Lâm Triệt còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra với anh thì anh đã nắm tay cô đưa tới. Sau một lúc, rốt cuộc anh cũng thoải mái hơn.
Anh khoan khoái nằm ở trên bờ cát, Lâm Triệt vội vàng rút tay về, tức giận kêu lên:
- Anh anh anh anh... Bây giờ tôi phải làm gì...
Thế nhưng, Cố Tĩnh Trạch vẫn còn yên lặng cảm nhận xúc cảm vừa rồi, không có thời gian rảnh trả lời cô.
Vì thế Lâm Triệt không thể làm gì khác hơn là chạy đến bờ biển, hấp ta hấp tấp dùng hết sức rửa.
Tâm tình của Cố Tĩnh Trạch rất tốt, một lần nữa lại buồn bực nở nụ cười.
Anh ngồi ở chỗ đó, không nhịn được nghĩ tới những hình ảnh vừa mới xảy ra.
Dưới sự hỗ trợ của cô so với tự mình động tay, hoàn toàn là hai cảm giác khác biệt.
Anh vẫn có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mịn màng của cô. Chỉ cần nghĩ tới thôi vẫn khiến người ta cảm thấy tâm tình thoải mái.
Thấy Lâm Triệt còn tắm ở đằng kia, Cố Tĩnh Trạch đứng dậy đi tới vài bước, kéo lấy Lâm Triệt rồi ôm ngang cô lên.
Lâm Triệt “ai u” một tiếng, cảm nhận được Cố Tĩnh Trạch ôm lấy cô đi dạo một vòng trên bờ biển.
Da thịt bị cọ xát, mặt của cô không khỏi đỏ bừng lên. Đón lấy cơn gió thổi vào bờ biển, lại cảm thấy vô cùng thoải mái, Lâm Triệt réo lên:
- Anh buông ra, anh làm gì thế hả?
- Thoải mái không?
- Ừ, rất thoải mái!
Lâm Triệt ôm cổ anh rồi nói.
Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt:
- Vừa rồi khổ cực cho em rồi, cũng không phải tôi cố ý kéo thời gian dài vậy đâu, tôi cũng đang tận lực rút ngắn thời gian mà.
- Cút đi, ai cho anh nói.
Lâm Triệt tức giận vỗ mạnh lên bả vai của anh.
Cố Tĩnh Trạch cười “ha ha”, tâm trạng vô cùng tốt.
Lâm Triệt thì không khỏi nghĩ, dễ chịu đến thế à, nếu không sao lại vui như vậy.
Đàn ông đó à... Đôi khi, có sự thông minh của người nên có, nhưng có đôi khi lại như động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Cố Tĩnh Trạch ôm cô, dạo một vòng:
- Được rồi, để thưởng cho em, tôi có thể đồng ý với em một việc.
Lâm Triệt không khỏi hỏi:
- Thật sao?
- Em nói đi, cái gì cũng được.
Lâm Triệt suy nghĩ một chút vẫn không biết nên nói gì, hiện tại trong đầu ngoại trừ chuyện mới vừa rồi, còn lại đều trống rỗng:
- Bây giờ tôi không nghĩ ra được, khi nào tôi nhớ ra thì sẽ nói cho anh biết, được không?
Cố Tĩnh Trạch hào phóng nói:
- Được, tôi đồng ý với em.
Lâm Triệt bị Cố Tĩnh Trạch đè xuống, hai người cùng ngồi trên bờ biển, gió biển phả vào mặt. Cảm thụ được hương vị nơi đất khách quê người, Lâm Triệt thủ thỉ:
- Nơi này thật đẹp!
- Lần sau tôi sẽ dẫn em tới một nơi đẹp hơn.
- Không cần, tôi rất thích nơi này.
Cô bày tỏ.
- Em đúng là rất dễ thỏa mãn.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô nói.
- Đương nhiên.
Lâm Triệt đáp:
- Trong cuộc sống của mỗi người, không phải ai muốn gì cũng có. Cho nên, khả năng thành công ước mơ của mình với những người như tôi là rất khó. Chỉ có thể dễ thỏa mãn một chút, như vậy mới có thể khiến cho bản thân hài lòng.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô rồi nghiêm túc nói:
- Em muốn có cái gì, tôi cũng sẽ giúp em.
Lâm Triệt nghe xong, vội vàng đáp:
- Không cần đâu, thật sự không cần.
- Thật sao?
Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, thật ra điều cô mong muốn tuy rất đơn giản nhưng cũng rất khó. Cô muốn người mình yêu cũng yêu mình.
Thế nhưng, có người khả năng cả đời cũng không cách nào thực hiện nguyện vọng này.
Lâm Triệt lắc đầu nói:
- Thật sự không cần, mặc dù có hy vọng nhưng tôi muốn tự mình nỗ lực để hoàn thành nó, như vậy mới có ý nghĩa. Chứ vừa nói đã hoàn thành được, thế thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, nghĩ lời này cũng thật có lý.