Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 150: Chương 150: Nhào vào trước mặt cô




Lâm Triệt kinh ngạc, chẳng lẽ lúc mình yêu thầm cậu ấy bị cậu ấy phát hiện rồi?

- Sao... Sao cậu lại đột nhiên hỏi vậy?

Tần Khanh nói:

- Không có gì. Chỉ vì tớ cảm thấy mối quan hệ của chúng ta từng khá thân mật, mỗi ngày đều ở bên nhau, vì sao cậu lại không thích tớ?

Lâm Triệt nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tần Khanh, nhớ tới thời gian thân mật ngắn ngủi. Bọn họ đúng là từng có quá khứ thân mật, làm bạn bè, làm bạn học, nhưng cuối cùng cũng không ở bên nhau.

Bởi vì lúc đó cậu đang ở bên Lâm Lỵ.

- Nếu cho tớ cơ hội trở về quá khứ, tớ nhất định sẽ thổ lộ với cậu.

Lâm Triệt cười nói.

Nhưng là đáng tiếc là, Lâm Triệt khi đó quá mức mềm yếu, quá tự ti, từ đầu đến cuối vẫn không dám chọc thủng tâm sự của mình.

Hai mắt Tần Khanh sáng lên.

Lâm Triệt ha hả cười:

- Xem kìa, đã dọa đến cậu sao? Lừa cậu chơi thôi, tớ cho rằng có thể là do cảm giác của cậu không đúng đi? Tóm lại, bây giờ cũng thật tốt. Cậu và Lâm Lỵ ở bên nhau, chúng ta từ quan hệ bạn học trở thành quan hệ thân thích.

Tần Khanh lập tức thất vọng nhìn Lâm Triệt, chẳng lẽ cô ấy chưa từng thích mình?

Tần Khanh nhìn Lâm Triệt, cô vuốt vuốt tóc của mình, rũ mi cười nhạt, cô như vậy không khỏi làm người khác không cẩn thận động lòng.

Lâm Triệt xua xua tay với cậu:

- Tớ đi trước đây, tớ còn có việc.

Tần Khanh gật gật đầu, nhìn cô rời đi, nghĩ tới cô muốn đứng bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, vậy mà trong lòng lại có phần bất mãn.

Chỉ là bỗng nhiên trong lòng có ý định dứt khoát đoạt lấy Lâm Triệt từ bên người Cố Tĩnh Trạch.

Nhưng Cố Tĩnh Trạch là một người đàn ông mạnh mẽ như thế, cậu làm sao để đoạt được?

Tần Khanh nghĩ, tại sao cố tình là Cố Tĩnh Trạch. Nếu là người khác, có lẽ còn có thể, nhưng là Cố Tĩnh Trạch, mặc lệ là quyền lực, quyền lợi đều cao hơn người khác một bậc.

Lúc này, ở đằng trước, bỗng nhiên cậu nhìn thấy trên trần có cái gì rơi xuống, mà vị trí rơi xuống là nơi Lâm Triệt đứng mà Lâm Triệt lại không chú ý tới.

- Lâm Triệt, tránh ra.

Lâm Triệt nhìn xung quanh không phát hiện bóng người Cố Tĩnh Trạch, bỗng nhiên Tần Khanh ở phía sau hét đến khàn cả giọng, lập tức khiến cô chú ý.

Quay đầu lại liền thấy thân thể to lớn của Tần Khanh trực tiếp nhào tới. Lâm Triệt chưa kịp phản ứng đã bị Tần Khanh áp xuống dưới đất. Lâm Triệt ngây ngốc, lúc tỉnh táo Tần Khanh đã ngã trên người cô.

Lâm Triệt hoảng sợ, lúc này mới thấy một chiếc đèn pha lê to từ trên trần rơi xuống đất, mảnh vỡ tung tóe trên sàn nhà, ghim trên lưng Tần Khanh.

Vì cứu cô nên trên người cậu mới bị ghim thật nhiều mảnh nhỏ.

- Cứu mạng... Cứu người với...

Lâm Triệt sớm đã bất chấp mọi thứ, vội vã ôm Tần Khanh từ trên mặt đất lên, kêu lớn.

Mà bên kia.

Cố Tĩnh Trạch ở cửa đợi hồi lâu, không thấy có người tới.

Nha đầu này, không biết lại chạy tới chỗ nào.

Anh cầm lấy điện thoại, bấm gọi cho Lâm Triệt, lại phát hiện cô đã trực tiếp tắt máy.

Nha đầu phiền toái này, không phải gặp phải chuyện gì rồi?

Mà lúc này.

Trong bệnh viện, Lâm Triệt lo lắng thấp thỏm nhìn Tần Khanh bị đặt trên giường, bác sĩ gắp từng mảnh từng mảnh thủy tinh nhỏ từ trên lưng anh ra.

Trên lưng cậu máu tươi mơ hồ, khiến người ta nhìn thực sự rất sợ hãi.

Lâm Triệt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng là chưa kịp bắt máy thì cảm thấy tay mình bị Tần Khanh siết chặt.

Không có cánh nào, nghe tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đành phải tắt máy.

Nhìn Tần Khanh như vậy, trong lòng sớm hỗn loạn, bất an. Không nghĩ tới cậu lại giúp mình ngăn chặn một tai họa như vậy. Trong lòng cô vừa là áy náy, vừa là khổ sở, cậu làm chuyện này vì cái gì? Thấy như vậy có vẻ rất đau.

Cố Tĩnh Trạch ngừng xe ở ngoài trung tâm mua sắm, vệ sĩ đi tới nói:

- Vừa rồi phu nhân làm xong vận động, đợi tiên sinh nên không cùng nhân viên công tác rời đi, liền tự mình đến. Nghe nói, phu nhân đến cùng với Tần nhị thiếu gia

Tần nhị thiếu gia…

Tần Khanh?

Khuôn mặt anh nghiêm lại, bảo vệ vội hỏi:

- Tiên sinh, vậy bây giờ...

- Trở về

Cố Tĩnh Trạch mím môi, phất tay kêu người đem cửa sổ xe đóng lại.

Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên.

Tài xế nói:

- Tiên sinh, chúng ta phải đi từ phía sau rồi, đường phía trước đã bị niêm phong, nghe nói đồ trang trí rơi xuống làm người bị thương.

- Ừ.

Mặc kệ đi đường nào, lúc này anh chỉ muốn nhanh nhanh về nhà.

Bệnh viện.

Lâm Triệt còn nghĩ, điện thoại Cố Tĩnh Trạch vừa mới vang lên, nhất thời sốt ruột, không biết nên nói như thế nào, liền không tiếp. Bây giờ nhìn Tần Khanh đã khá hơn, thay quần áo, uống thuốc, nằm trên giường, ổn định nhiều. Cô rốt cuộc cầm di động lên.

Nhưng là còn chưa kịp bật lên, bỗng nhiên Tần Khanh ở bên trong rên hừ hừ:

- Lâm Triệt, Lâm Triệt...

Lâm Triệt chạy nhanh buông xuống di động, đi qua.

- Tần Khanh, làm sao vậy? Có đau chỗ nào không?

Tần Khanh cầm tay Lâm Triệt một phen.

Lâm Triệt không để trong lòng, vừa mới lúc sát trùng cũng như thế này, gắt gao cầm tay cô. Có lẽ lúc bị thương, có người quen bên người mới tốt.

Tần Khanh nhìn Lâm Triệt:

- Đừng đi.

- Được, được tớ không đi. Tần Khanh, số điện thoại người nhà cậu đâu, tớ muốn gọi cho họ một cái. Cậu bị thương thế này rất có khả năng nhiễm trùng, tuy chúng ta đang ở bệnh viện nhưng cũng không phải bệnh viện tốt nhất. Có cần tớ gọi điện cho họ xem họ xử lý thế nào không?

- Tớ...chỉ muốn cùng cậu ở chung một chỗ.

-...

Lâm Triệt ngốc nghếch nói:

- Được, tớ đang ở cùng với cậu

- Không, Lâm Triệt… Tớ chính là nghĩ muốn một mình ở bên cậu.

- …

Lâm Triệt trong lòng chắc chắn, nhìn Tần Khanh.

- Tần Khanh, cậu…

Tần Khanh nắm chặt tay cô:

- Lâm Triệt, vừa mới trong nháy mắt, tớ có một loại cảm giác, vì cậu, tớ có thể làm bất cứ thứ gì. Đây không phải là không bình thường sao?

Trái tim Lâm Triệt lập tức hoảng loạn.

- Cậu nói cái gì?

- Tớ biết, bây giờ nói câu này không ổn lắm, nhưng mà Lâm Triệt, bỗng nhiên tớ có phần hối hận. Có lẽ nếu tớ đối xử với cậu tốt một chút, như vậy, cậu sẽ không… sẽ không ở bên Cố Tĩnh Trạch.

Lâm Triệt lập tức luống cuống, buông lỏng tay Tần Khanh ra.

Tần Khanh không nắm lại được, nhìn Lâm Triệt:

- Cậu...

Lâm Triệt biết, mình yêu thầm Tần Khanh đã rất lâu.

Nhưng mà lúc này cậu đột nhiên thổ lộ làm cho cô rất kinh ngạc, thế nhưng cũng không có cái cảm giác vui sướng.

Thanh xuân đã từng là một thời bồng bột, chờ đợi lúc phát hiện sự thật, cái gì cũng đã chậm.

Mà bây giờ thừa lại chỉ có kinh hoảng, thất thố, đã không còn một chút vui sướng.

-Tần Khanh... Cậu đã có Lâm Lỵ, đó là chị của tớ, là vị hôn phu của cậu, cậu là anh rể của tớ.

Tần Khanh ảm đạm nhìn Lâm Triệt:

- Tớ cho rằng, ít nhất cậu cũng thích tớ, thật sự một chút cũng không sao?

Nếu đã bỏ lỡ, không cần quay đầu lại là tốt nhất.

Lâm Triệt lắc đầu:

- Thực sự không có.

Mặt Tần Khanh suy sụp, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch, trong lòng sáng tỏ, mình không có biện pháp so sánh cùng Cố Tĩnh Trạch sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.