"Ông đang sợ hãi", nhìn thấy hắn bối rối, Thích căn bản
không vội sửa sang lại quần áo của chính mình, ngược lại càng lớn mật
đến gần hắn, theo dõi ánh mắt hắn, "Ông đang sợ cái gì?"
"Nghĩ bậy bạ gì vậy?". Lý Kiều theo bản năng lui về sau, lại thoáng
thấy áo khoác trên người cô sắp tuột xuống nên không thể không đưa tay
giữ chặt, mà cô lại thuận thế tiến sát vào trong lòng hắn, cười đến đắc ý mà kiều mỵ.
Con ngươi đen hơi trầm xuống, có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở
của cô phả vào cằm hắn, vừa thơm lại ấm áp, mang theo dụ hoặc làm người
ta say mê.
"Cô uống rượu?" Hắn bỗng dưng giữ lấy cô.
"Một chút", cô cười, đôi môi dưới ngòn đèn ánh lên một lớp sáng bóng
nhẹ nhàng, chậm rãi tới gần hắn, "Ông có muốn biết tôi uống loại rượu gì hay không?"
"Đủ rồi!" Hắn mạnh giữ chặt hai vai của cô, lạnh lùng nói, "Cô nhìn xem cô bây giờ còn ra bộ dạng gì nữa!"
Tiểu yêu tinh chết tiệt này, cô học ở đâu cái thứ kĩ xảo mỵ hoặc này? Làm cho hắn tức giận, rất tức giận, lại còn tâm phiền ý loạn, không thể chống đỡ được.
Nhưng sự nghiêm túc của hắn căn bản không dọa được đến Thích, hai tay cô, nhẹ nhàng mà đặt trước ngực hắn, cảm giác được thân thể hắn trong
nháy mắt buộc chặt.
"Tim ông đập rất nhanh", cô nheo mắt mỉm cười, giống một đứa nhỏ hồn nhiên, "Một, hai, ba... A, càng ngày nhảy càng nhanh!"
"Tôi làm ông động tâm, đúng không". Cô chăm chú nhìn hắn, nhẹ nhàng mà cười.
Hắn trừng mắt với cô, tiết tấu hô hấp càng thêm rối loạn.
"Tôi là một người đàn ông bình thường". Hắn thản nhiên, cố gắng duy trì vẻ trấn định, "Điều này chẳng có nghĩa gì cả."
"Tôi muốn một món quà nữa của ông, được không?" Cô một chút cũng không chịu đầu hàng, ngược lại còn ẩn ẩn đắc ý.
"Nói". Hắn gấp gáp muốn thoát khỏi dây dưa với cô.
"Hôn tôi". Ngón tay mảnh khảnh của cô cố ý lướt qua môi hắn.
Hắn hơi chấn động, lạnh lùng từ chối : "Không được"
Thích bất mãn nhìn hắn ——— sự tự chủ của người đàn ông này thật là làm cho cô thống hận.
"Thích", Lý Hoàn đẩy cửa ra, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống của hai người lúc này, "Có người đưa tới một món quà, muốn đích thân giao
tận tay cho chị"
Hắn vừa dứt lời, một thứ gì đó đã bay qua đây.
Thích theo bản năng bắt lấy, áo khoác trên người hoàn toàn rơi xuống.
"Chết tiệt!" Lý Kiều cắn răng, oán hận kéo thân thể cô lại, đem cô
vây vào lòng mình, lấy tốc độ nhanh nhất thay cô kéo khóa váy lên. Khi
đầu ngón tay lướt qua da thịt, tay hắn lại có chút run run.
Giương mắt nhìn Lý Hoàn vân còn đứng đó như cũ, đã thấy tên kia không e dè gì nhìn hai người bọn họ, làm càn cười, thổi một tiếng huých sáo.
Thích lại không chú ý tới phản ứng của hắn, mà tò mò mở cái hộp quà tinh xảo ở trong tay ra.
Đột nhiên, cô kiềm lòng không được phát ra một tiếng than nhẹ.
Là một chiếc nhẫn, xinh đẹp không thể hình dung được.
Hoa hồng tạo hình từ Rubi, trong suốt lóa mắt, những mảnh màu vàng
kết thành một vòng tròn, chuôi nhọn bốn cạnh sáng tạo, giống như một mũi tên.
——- Thích, em căn bản không phải là hoa lam kế.
Em là hoa hồng, mang những thứ thuộc về hoa hồng.
Thanh âm trầm thấp đột nhiên xâm nhập vào lòng cô, cô kích động nhìn Lý Hoàn : "Anh ta đâu?"
"Thật sao?" Thích nhảy xuống cái bàn, rời khỏi ôm ấp của Lý Kiều, vội vàng chạy về hướng phòng khách, không để ý đến thân thể người kia hơi
cứng đờ lại.
Lý Kiều đứng tại chỗ nhìn thân ảnh cô chạy đi, tim có chút đập mạnh loạn nhịp.
Người đi rồi, nhưng hương thơm vẫn còn đọng lại trong cõi lòng, phiền nhiễu suy nghĩ của hắn, trong lòng đột nhiên dấy lên một ngọn lửa vô
danh, hắn đúng là làm hư cô, mới để cho cô trở nên tùy hứng như vậy, một phút trước còn liều mạng trêu trọc hắn, giây tiếp theo đã rời đi không
kịp quay đầu lại.
Hắn nhớ lại ánh mắt cô khi nhìn thấy chiếc nhẫn kia, vui mừng như thế, hưng phấn như thế.
Đến tột cùng là ai tặng cô chiếc nhẫn đó?
Hắn vẫn nghĩ rằng bản thân đã rất hiểu cô, vì hắn đã nhìn cô lớn lên, nhưng giờ phút này, hắn bỗng nhiên phát hiện rằng hắn dường như chẳng
biết gì về cô cả.
——————————————–
Trước của sổ sát đất, một thân ảnh cao gầy dang dựa vào, tư thế nhàn
hạ mà suất khí, người kia đang cùng cha cô nâng ly nói chuyện với nhau,
thỉnh thoảng mỉm cười, không một chút kiêu ngạo siểm nịnh.
"Tô!" Thích vui vẻ kêu lên, vọt tới trước người anh, " Đúng là anh rồi!"
Khó trách thời điểm cô rời đi, anh lại phản ứng bình thản như vậy,
thì ra sớm đoán trước được cô sẽ nói tạm biệt, làm hại cô canh cánh
trong lòng bấy lâu nay.
Tô mỉm cười, thuận tiện đem cô kéo vào lòng : "Thích món quà của anh không?"
Thích đang đắm chìm trong niềm vui không chú ý đến động tác của anh
trong mắt người khác có bao nhiêu thân thiết, chỉ là thích thú không
ngừng đánh giá chiếc nhẫn trong tay: "Thích, quả thực là yêu chết đi
được!"
"Vậy đeo vào đi" Tô lấy lại chiếc nhẫn, cầm tay cô nhẹ nhàng mà xỏ vào ngón tay cô.
Ánh sáng hoa hồng ngọc, lặng yên tỏa ra trên ngón giữa của cô, đẹp đến rung động lòng người.
Thích ngẩng đầu nhìn Tô, anh thản nhiên cười, cùng cô đối diện: "Xem
đi, thế này mới thích hợp với em đúng không? Trên đời chỉ duy nhất một
đóa này, giống như em vậy".
Cổ họng Thích bỗng nhiên nghẹn lại, mũi có điểm nồng ——- lời anh nói, cũng chính là khát vọng trong lòng cô.
Diệp Thích chính là Diệp Thích, trên đời này chỉ có một, không giống bất kỳ ai, và cũng muốn một tình yêu đơn thuần.
Cạnh cửa sổ sát đất, hai người tựa sát vào nhau nhìn nhau cười, chàng trai cầm lấy tay Thích, chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô lấp lánh ánh
sáng.
Gương mặt Thích, một nửa là sắc của đêm tối, một nửa là ánh sáng của
ngọn đèn, nụ cười của cô mang một nét ngọt ngào đau thương, mà trong ánh mắt của chàng trai đang chăm chú nhìn cô kia, lại có một ngọn lửa kích
động.
——– khi Lý Kiều bước vào, đã thấy một hình ảnh như vậy.