"Ai cho cô tùy tiện vào phòng bệnh này?". Ánh mắt bác sĩ nghiêm khắc nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng, "Đi ra ngoài".
Không muốn liên lụy đến Ginny, tôi ngoan ngoãn chuẩn bị chạy lấy người.
"Không sao", thanh âm ôn hòa mà bình tĩnh vang lên, "Cô ấy là người bạn nhỏ của tôi".
Tôi kinh ngạc quay đầu, ánh mắt của ông ấy cũng rời khỏi người tôi, phối hợp với bác sĩ cởi bỏ nút áo.
Thẳng thắn mà nói, dáng người ông ấy bảo dưỡng rất tốt ——– hai gò má tôi nóng rực.
Phần băng gạc quấn quanh eo được cởi bỏ từ từ, một vết thương ghê người đã đập vào mi mắt.
Hô hấp của tôi ngưng lại, trong lòng khiếp sợ vạn phần.
Ông ấy có lẽ không dự đoán được tôi cứ nhìn như vậy không tránh né,
ánh mắt có chút thay đổi, còn mang theo một tia dò xét điều tra.
Tôi trầm mặc không nói lời nào, đợi cho bác sĩ đi rồi, mới ra vẻ
thoải mái mỉm cười: "Ngoại trừ kinh nghiệm trong phim, tôi lần đầu tiên
thấy vết thương do súng".
"Cô không sợ?"
"Có một chút, không sao", tôi bất chợt hốt hoảng nhìn hắn, "Chẳng lẽ
ông muốn diệt khẩu ——- làm ơn đi, tôi chỉ là nhìn thân thể ông một chút
mà thôi, ông không bảo thủ như vậy chứ?"
Ông ấy nhìn tôi chằm chằm không mở miệng, trong mắt có thứ gì đó chợt lóe qua, đó là thứ cảm xúc mà tôi vẫn không thể hiểu được.
"Ông vừa rồi kêu tôi là bạn của ông". Tôi chủ động đánh vỡ không khí trầm mặc trong phòng.
Ông ấy lắc đầu: "Là người bạn nhỏ".
"Kiểu xưng hô này", tôi bất mãn nhíu mi, "Nghe qua cảm thấy không đủ chân thành"
"Bạn bè của tôi không nhiều lắm". Ông ấy nói
Tôi trừng mắt ——– ý của ông ấy chính là, phải may mắn lắm mới được
ông ấy nhận làm bạn, tôi hẳn là nên ngàn lần cảm kích, đa tạ phúc ân?
Nhưng tôi chỉ nở nụ cười một chút, tôi thật sự có chút tự hào kiêu ngạo khi được ông ấy chấp nhận.
Bạn nhỏ thì bạn nhỏ, kệ nó di.
"Mọi người nói, ông là một tên xã hội đen". Tôi nhìn miệng vết thương của ông ấy bĩu môi ——– đó là vật chứng xác minh rõ nhất.
Ông ấy thản nhiên cong khóe môi lên.
"Nói nghe một chút, các hạ phải chăng có lâu đài ởScotland, có trang
viên ở Anh, có du thuyền trên Đại Tây Dương? " Tôi mang một bộ dạng hiếu kì hỏi.
Ông ấy cười, từ chối trả lời: "Nghe qua giống như một cuộc sống hưởng thụ".
"Hình như những cô gái trẻ đều thích lâu đài?" Ông ấy lại hỏi.
"Nguyên nhân đều do cổ tích ảnh hưởng, hoàng tử vượt qua mọi khó khăn tới cứu công chúa, từ đó về sau sống trong một lâu đài hạnh phúc mãi
mãi——– có điều thực tế thì lại rất đáng sợ". Tôi uể oải trả lời.
Ông ấy nghe vậy lại bật cười hiếm thấy, mắt nâu hiện lên một tia ấm áp.
Tôi nhìn có chút sững sờ, nửa ngày mới tiếp tục đề tài: "Tôi từng đi
qua vài khu trang viên, từ cửa lớn đến nhà chính, phải băng qua một bãi
cỏ phiến to và rừng rậm, đi đường phải mất một giờ, trời hết nắng rồi
lại mưa, thật là khó có thể miêu tả được mức độ phô trương lãng phí".
"Những nhu cầu đó cũng không trái pháp luật". Ông ấy kết luận ngắn gọn.
Tôi lại một lần nữa kính trọng vẻ mặt nghiêm túc, tâm phục khẩu phục khí thế bất động như núi của ông ấy.
"Tôi phải đi", tôi nhìn đồng hồ, "Ngày mai phải nộp luận văn, không thể để nước tới trôn mới nhảy".
"Được", ông ấy vì lời nói trẻ con của tôi mà giật mình một chút, sau đó mỉm cười, "Vậy chúc cô may mắn".
Tôi bắt đầu thật thích công việc trong bệnh viện này. Trong lòng nhảy nhót hân hoan vui sướng, giống như cảm giác mỗi sớm thức dậy, cảm nhận
được những tia nắng mặt trời chiếu vào mặt mình.
Cửa phòng khép hờ, tôi đứng ở nơi đó có chút do dự.
"Bác sĩ nói tuần sau có thể xuất viện". Một giọng nam xa lạ vang lên.
"Ừ, tôi ở trong này buồn đủ lâu rồi". Là tiếng nói trầm thấp dễ nghe của ông ấy.
Lòng tôi bỗng hốt hoảng —— ông ấy rất nhanh sẽ phải rời khỏi sao?
"Sợ là có người sẽ bị tổn thương". Trong lời nói, có một chút trêu chọc.
"Vẫn chỉ là một cô bé", ông ấy dường như nở nụ cười một chút, ngữ khí có chút phiền muộn, "Người khác có thể không hiểu, cậu còn không rõ tôi sao ——–khắp thế gian này, cũng chỉ có duy nhất một Lãnh Hoan mà thôi".
Bó hoa trong tay tôi rơi xuống, những cánh hoa văng ra hỗn loạn.
Chỉ là thanh âm rất nhỏ này, cũng đủ để người trong phòng phát hiện,
cửa nhanh chóng bị người ta mở ra ——— là người đàn ông có đôi mắt phượng kia.
Tôi vội vạng lui về phía sau, nhìn những bông hoa bị anh ta dẫm nát,
hồng tro một mảnh, giống như trái tim đang bị bóp nghẹn của tôi, một
giọt chất lỏng bắt đầu xông lên chuẩn bị trào ra, tôi xoay người chạy
như điên.
"Hàn tiểu thư!" Chỗ rẽ hành lang, tôi bị một người kéo mạnh cánh tay lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt đã không còn nước mắt, biểu tình bình tĩnh, thời gian vừa rồi cũng đủ để tôi che dấu hết tất cả cảm xúc
bị sụp đổ.
"Tên tôi là Lý Kiều". Anh ta nói, đôi mắt phượng lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bĩu môi tự giễu ——- đúng là sấm dội bên tai, cái tên luôn xuất
hiện cũng với tập đoàn Hoa Hạ. Lúc này, tất cả mọi khúc mắc trong lòng
hoàn toàn được cởi bỏ. Tôi cuối cùng cũng hiểu được, vì sao lúc mới gặp, lại có cảm giác quen mặt —— tựa như cố nhân? Thật là nực cười! Tôi lại ở trước mặt Diệp Thính Phong hỏi xem ông ta có biết Lãnh Hoan hay không!
"Cô không sao chứ? Hàn tiểu thư?" Lý Kiều lên tiếng, trong giọng nói mang theo một chút tìm tòi cùng vài phần thân thiết.
Anh ta từng khiến tôi liên tưởng đến hồ ly cao quý giảo hoạt, mà trên thực tế, đúng là như vậy.
"Không có việc gì", tôi ngẩng đầu lên, "Anh nghĩ tôi có thể có chuyện gì sao?"
Anh ta không nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hẳn là không dự đoán được tôi sẽ hỏi như vậy.
"Cửa là do anh cố ý mở ra". Tôi nhìn anh ta thản nhiên thuật lại.
"Đúng". Anh ta không phủ nhận.
"Anh thật đúng là xứng chức con rể". Giọng nói tôi mang theo trào phúng.
"Tôi cũng không có ác ý, Hàn tiểu thư", anh ta không hề tức giận,
nhìn tôi chậm rãi mở miệng, "Tôi chỉ muốn nói cho cô, người của Diệp gia về phương diện tình cảm có một loại cố chấp khó có thể tưởng tượng. Về
điểm này, tôi đã được lãnh giáo, cũng tình nguyện cam chịu".
"Lý tiên sinh đây là đang khoe hạnh phúc của bản thân sao?"
"Việc này tôi không cần phải khoe ra", anh ta lưu loát lên tiếng,
"tôi chỉ là muốn giúp cô hiểu rõ sự thật, miễn cho ngày sau bị khổ sở".
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
"Cô và cô ấy, có một số nét rất giống nhau", anh ta than nhẹ một tiếng, "Nhưng cô chung quy vẫn không phải là cô ấy".
Tôi chết chân, vô lực đoán xem trong lời nói của anh ta có bao nhiêu
châm biếm, mà trên thực tế, điều đó cũng không còn quan trọng.
"Tôi cảm thấy ông ấy thích cô", anh ta nhìn chăm chú vào tôi, thanh
âm bình thản, "Nhưng không phải là kiểu tình cảm của nam nữ, có lẽ là
đặc biệt hơn rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là tình yêu".
Tôi rất khó chịu, lại không thể nặn ra một chút nước mắt. Đáng buồn thay, tôi cũng có cái nhìn giống anh ta.
Ông khỏe không?
Tôi gặp một người đàn ông, cũng là sinh viên khoa toán trường đại học Hoàng Gia. Đeo mắt kính, nhưng không ngốc nghếch. Chỉ là không được anh tuấn như ông. Nếu không có thay đổi, chúng tôi vào tháng năm sẽ đính
hôn. Tôi lại nhận được một giải thưởng, thật là nhàm chán. Đành phải để
quản gia đem mấy cái cúp không dùng đổi thành một khu vườn. Đối với tôi, cái căn nhà nhỏ ở bên đường còn giá trị hơn mấy cái danh hàm vô nghĩa
này.
——– tôi đúng giờ viết thư cho Diệp Thính Phong, có khi rất ngắn lại
có khi thật dài, sau những ngày tháng quen biết nhau, hàng năm đều như
vậy.
Trong thư tôi không dùng xưng hô, bởi vì ông ấy đối với tôi vừa quen thuộc lại lạ lẫm, gần gũi mà xa xôi.
Nhưng ông ấy lại gọi tôi là tiểu Hàn.
Chúng tôi không dùng email, mà là viết tay. Tôi thích nhìn những nét chữ mà ông ấy tự tay viết ra.
Tôi không hề phiền hà kể cho ông ấy nghe về tất cả những gì tôi thấy
cùng suy nghĩ của mình, cực kỳ vụn vặt, giống như một đứa trẻ khoe
khoang thành tích cùng nỗi khổ của mình với một trưởng bối. Mà quả thật, tôi rất kính trọng ông ấy... tôi không dám nói yêu ông ấy, có khi lại
thấy cảm tình của mình trong mắt người đàn ông như vậy giống như một
loại phần thưởng. Trong lá thư hồi âm gần nhất, ông ấy nói ——–
Tiểu Hàn, cô gặp được một người đàn ông có thể dựa vào cả đời, tôi thật vui mừng.
Gần đây thường xuyên nằm mơ thấy Lãnh Hoan. Tôi đã từng nói qua, kỳ
thật cô và cô ấy có điểm rất giống nhau chưa? Nhưng cô so với cô ấy lại
càng kiên cường và mạnh mẽ hơn.
Tôi vẫn luôn hy vọng cô ấy có thể giống như cô, có một gia đình an
nhàn hạnh phúc, không có âu lo, không có bệnh tật, cuộc sống khỏe mạnh
vui vẻ. Trên con người cô, tôi lại gặp được những thứ mà tôi hy vọng cô
ấy sẽ có.
Nhưng tôi vẫn bất lực.
Đem bức thư đã đọc đi đọc lại vô số lần kẹp vào cuốn sổ, tôi cười chua xót.
Tôi lừa ông ấy, căn bản là không có người đàn ông đính hôn nào cả,
trên phương diện tình cảm, tôi đã trở thành một người tàn phế.
Trên người tôi có những thứ mà ông ấy hy vọng Lãnh Hoan có được? Sai
rồi, ngoại trừ tình yêu của ông ấy ——- trời mới biết nếu có thể, tôi
nguyện ý giảm thọ vài thập niên để đổi lấy cơ hội cùng sóng vai với ông
ấy.
Thư của ông ấy đã trễ mấy ngày, chuyện này có chút khác thường.
Đứng lên định rời khỏi, không hiểu sao lại đụng phải tách cà phê trên bàn, tiếng rơi vỡ chói tai vang lên, trên sàn vương vãi những mảnh nhỏ
trắng noãn.
Tôi ngơ ngác tại chỗ, nhìn phục vụ lau sạch sàn, ngực từng trận khó thở.
Tiếng chuông di động giờ phút này vang lên, tôi tiếp cuộc gọi: "Alo?"
Đáp lại là một sự trầm mặc.
Thanh âm của tôi bỗng nhiên sắc bén hơn: "Alo?"
"Ông ấy...." Là giọng nói đau thương và mỏi mệt của Lý Kiều, anh ta ngay cả nói cũng không nên lời.
Cơn đau ngực nhất thời kéo đến, tôi chống lấy chiếc bàn, chỉ cảm thấy một trận trời đất xoay chuyển, không thể đứng vững.
Thời điểm ý thức tan rã, tôi chợt nhìn thấy ông ấy khoác một chiếc áo dài màu đen, lẳng lặng đứng trong ánh mặt trời, cao lớn mạnh mẽ.
Ông ấy để lại cho tôi một khu trang viên lâu đời, đẹp đẽ, xa hoa, sang trọng y như những miêu tả trong tiểu thuyết Anh.
Từ cửa lớn đến tòa nhà chính, lái xe mất hai mươi phút, có bãi cỏ phiến to cùng cây rừng, có một đàn hưu ngủ cạnh bờ sông.
Ông ấy nhớ rất rõ lời tôi nói.
Tôi đương nhiên biết ông ấy cũng có một lâu đài ởScotland, nhưng nơi đó không thuộc về tôi.
Cũng giống như tòa thành trong trái tim ông ấy không gì có thể phá
bỏ, nơi đó có công chúa mà ông ấy yêu thương, nhưng ông ấy lại làm một
cái trang viên, để đem tôi phóng sinh.
"Cô vừa nói.. khu trang viên này là của cô?" Người đàn ông độc thân
kim cương được bạn bè giới thiệu trước mắt đang nhìn tôi, ánh mắt tràn
đầy khiếp sợ. "Phải". Tôi thản nhiên gật đầu.
"Cô có biết là, những bức họa treo trên hành lang kia cũng đủ để
người ta tiêu xài cả đời?". Anh ta hỏi lại, thanh âm xen lẫn run rẩy.
"Tôi biết". Tôi xoay người, môt mình bước ra phía ngoài.
"Hàn tiểu thư——–" Anh ta thiết tha gọi lại phía sau.
"Anh đi đi". Tôi cũng không thèm quay lại đáp.
Nếu cứ nhìn gương mặt ngay cả liếc mắt cũng không giấu được vẻ tham lam cùng bần tiện này, tôi sợ bản thân sẽ nôn mửa tại chỗ.
Tôi còn nhớ rõ ngày ấy đã từng nói với Diệp Thính Phong câu nói của
Ophelia ——— ai cho tôi kim cương lớn nhất, người đó yêu tôi nhất.
Giờ lại đổi thành, tôi có kim cương lớn nhất, ai sẽ yêu tôi.
Không khỏi cười buồn một cái.
Trên đời này, không có người đàn ông nào có thể so sánh với ông ấy.
Tôi một mình đứng trong dinh thự xa hoa tráng lệ, nhìn miền cỏ rộng
của trang viên trước mắt, hoàng hôn đẹp đến nỗi làm người ta muốn rơi
lệ.
Trong đầu hỗn độn những câu chữ, là lời bài hát ngày hôm qua mới nghe.
Một phút của em cũng đủ cho anh sinh túy mộng tử.
Nếu gặp lại, chỉ sợ đã là kiếp sau.
Sau đó tôi rốt cục cũng hiểu được, ngày đó vì sao ông ấy nói với tôi hy vọng mình mau già một chút.
Nếu gặp lại, chỉ sợ đã là kiếp sau.
Em chờ một ngày, khi em già đi, ngồi dựa vào lò sưởi mà ngủ gật,
quyển sách trong tay buông xuống, anh sẽ đứng ở nơi ấy, vươn tay về phía em.
Giống như anh đã từng cố chấp chờ người nào đó.