt hai tay nàng ra nói lớn khi đã không còn chịu đựng được nữa…
- Sao ta phải yêu một đứa trẻ chưa từng gặp mặt chứ? Chỉ tại nó nàng nỡ nhẫn tâm chạy trốn ta. Tại vì có nó mà ta đau khổ chẳng đêm nào ngủ yên giấc vì chưa tìm ra nàng. Chỉ tại nó mà nữ nhân ta yêu không thèm quan tâm đến tình cảm, suy nghĩ của ta nữa!
Sở Doanh ngớ ta nhìn vẻ mặt thống khổ của Đạt Kha. Hắn thật sự rất giận nàng. Giận nàng đến mức không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, ngày hay đêm đều nghĩ về mình nàng. Chính vì quá giận hắn chỉ muốn ích kỉ không quan tâm đến gì khác nữa. tay hắn lơi đi và buông nàng ra, rời khỏi người nàng.
Nàng run lên vì quá lo cho con không nghĩ đến Đạt Kha. Tính cách hắn vốn tàn nhẫn bên ngoài những cũng dành rất nhiều tình cảm trong lòng. Hắn vốn không cần đứa trẻ, nàng tự ý giữ con đã đành còn bắt ép hắn yêu con ngay thật là ngốc nghếch. Vốn nàng cứ nghĩ Đạt Kha cũng như mình, con là ruột thịt sẽ yêu thương hơn mọi thứ trên đời.
Sở Doanh ngồi lên nhìn Đạt Kha chóng tay đỡ trán có vẻ mệt mỏi. Tìm nàng quá vất vả, chính tình cảm làm hắn kiệt sức. Hắn chỉ muốn bên nàng như trước không phải có rắc rối như thế này. Và nàng run lên ôm vội ngang người hắn từ phía sau…
- Đạt Kha… thiếp xin lỗi…
Nàng ngốc nghếch lại làm Đạt Kha buồn. Hắn nhìn lại, có chút thở ra rồi cũng ôm lấy nàng nói có vẻ điềm tĩnh hơn…
- Không! Do ta nóng tính quá. Nàng vì lo cho con thôi!
- Thiếp yêu con vì con là của riêng chúng ta. Dù cho người có chọn Y Nhi thì thiếp nghĩ có con là chiến thắng rồi!
Nàng nói ra nỗi đau khổ suốt của mình nhưng Đạt Kha âu yếm giữ thật chặt…
- Y Nhi trách ta không còn như trước. Ta cũng không còn là ta từ khi gặp nàng. Nàng không giết ta lại lấy tâm của ta. Nàng vì thế không được rời xa ta nữa. Ta sẽ cứu con về, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau được không?
Lời ngọt ngào từ miệng Đạt Kha khiến tim nàng vỡ òa hạnh phúc. Nàng cười ngay, dụi vào ngực hắn nói có chút nghẹn ngào…
- Thiếp không mơ đúng không Đạt Kha?
- Ừhm… nàng không mơ!
Hắn cười lại dùng môi ấn nhẹ lên môi nàng. Sở Doanh hạnh phúc nhìn hắn bên cạnh, tâm hắn cũng thuộc về nàng nàng không còn là nữ nhân hữu danh vô thực bên hắn nữa.
Đạt Kha nhìn nàng trần trụi trước mắt cũng không nghĩ nàng đã sanh tiểu bảo bối rồi vì dáng vẻ mảnh mai không khác là mấy. Chỉ duy đường cong mềm mại có chút phát triển theo chiều hướng tốt khiến hắn vô cùng ưng ý. Nàng hạnh phúc nhìn hắn hôn lên ngực mình, tay cũng luồng vào tóc Đạt Kha nói.
- Yêu con vì thiếp nha đại vương!
Đạt Kha ngẩn lên, trông ánh mắt chờ đợi của nàng hắn chỉ đành dụi tiếp hôn ngực nàng và nói có chút làm ngơ…
- Ta không hình dung nổi. Đợi gặp thằng bé đi rồi yêu sau cũng được! - Để yêu vương phi muốn giết mình hắn cũng tốn thời gian khá lâu, không trách thiếu tự tin sẽ yêu đứa nhỏ con mình. Nàng vì thế giữ hai bên má hắn.
- Người trốn tránh trách nhiệm hả?
Hắn cũng vì “vui vẻ” trên người nàng mới có “hậu quả” đáng yêu như vậy, lại dám nói để sau mới yêu con. Đạt Kha khổ sở, hắn không biết nàng định tra tấn mình đến bao giờ mới được ăn thịt nàng.
- Ta sẽ yêu thằng bé… chỉ sau nàng thôi chịu chưa? - Lời Đạt Kha làm nàng cười ngay, bẽn lẽn nói với hắn.
- Còn thiếp cũng yêu người chỉ sau thằng bé thôi chịu không?
- Nàng dám…
Sở Doanh bật cười vì chọc được hắn rồi. Đạt Kha vì thế quyết không tha cho nàng. Cả hai nhớ nhung, quyến luyến không rời suốt đêm. Đạt Kha đã ở bên nàng, nàng chỉ mong con sẽ sớm về lại cùng nàng, cả nhà hạnh phúc. Nàng chìm vào giấc ngủ sâu vẫn không thôi lo lắng đây là cơn ác mộng có một đạn hạnh phúc chen vào.
Nàng không biết Đạt Kha nằm cạnh nhìn nàng ngủ vùi còn hắn lại không dám ngủ. Hắn rất thanh thản nhưng vẫn không dám ngủ. Tay ôm lấy nàng, mắt trông chừng cứ lo nàng lại biến mất, môi mỉm cười vì nàng vẫn ở đây bên mình. Đạt kha khẽ hôn tóc nàng, từ giờ hắn sẽ không để vương phi rời xa đại vương nữa.
Nàng lim dim mở mắt thấy chỉ còn mỗi mình nằm trên giường không có tiểu Luân cũng không có Đạt Kha. Sự trống vắng làm nàng không điềm tĩnh. Nàng hoảng sợ vội bước xuống, chân vướn chăn té nhoài. Nàng khóc gọi như đứa trẻ…
- Đạt Kha…Đạt Kha…
Đạt Kha đang bên ngoài dặn dò lính lên đường nghe giọng nàng gọi cũng vội chạy vào. Nhìn nàng té còn khóc như vậy hắn đỡ lên ngay không quên chửi vì lo…
- Đi đứng cẩn thận chứ? Đau lắm mới khóc đúng không? – Nàng không nghe hắn la gì, vội dụi vào lòng Đạt Kha .
- Hic… thiếp sợ lại nằm mơ vì dậy không thấy người, cả con cũng không bên thiếp nữa…
Nhìn nàng nhõng nhẽo như vậy hắn chỉ cười khì dễ dàng lợi dụng. Nàng không để ý chính mình vừa dậy vẫn còn trần trụi, hắn dỗ dành không quên vuốt ve được hết người nàng.
- Ngoan! Giờ ta đi tìm con về cho nàng đây!
- Thật không?… con sẽ ổn đúng không Đạt Kha?
- Tất nhiên! Con của Đạt Kha này chắc chắn phải rất ương bướng, cứng đầu, thêm nàng vào nữa lại càng lì lợm không ai đối phó được đâu!
Nàng cũng thật mong như vậy và đưa con trở về. So với sự quá quắc thiếu suy nghĩ của nhị vương gia, tam vương gia quả nhiên dùng cách nhẹ nhàng thâm thúy hơn. Nhưng ai muốn chống đối Đạt Kha điều lãnh chung một kết cục thôi.
———————–
Tam vương gia ngồi trên ghế với suy nghĩ chọc tức Đạt Kha, Trong lòng hiển nhiên vô cùng thoải mái. Nhất là được lợi sau là là kiểm soát hai vùng đất thất thế còn lại của hai hoàng huynh. Khi có đủ quyền lực chuyện lật đổ Đạt Kha cũng không khó khăn.
Tiếc là lúc tính toán Đạt Khương không hề nghĩ đến hậu quả này khi đi bắt con Đạt Kha về. Y hét với mấy bà vú nuôi…
- Mau làm nó nín khóc đi, ồn chết đi được!
- Nó không chịu uống sữa hay ăn gì hết vương gia ơi!
- … Đạt Kha không đến nhanh chắc ta chết quá!
Thằng bé từ lúc bị bắt cứ nhầm lúc vương gia buồn ngủ là khóc. Giọng khóc cực kì khỏe, có trốn chui vẫn nghe ầm ầm. Chịu không thấu Đạt Khương xông đến bế thằng bé lên xem thử. Mọi người hơi lo vương gia sẽ nặng tay với đứa nhỏ. Nhưng lạ thay tiểu Luân vừa nhìn thấy tam thúc liền nín và ngặm lấy tay không quấy nữa.
Cả bọn nô tì cực khổ dỗ cả ngày không thành nhưng vương gia vừa “dỗ” đã được nên hùa nhau vỗ tay. Rời tay vương gia nó lại khóc, được ôm thì nằm gọn, thậm chí còn cười với vương gia. Tam vương gia có chút thở dài với đứa nhỏ này rồi ra lệnh…
- Mang sữa đến đây ta sẽ đút cho!
- Dạ, vương gia!
Bé con nhỏ xíu trong tay thúc ruột nhăm nhăm từng muỗng sữa rồi ngẩn lên cười khoe hai răng nhỏ, mắt tròn xoe sáng rỡ. Bọn nô tì xúm nhau thản thốt.
- Đáng yêu quá! Thằng bé chỉ thích mỗi người thôi vương gia ơi! - Đạt Khương nghe có chút giật mình vội phản bác ngay.
- Nói bậy! Đây là con tin của ta, thích ghét cái gì chứ?
Đạt Khương nói rồi mắt cũng nhìn bé con khấu khỉnh đáng yêu đang cười với mình. Thật sự tam vương gia thay tình nhân như thay áo chưa lập phi, dĩ nhiên con cái cũng chưa có. Nay tiểu Luân thật là biết cách lấy lòng kẻ bắt cóc mà.
Thế là thằng bé ăn no rồi lại ngủ ngon chẳng thèm nhớ mẹ nói gì quấy phá càng khiến tam vương cưng chết đi được. Chỉ mới vỏn vẹn hai ngày, “con tin” đã có cả rương áo ấm lẫn đồ chơi. Ai nhìn còn tưởng vương gia mang con rơi bên ngoài về ấy chứ.
Đạt Khương mỉm cười nhìn tiểu Luân ngồi trong đóng đồ chơi gỗ. Y nói như tự lảm nhảm một mình…
- Con thật giống cha của con đó. Hồi bé hắn cũng thật xinh xắn dễ thương rồi… rồi ta thật không thể ưa nổi nữa!
Tiểu Luân tròn xoe mắt nhìn không hiểu gì rồi lại bò đến cho Đạt Khương ôm. Y vì thế tạm quên chuyện bực mình do cha của thằng nhóc mang đến. Y ẵm thằng bé lên cười rồi ôm hun, thậm chí còn bế đi lòng vòng chơi…
- Đạt Kha có động tĩnh gì chưa?
- Nghe tin đại vương về đại bình nguyên rồi!
- Tốt! Chuẩn bị đón tiếp hắn đi là vừa!
Tiểu Luân ngủ say trên tay ông thúc. Tam vương gia cẩn thận cho vào nôi mây thật là nhẹ nhàng. Tiểu Luân ngủ ngoan một mình trong căn lều riêng không giống bị bắt cóc chút nào. Cứ ngỡ Đạt Kha sẽ làm ầm nhưng mọi thứ cứ êm ắng thật kì lạ. Chờ Đạt Kha kiểu vậy thật dễ mất bình tĩnh.
Đột nhiên giọng vú nuôi la lên kinh hãi…
- Áh… có kẻ bắt mất đứa bé rồi vương gia ơi!
- Cái gì???