Nguyệt Vân tròn mắt nhìn Dã Y.
“Thì ra là một tiểu thiên tài. Nhưng ta cũng không kém.”
“Xem ta đây.”
Nguyệt Vân lao đến như một mũi tên, chưởng đao không chút nào nương tay chém vào cổ Dã Y với tốc độ nhanh như chớp. Dã Y cũng không chậm, chân bước nhẹ về sau, xoay tròn né tránh. Nguyệt Ngân theo đà lướt qua, dậm mạnh chân định xoay người ra đòn tiếp theo. Nhưng khi quay đầu lại, Dã Y đã biến mất, sau đó là cảm giác tê rần truyền từ gáy xuống lưng, Ngyệt Ngân liền mất đi tri giác.
“Xin lỗi tỉ tỉ, ông nội muốn ta thắng.” Dã Y áy náy nói.
Thấy Dã Y dễ dàng chiến thắng, đám đông càng thêm xôn xao. Thúc giục các thiếu niên khác lên tỉ thí.
“Ta là Bạch Khiêm, Linh Ngọc thất trọng thiên. Phần thưởng hôm nay ta muốn, tiểu đệ đệ xin nhường. Ta không muốn làm bị thương ngươi.” Bạch Khiêm nho nhả nói.
“Một chiêu.” Dã Y nói.
“Là ý gì?” Bạch Khiêm hỏi.
“Ta phải thắng huynh trong một chiêu, nếu không ông nội sẽ đánh ta.”
“Thắng ta trong một chiêu? Ha ha, vậy xin mời.” Bạch Khiêm giận quá hóa cười.
Bạch Khiêm dậm mạnh chân, nhảy vọt lên cao. Sử dụng thân pháp cực lạ, rơi xuống như chiếc lá trong gió, liên tục đảo chiều, không theo quy luật, cực kỳ khó nắm bắt. Hai tay như hai cây roi mềm dẻo, từ mọi góc độ quất mạnh, tiên ảnh phát ra dày đặc, như một cái lồng giam ập xuống đầu Dã Y.
Dã Y chỉ âm thầm vận dùng “Hắc Thiết Chiến Y” phòng thủ.
“Ha ha, tiểu thiên tài, thấy thế nào. Ngươi tập chịu đòn để đột phá à.”
“Tu luyện Hắc Thiết Chiến Y à, trưởng bối ngươi chắc phải vô dụng lắm mới không thể tìm ra công pháp cho ngươi hả?”
“Hay ngươi đến nhà ta làm người hầu, ta thương tình sẽ cho ngươi một bộ công pháp lợi hại.”
“Ha ha ha ha.”
Đám người cốc chủ và Ẩn Dạ chiến bộ âm thầm đổ mồ hôi hột.
“Hắn là con cái nhà ai ta không cần biết, bảo trưởng bối hắn đến gặp ta sau trận chiến.” Cốc chủ âm trầm nói.
***
Đào lão đứng dưới lôi đài cười lạnh.
“Nhóc con, ngươi không nên chọc giận Dã Y.”
Trên lôi đài, Bạch Khiêm vẫn như chiếc lá, trút hàng loạt đòn tấn công xuống đầu Dã Y, miệng vẫn liên tục khiêu khích. Nhưng hắn không để ý, Dã Y mặc dù gồng mình chịu đòn, nhưng hơi thở vẫn đều đặn, đồng thời đang dần di chuyển về góc của lôi đài. Bạch Khiêm vẫn không hề hay biết, tiếp tục tấn công mãnh liệt. Khi chân chạm góc lôi đài, Dã Y nhanh như chớp lao về phía trước. Vị trí thay đổi, giờ đến lượt Bạch Khiêm bị dồn vào góc lôi đài. Vẫn không nhận ra không gian né tránh của mình đã bị thu hẹp, Bạch Khiêm vẫn oang oang:
“Ha ha, vô dụng thôi tiểu… khặc…khặc.”
Dã Y vọt lên như viên đạn pháo, một tay chụp vào cổ Bạch Khiêm. Rồi đập mạnh hắn xuống lôi đài, cú đập quá mạnh khiến Bạch Khiêm phải hộc máu. Tay vẫn bóp cổ Bạch Khiêm, như xách một con gà, áp sát vào mặt hắn:
“Ngươi có thể mắng ta, như không nên động đến ông nội ta.” Dã Y nghiến răng nói, đôi mắt đỏ rực đầy gân máu, tay tiếp tục phát lực, tiếng rắc rắc của xương vang lên, khuôn mặt của Bạch Khiêm dần dần tím tái, nhưng Dã Y vẫn không nhận ra, như muốn giết chết hắn.
“Hỏng rồi. Sao lại thức tỉnh lúc này.” Đào lão liền phát ra một âm thanh với tần suất cực thấp.
Dã Y dường như được đánh thức, buông Bạch Khiêm ra, một cước đạp hắn xuống lôi đài. Sau đó dẫm chân, khiến cho lôi đài nứt toát, hét lớn:
“Còn có ai?”
Tiếng hét vang rền như sấm, khiến cho những người gần đó phải bịt tai lại, Dã Y như lột xác từ vật nuôi hiền lành thành mãnh thú.
Sau đó, vẫn có người không sợ, bước lên lôi đài. Dã Y như biến thành người khác, ra tay cực kỳ dứt khoát, chiêu nào cũng hạ gục đối thủ, không ngoại lệ.
“Không hổ là cháu của Đào lão, cả hai đều thật đáng sợ.” Ma Duẫn thì thào.
“Thật sự lợi hại vậy sao Ma thúc thúc? Chỉ là những trận chiến của Linh Ngọc cấp thôi mà.” Chỉ Thủy hỏi.
“Để ta trả lời muội.” Vạn Bá Duật nói.
“Dã Y quả thật là thiên tài hiếm có, mười hai tuổi Linh Ngọc ngũ trọng. Theo ta được biết thì thiên tài kinh khủng nhất tam đại tộc cũng phải mười ba tuổi mới đạt tới ngũ trọng.”
“Thật hả đại ca? Ghê gớm như vậy.” Chỉ Thủy há hốc miệng.
“Càng đáng sợ hơn là sát khí của hắn, như đã trải qua sa trường. Không thể tin nổi một đứa trẻ mười hai tuổi có sát khí đáng sợ như vậy. Nếu đây là bẩm sinh thì hắn sẽ là một sát thần trong tương lai.” Vạn Bá Duật nghiêm túc nói.
“Thưa cha, chuyện kia…” Bá Duật ngập ngừng.
“Không sao, ta sẽ xử lí. Chấm dứt lôi đài, rồi mời ông cháu Đào lão vào Kinh Lôi đình” Cốc chủ khẽ đáp, sau đó xoay người tiến về Kinh Lôi đình.
Dã Y vẫn đang làm chủ lôi đài, cậu nhóc có vẻ đã bình tĩnh, quay trở lại hình ảnh vô hại ban đầu. Nhưng không ai dám bước lên thách đấu.
“Nếu không ai thách đấu, ta tuyên bố người chiến thắng hôm nay là Dã Y.” Vạn Bá Nghiêm tuyên bố.
Tiếng hoan hô ầm ầm chúc mừng Dã Y, thiếu niên sau một đêm đã vươn danh Ẩn Dạ cốc.
***
Ngược dòng thời gian về hàng trăm ngàn năm trước, Chiến Sát vực từng tồn tại một tuyệt thế cuồng nhân, hắn thờ phụng sự chết chóc, hắn tận hưởng niềm vui thú khi mang đến sự đau đớn cho người khác, đối với hắn tiếng kêu rên của linh hồn là thánh ca, chiến hỏa loạn lạc là hưởng thụ. Cuồng nhân sở hữu chiến lực vô song, vô số thiên kiêu, vô số cường giả cũng là mục tiêu săn giết của hắn. Trong nhất thời, hung danh của cuồng nhân là vô lượng, không ai dám tranh phong. Điên cuồng, càng điên cuồng hơn, khi cuồng nhân nghĩ rằng, nếu hắn có thể trấn áp các tuyệt thế cường giả vĩnh viễn, thì hắn cũng có thể vĩnh viễn tận hưởng sự đau đớn, thống khổ của họ. Hắn đã tạo ra một tòa tế đàn, được tạo nên từ xương cốt của ngàn vạn cường giả, giam giữ linh hồn của họ trong tế đàn mãi mãi, tế đàn sẽ được nuôi nấng từ rất nhiều rất nhiều máu tươi, và linh hồn.
Hắn đã thành công tạo ra tế đàn, nhưng nó lại không như hắn muốn, các linh hồn cường giả tuy có thể tồn tại qua vô tận tuế nguyệt, nhưng trước sự hành hạ của cuồng nhân, họ đã tìm mọi cách để tự sát, tự hủy linh hồn, tuyệt thế cuồng nhân lại không thể ngăn trở điều này. Cuối cùng hắn nghĩ, nếu hắn có thể khiến họ lâm vào mộng ảo, hắn có thể thao túng sống chết của các cường giả này. Nghĩ là làm, tuyệt thế cuồng nhân đã động tay vào Mộng Yểm Chi Đô, thánh địa của Mộng Ảo giới vực. Vô số cường giả, vô số lão quái vật đã bị kinh động, thức tỉnh. Cái gì đến sẽ đến, một cuộc chiến kinh thế đã diễn ra, giữa tuyệt thế cuồng nhân và cường giả Mộng Yểm Chi Đô.
Tuyệt thế cuồng nhân, càng cuồng càng mạnh, dẫn theo đại quân càn quét Mộng Ảo Chi Đô, khiến cho máu chảy thành sông, giới vực rung chuyển, lửa chiến tranh lan tràn đến các giới vực khác. Đến lúc này, tuyệt thế cuồng nhân đã trở thành kẻ thù chung của thế giới. Liên minh của các giới vực được thành lập, quyết tru diệt tuyệt thế cuồng nhân, chiến hỏa diễn ra liên miên, chiến tranh chỉ dần đến hồi kết khi hoàng tộc của các giới vực cũng tham gia trận chiến.
Trong trận chiến cuối cùng, tuyệt thế cuồng nhân bị vây giết bởi bát đại thiên kiêu của bát đại hoàng tộc, lần lượt là:
Ma tử của Độc Nhãn Sát Ma Tộc.
Đại trưởng lão của Kim Cương Nghĩ Tộc.
Thất hoàng tử của Cổ Ngục Đế Triều.
Thiếu tộc trưởng của Huyết Sát Thềm Thừ ma thú hoàng tộc.
Hỏa vương của Ngũ Hành đại tộc.
Đại công chúa của Thiên Biến Binh Hoàng đại tộc.
Ngũ thiếu chủ của Thiên Tà Tộc
Thánh tử của Vũ Ma Tộc
Bát đại thiên kiêu cùng tuyệt thế cuồng nhân giao chiến hơn ba mươi ngày, chiến trường diễn ra ở cả bát đại giới vực, khiến cho trời long đất lở, nhật nguyệt đảo điên. Cuối cùng, trận chiến kết thúc với kết quả không ai ngờ tới, bát đại thiên kiêu bị giết chết và linh hồn bị giam cầm trong tế đàn. Còn tuyệt thế cuồng nhân bị đánh nát thân thể, ngã xuống tại Chiến Sát vực. Kết thúc một đời truyền kỳ, cuồng nhân truyền kỳ, khiến cho thế gian phải nhớ tên hắn. Tuyệt thế cuồng nhân “Thiên Bất Diệt”, và hung khí “Vạn Cốt Thống” tế đàn. Người ta vẫn truy tìm tung tích của “Vạn Cốt Thống”, nhưng nó đã biến mất không tung tích
Lại ngược dòng về vài ngàn năm trước, tiên tổ của Ẩn Dạ cốc, trong lúc vô tình đã tìm thấy “Vạn Cốt Thống“. Lúc này toàn bộ uy năng đã bị thu liễm do tuế nguyệt mài mòn. Vị tiên tổ này đã phát hiện ra rằng, chỉ cần cung cấp cho tế đàn lượng lớn máu thịt tế điện, thì có thể cho người tu luyện truyền thừa vô số thần công chiến kĩ. Dựa vào nó, ông đã thành lập thế lực, chinh chiến thiên hạ. Tuy nhiên, lòng tuy lớn nhưng tài năng không lớn, vận dụng tế đàn không hợp lí, ông đã thất bại, thế lực tan nát, thân thể trọng thương, nản lòng thoái chí ẩn cư thành lập Ẩn Dạ cốc, rồi chết trong tiếc nuối. Tế đàn bị ẩn giấu từ đó, cho đến một trăm năm trước, xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi tài cao kế thừa trọng trách cốc chủ của Ẩn Dạ cốc, hắn là Vạn Thành Kiếp
***
Vào một trăm năm trước, cái ngày mà Vạn Thành Kiếp tiếp nhận vị trí cốc chủ Ẩn Dạ cốc. Theo truyền thống, kế nhiệm cốc chủ sẽ phải quỳ tại đền thờ ba ngày ba đêm để tế bái tiên tổ. Nhưng hắn thì không, chẳng những không quỳ, hắn còn liên tục phá hủy những bia đá, nơi ghi khắc những lời giáo huấn của tiên tổ. Chính điều này đã kích thích một tia hồn phách cuối cùng của tiên tổ, hiện ra gặp hắn.
“Đại nghịch bất đạo, ngươi đáng chết.” Tiên tổ trừng mắt hét lớn.
“Ta đáng chết? Ha ha, lão già ngươi thì chết thật tốt. Ta nằm mơ cũng muốn gặp ngươi chỉ để chửi thứ chó má tiên tổ.” Vạn Thành Kiếp cười to.
“Câm miệng. Chính ta là người đã cứu giúp các ngươi, ta đã thành lập Ẩn Dạ cốc để các ngươi có thể sinh sống trong cái thế giới loạn lạc này.” Tiên tổ hét ầm lên.
“Ngươi làm không sai, chính ta cũng phải cám ơn ngươi đã cho ta một mái nhà. Nhưng ta lại không muốn trở thành chất bổ của ngươi.”
“Vì cái gì mỗi vị cốc chủ khi từ nhiệm phải hiến linh hồn để tế bái tiên tổ. Ngươi đừng tưởng ta không biết gì, ngươi đang dùng linh hồn của họ để hồi phục.”
“Ẩn Dạ cốc chỉ là trại gia súc của ngươi mà thôi.”
Vạn Thành Kiếp trời sinh có một năng lực đặc biệt, hắn vô cùng mẫn cảm với sức mạnh của linh hồn. Trước đây, Ẩn Dạ cốc thường xảy ra những cái chết không rõ nguyên nhân. Lẽ ra với thế giới này, điều gì cũng xảy ra được, nên sẽ không ai quan tâm. Nhưng Vạn Thành Kiếp lại có thể cảm thấy được những linh hồn người chết này bị bí mật hấp thu bởi những bia đá trong điện thờ, Vạn Thành Kiếp tiếp tục điều tra thì thấy việc này đã từng xảy ra từ thời xa xưa cho đến nay, và chu kì lặp lại càng lúc càng ngắn. Điều này khiến Vạn Thành Kiếp sinh nghi, cho đến khi cha hắn chết sau khi tế tự từ nhiệm, thì hắn mới dám khẳng định. Và chuẩn bị cho việc hôm nay.
“Thu cho ta.” Vạn Thành Kiếp hét lớn, hai mắt phát ra thần quang màu đỏ rực, hút toàn bộ linh hồn tiên tổ vào.
“Không, không… đây là thứ gì? Ta không cam lònggggg.”
Thì ra năng lực của Vạn Thành Kiếp không chỉ mẫn cảm với linh hồn đơn giản như vậy, mà còn khả năng nhiếp hồn. Đồng thời có một cơ hội nhỏ rút lấy một phần kí ức của linh hồn đó. Và may thay, Vạn Thành Kiếp rút được phần kí ức liên quan đến “Vạn Cốt Thống”, tìm ra và biến nó thành thánh địa của Ẩn Dạ cốc. Với tham vọng dựng quốc lập chế.