Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 77: Chương 77: Nhất định là hiểu lầm




“Cái gì?” Mạc Huệ Linh sửng sốt, cô ta hoàn toàn không ngờ đối phương dám phản pháo như vậy.

Lâm Triệt: “Không sai, là tôi nói anh ấy đi dạo phố với tôi, cùng tản bộ về nhà, bởi vì ở trong mắt tôi anh ấy không phải người nguy hiểm, anh ấy có quyền tận hưởng cuộc sống, có quyền làm một người bình thường. Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, là người đầu ấp tay gối với tôi, thân phận của chúng tôi không tồn tại cái gọi là ‘không liên quan’, anh ấy giúp tôi xách đồ và chiều ý tôi đi dạo, đơn giản vì chúng tôi là vợ chồng!”

“Cô…!” Mạc Huệ Linh tức đến nghẹn họng.

Lâm Triệt thản nhiên nói tiếp: “Tôi cũng không hiểu cái ‘nguy hiểm’ cô đề cập là gì, bởi vì đối với tôi, anh ấy chưa bao giờ là một nhân vật lớn, anh ấy đơn giản chỉ là chồng của tôi!”

Lâm Triệt càng nói, Mạc Huệ Linh càng tức đến tím tái mặt mày.

Lâm Triệt hừ lạnh một tiếng: “Cho nên, cô thấy tôi thấp hèn thế nào cũng được, nhưng tôi là vợ của Cố Tĩnh Trạch, cuộc sống của tôi và Cố Tĩnh Trạch không cần cô phải chỉ dạy nên sống như thế nào đâu, thưa đại tiểu thư!”

Dứt lời, Lâm Triệt liền xoay người rời khỏi.

Bước ra bên ngoài, tâm trạng của Lâm Triệt mới bình tĩnh trở lại, cô đứng cạnh cửa mơ hồ nhìn xa xăm phía chân trời. Tuy mạnh miệng với Mạc Huệ Linh như vậy, nhưng thật ra cô rất lo lắng mình liên luỵ Cố Tĩnh Trạch, bởi vì cuộc sống của hai người có quá nhiều thứ khác biệt, có rất nhiều điều về anh mà cô vẫn còn chưa biết.

Lâm Triệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi bước về phía trước.

Khi Cố Tĩnh Trạch trở lại thì thấy bên trong quán cà phê chỉ còn Mạc Huệ Linh. Cô ta vừa nhìn thấy anh thì gục đầu vào bàn khóc nức nở.

Cố Tĩnh Trạch bước đến, sửng sốt: “Chuyện gì vậy, Huệ Linh?”

Mạc Huệ Linh ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào: “Tĩnh Trạch, em thật sự không muốn anh ở bên Lâm Triệt nữa!”

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Mạc Huệ Linh thống khổ: “Vừa rồi anh có biết Lâm Triệt đã nói gì với em không?”

Cố Tĩnh Trạch ngơ ngác: “Cô ấy làm sao?”

“Cô ấy nói cô ấy và anh là vợ chồng, cô ấy làm gì cũng đúng, còn em làm cái gì cũng đều sai! Cô ấy và anh mới là vợ chồng chính thức, còn em… em là cái gì? Tĩnh Trạch, em là kẻ thứ ba sao? Rõ ràng chúng ta mới một đôi yêu nhau, vì cái gì mà cô ấy lại nói em như vậy, vì cái gì mà nhất định phải làm tổn thương em?” Mạc Huệ Linh vừa khóc vừa nói.

Cố Tĩnh Trạch rũ mắt: “Cô ấy thật sự nói vậy?”

“Đúng!” Thanh âm Mạc Huệ Linh càng trở nên ấm ức: “Không tin anh cứ đi hỏi cô ấy đi! Xem có phải cô ấy nói hai người mới là vợ chồng hay không, lúc anh ở đây thì cô ấy một câu cũng không nói, anh vừa đi thì cô ấy bắt đầu nói những lời đó với em, rốt cuộc là có ý tứ gì chứ?!”

“Được rồi Huệ Linh, tôi nghĩ em đã hiểu lầm ý của Lâm Triệt.” Cố Tĩnh Trạch bình thản đáp.

“Sao có thể?” Mạc Huệ Linh không phục: “Em không phải đứa trẻ ngốc, cô ấy có ý gì, em nghe không lẽ không hiểu? Tĩnh Trạch, anh không tin em đúng không?”

Cố Tĩnh Trạch thở dài một tiếng, ngồi xuống: “Không, tôi chỉ cảm thấy Lâm Triệt không phải người như vậy, em đối với cô ấy có thể là vì thành kiến trước đây nên đã hiểu lầm ý của cô ấy. Được rồi, Huệ Linh, đừng khóc nữa.”

Mạc Huệ Linh cắn môi, đáy lòng vẫn khổ sở.

Cố Tĩnh Trạch: “Đi thôi, tôi sẽ cho người đưa em về nhà.”

“Anh không đưa em về sao?” Mạc Huệ Linh ngước nhìn, ánh mắt ai oán.

Cố Tĩnh Trạch nhìn khắp nơi không thấy Lâm Triệt, trong lòng như lửa đốt, không biết cô đi đâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có một cảm giác lo lắng sợ cô tức giận, anh suy nghĩ một chút rồi nói Mạc Huệ Linh: “Ngày mai tôi sẽ gặp em sau, giờ tôi còn có việc.”

Mạc Huệ Linh lúc này mới nhớ tới khi nãy anh có nhận một cú điện thoại, quả nhiên tin rằng anh có việc chính sự cần giải quyết. Cô ta tin rằng mình và Lâm Triệt khác biệt, cô ta nhất định sẽ thông cảm cho sự bận rộn của anh, cho nên đành buông tay ra, không dám tiếp xúc quá gần để tránh anh lại nổi sởi.

Vẻ mặt Mạc Huệ Linh luyến tiếc, nói: “Vậy anh đi đi, đừng làm việc quá sức nhé, em sẽ đau lòng lắm. Em biết anh bận, em sẽ không quấy rầy anh nữa.”

Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu rồi nói: “Trở về đi.”

Mạc Huệ Linh: “Ừm, ngày mai nhớ đi tìm em nhé, em chờ anh.”

“Được.” Cố Tĩnh Trạch nhẹ nhàng đáp.

Sau khi Mạc Huệ Linh rời khỏi, Cố Tĩnh Trạch mới hỏi tuỳ tùng của mình xem thiếu phu nhân đi đâu, thuộc hạ mới bẩm báo cho anh rằng cô đang đi tản bộ về biệt thự của hai người.

Cố Tĩnh Trạch chạy một hơi đuổi kịp Lâm Triệt, vừa thấy được cô thì liền hỏi: “Sao em lại trở về một mình?”

Lâm Triệt nhìn anh kinh ngạc, cô không nghĩ mới đây mà anh đã về, theo lý thuyết giờ này chắc Mạc Huệ Linh đã khóc sưng mắt và anh phải ngồi an ủi tâm sự mới đúng, liền hỏi: “Anh không ngồi đó trò chuyện với Mạc tiểu thư à?”

Lúc nãy cô chọc Mạc Huệ Linh tức đến nghẹn họng tím mặt, không hỏi cũng biết sau khi cô đi, Mạc Huệ Linh nhất định sẽ nói những điều chẳng hay ho gì.

Cố Tĩnh Trạch nhướng mày: “Sao? Em nghĩ chúng tôi có nhiều chuyện để nói?”

Lâm Triệt thản nhiên đáp: “Đúng vậy, đâu phải dễ mà có dịp tình cờ gặp nhau như vậy.”

“Em đúng là chu đáo thật.” Có phải anh nên cảm ơn cô vợ rộng lượng này không khi khích lệ chồng đi tâm sự với người yêu cũ?

Lâm Triệt: “Đương nhiên, con người của tôi chính là… à có một câu thành ngữ thế nào ấy nhỉ, ý nói một người rộng lượng đó?”

Cố Tĩnh Trạch: “Hữu dung nãi đại (*)?”

(*) Hữu dung nãi đại: tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại.

“Đúng đúng, tôi chính là vậy đó!” Lâm Triệt thích thú trả lời.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn lướt qua ngực của cô: “Ừ, đúng là nãi đại”

“…” Lâm Triệt vội vàng cúi đầu che ngực lại: “Cút đi, lưu manh!”

Cố Tĩnh Trạch cười cười, thấy cô không có vẻ gì không vui thì anh mới an tâm. Nhưng sực nhớ đến những gì Mạc Huệ Linh nói, anh liền tò mò hỏi: “Vừa rồi em nói với Huệ Linh, chúng ta là vợ chồng, cho nên… làm gì cũng đúng?”

Ai nha, cô biết mà, Mạc Huệ Linh sẽ nói lời chẳng hay ho gì về cô, thật ra nguyên văn cô đâu phải nói vậy, nhưng mà hiểu vậy cũng không sai.

“Đúng vậy, chẳng lẽ không phải sao?” Lâm Triệt giả nai, nghiêng đầu nhìn anh.

Nhìn bộ dáng chớp chớp mắt đáng yêu của cô mà Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng đúng đúng, em nói không sai!”

Lâm Triệt: “ Đương nhiên, anh là chồng của tôi, tôi là vợ của anh, anh cũng nói chúng ta là vợ chồng nên anh sẽ chăm sóc tôi, đúng không? Vậy nên đi dạo với tôi, mang đồ giúp tôi, đó chính là chuyện mà một ông chồng nên làm mà, đúng không chồng?”

Cô đối với anh càng lúc càng bạo gan, sau một câu nũng nịu liền kéo tay anh mà lắc qua lắc lại: “Anh nói xem, đúng không hả chồng?”

Một câu chồng, hai câu chồng khiến tâm anh như nở hoa, không khỏi cười cười nhìn cô: “Đúng, em nói không sai.”

Lâm Triệt tức khắc nở nụ cười, liếc mắt về phía trước đã thấy biệt thự, hai người chậm rãi cùng bước vào trong.

Vừa về tới nhà, Lâm Triệt hào hứng lấy các cục xà bông thủ công ra xem, cô xếp hết các món thành một hàng rồi ngắm nghía, tuy hình dáng hơi quái một chút, nhưng nhìn kỹ cũng đẹp lắm, còn là đồ do cô tự tay làm, nếu đem đi làm xà bông tắm hết thì không nỡ.

Cố Tĩnh Trạch ở phía sau nhìn nhìn, chỉ tay vào những cục xà bông do Lâm Triệt làm: “Cái đó thật khó coi muốn chết.”

“Cái gì chứ? Đây gọi là nghệ thuật đó, anh hiểu không? Giống kiểu nghệ thuật trừu tượng của Picasso vậy!” Lâm Triệt phụng phịu bĩu môi.

Cố Tĩnh Trạch lắc đầu cười cười: “Chân tay vụng về còn việc lý do.”

Lâm Triệt tức giận quay lại trừng mắt nhìn anh một cái.

Người hầu bên cạnh thấy hai người vui vẻ thì cũng góp lời: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, mấy cái này do hai người làm sao? Nhìn thật là đẹp mắt đó!”

Lâm Triệt lập tức nói: “Đúng, mấy cái tôi làm đều đẹp, mấy cái xấu xấu là Cố Tĩnh Trạch làm!”

Cô lại cầm mấy cục xà bông lên, nhìn nhìn: “Làm sao bây giờ, tôi không nỡ dùng chút nào…”

Cố Tĩnh Trạch bước tới nói: “Có gì mà không nỡ, dùng hết thì lại làm tiếp.” Anh cũng cầm một cục lên xem, cục xà bông này có khắc tên của cô, anh cười cười rồi nói: “Em dùng xà bông do tôi làm, tôi sẽ dùng xà bông em làm.”

Lâm Triệt nghe xong, không khỏi đỏ mặt.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, nói vào bên tai cô: “Lúc dùng để tắm rửa, có phải cảm giác giống như tôi đang sờ vào toàn thân của em không?”

Lâm Triệt: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.