“Ông có biết không, có lúc tôi rất hoài nghi thân phân, lai lịch của ông.”
Trên sườn núi bên ngoài Hoang cốc, hai người một chó ngồi chung một chỗ, Lục Trần đưa tay tóm một cái đùi gà của lão Mã đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm.
Không hiểu lão Mã lấy ở đâu ra một đống đồ ăn mang đến, thậm chí còn ném cho A Thổ một vài khúc xương, con chó nhỏ kia cao hứng vô cùng, cứ nằm ở bên cạnh nhai rau ráu.
“Con chó nhỏ này được lắm, chỉ mỗi tội què chân.”
Lão Mã than thở một tiếng, ngay sau đó quay đầu lại nhìn Lục Trần nói:
“Lúc nãy cậu đang nói tới chuyện gì nhỉ?”
Lục Trần không nhìn lão mà tiếp tục nhai.
Lão Mã giễu cợt nói:
“Lão tử tài sản trong sạch, trung can nghĩa đảm có thể so sánh với mặt trời, cậu hoài nghi cái rắm!”
Lục Trần nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:
“Nếu mười năm rồi tôi nhìn thấu ông, một lão mập xấu xí ngu xuẩn, lại còn kinh doanh, tu tiên sao có thể...”
“Này!”
Lão Mã cả giận nói:
“Tiểu tử vô liêm sỉ, cậu nói ta mập thì cũng thôi, dựa vào cái gì nói ta ngu xuẩn? Mười năm qua nếu không có ta che chở cho cậu, cậu đã chết bao nhiêu lần rồi có biết không!”
Lục Trần coi như không nghe thấy lão Mã kháng nghị, thoải mái nói:
“Kẻ đó vừa mập vừa xấu, đạo hạnh lại thấp, nhưng lại là Thiên Lan chân quân nổi danh thiên hạ, thế mà không hiểu sao lão chẳng tin được ai, chỉ tin tưởng một mình ông. Nếu như tên đầu trọc chết bầm kia không nói láo, vậy thì lai lịch của tên béo nhà ông cũng có vấn đề?”
Hắn hứng thú nhìn lão Mã, trong miệng “tắc tắc” hai tiếng, nói:
“Ông ta dựa vào cái gì mà tin tưởng vào ông như vậy nhỉ, chẳng lẽ ông là con tư sinh của lão ta?”
“Cút!”
Lão Mã trợn mắt nhìn, nói:
“Miệng còn ăn đồ của lão tử mà dám mở miệng chê bai, trả thịt gà lại cho ta!”
Lục Trần tiện tay ném một cái, một khúc xương gà bay tới, lão Mã người lắc tránh được.
“À, thân thủ tốt đấy.”
Lão Mã cười đắc ý, nói:
“Đúng đấy, mấy ngày này ta...”
“Ai nha!”
Lão Mã chưa nói hết câu, đã bị Lục Trần trực tiếp cắt ngang, chỉ thấy hắn giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn chằm chằm vào lão Mã với sắc mặt cổ quái, nói:
“Đầu trọc chết bầm là một tên béo siêu cấp, ông là một tên béo bình thường, chẳng lẽ ông chính là nợ phong lưu của đầu trọc khi còn trẻ?”
“Phì!”
Lão Mã cả giận nói:
“Nói bậy nói bạ nữa là lão tử trở mặt đấy!”
Lục Trần cười ha ha, vỗ tay một cái, nhìn lão Mã nói:
“Có rượu không?”
Lão Mã ném cái hồ lô rượu qua. Lục Trần đón lấy, mở nắp uống một hớp lớn, sau đó thở dài nói:
“Rượu ngon.”
Lão Mã nhìn hắn, dần dần ánh mắt trở nên nhu hòa, một hồi lâu sau thở dài, nói:
“Cậu nghĩ kỹ chưa? Chuyến này tới Côn Luân, là phúc hay họa còn khó nói.”
Lục Trần cười, nghiêng đầu nhìn lão Mã nói:
“Chẳng phải ông tới làm thuyết khách, giúp tên kia nói chuyện, giật dây để tôi tới Côn Luân hay sao?”
Lão Mã nhún nhún vai, nói:
“Ta chẳng nghĩ gì, hơn nữa dù gì cũng ở cùng cậu hơn mười năm, nói thật, trong lòng ta cũng có chút không muốn cậu mạo hiểm.”
Lục Trần trầm mặc chốc lát, sau đó lạnh lùng nói:
“Đã nghĩ kỹ rồi, tôi phải đi.”
Lão Mã gật đầu một cái, không nói gì nữa, khi đứng lên thu dọn đồ đạc thì vỗ nhẹ lên vai hắn.
Lục Trần nhìn hắn cười ôn hòa.
※※※
Thời điểm thu dọn đồ đạc, Lục Trần nhìn lão Mã hỏi:
“Thời gian rời khỏi Thanh Thủy đường thôn, ông ở đâu, làm gì?”
Lão Mã rất không hình tượng nở lỏng đai lưng, vỗ cái bụng béo, sau đó cùng Lục Trần đi dọc theo sơn đạo, nói:
“Dưỡng thương chứ còn làm gì nữa, dưỡng thương xong thì tới thành Côn Ngô mở một cửa hàng.”
Lục Trần dừng chân, sắc mặt có chút kỳ quái nhìn lão một cái, nói:
“Ông… đã chuẩn bị từ trước rồi à?”
Lão Mã dửng dưng nói:
“Không thể nói là chuẩn bị từ trước. Nhưng mà dù sao ta cũng quá nhàn rỗi, ta nghĩ tương lai cậu chắc chắn có liên quan tới phái Côn Luân nên mới tới thành Côn Ngô.”
“Tin ông mới là lạ.”
Lục Trần giễu cợt một tiếng, đi về phía trước, chẳng qua trong mắt hắn hiện lên một luồng sáng phức tạp.
A Thổ chạy quanh hai người, rung đùi đắc ý trông có vẻ vô cùng hưng phấn, chỉ là khi chạy thì cái chân què khiến nó mất đi sự oai phong, trông có vẻ không được tự nhiên.
Lão Mã nhìn mấy lần, rồi nói với Lục Trần:
“Con chó nhỏ này là sao vậy?”
Lục Trần nói:
“Trước đó vài ngày nhặt được trên đường.”
Lão Mã có chút ngoài ý muốn, nói:
“Hả? Cậu đổi tính rồi à, hay là tâm địa trở nên lương thiện rồi?”
Lục Trần nói:
“Không phải, chỉ là nghĩ tới lúc đói, nếu không có gì ăn thì dùng thịt chó lót dạ.”
Lão Mã:
“... Lời vừa rồi của ta coi như chưa nói.”
Lục Trần nói:
“Đúng rồi, nếu ông đã sống ở thành Côn Ngô, chắc là động tĩnh tình hình của phái Côn Luân cũng không thoát khỏi mắt của ông, không biết gần đây phái Côn Luân có đệ tử trẻ tuổi đặc biệt xuất sắc nào không?”
Lão Mã hơi có vẻ đắc ý cười, ngay sau đó ngưng thần suy nghĩ nói:
“Phái Côn Luân là danh môn đại phái, môn hạ đệ tử đông đảo, anh tài tuấn kiệt quả thực không ít, cậu hỏi một câu chung chung như vậy, ta không biết nói thế nào cả, người xuất sắc thì rất nhiều.”
Lục Trần suy nghĩ một chút, nói:
“Trước đây vài ngày, ở vùng đất Mê Loạn này, lúc đêm khuya tôi có gặp một người.”
Vừa nói, hắn liền kể lại tình hình đêm đó một lần, sau đó nói:
“ 'Nguyệt Hoa Trảm' là môn đạo thuật thần thông rất khó tu luyện thành công của phái Côn Luân, không phải là người có thiên phú dị bẩm thì sẽ rất khó tu luyện, cộng thêm điều kiện là một cô gái trẻ tuổi, có lẽ ông biết?”
Lão Mã nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lúc nhưng vẫn lắc đầu nói:
“Môn thần thông Nguyệt Hoa Trảm này ta biết, nhưng nữ đệ tử trẻ tuổi trong mấy năm tu luyện thành công môn tuyệt học này thì đúng là ta không nhớ được ai. Chúng ta về thành Côn Ngô trước, ta sẽ giúp cậu âm thầm điều tra một chút, vấn đề này không lớn, chắc có thể tìm được người nọ.”
Vừa nói xong, lão đã ngừng lại rồi tiếp tục:
“Thế nào, chẳng phải cậu không nhìn được mặt của cô gái kia hay sao, sao tự dưng có hứng thú với nàng ta như vậy?”
Lục Trần cười, đặt một ngón tay lên mi tâm của mình, gõ gõ mấy cái rồi bình tĩnh nói:
“Đêm đó, mũi kiếm của nàng ở nơi này, đâm thêm một chút là thủng đầu tôi rồi.”
Nụ cười trên mặt lão Mã bỗng nhiên phai nhạt mấy phần, ngước mắt với vẻ buồn rầu, nhìn Lục Trần.
Lục Trần cũng rất tự nhiên độc thoại, trên mặt chẳng có gì là kích động, chỉ lạnh lùng nói:
“Đã rất nhiều năm rồi, không có ai dùng kiếm chỉ vào đầu tôi như vậy.”
“Gâu gâu gâu...”
A Thổ đã chạy trước rất xa, quay đầu về phía hai người bọn họ kêu mấy tiếng, tựa như giục họ đi nhanh hơn chút.
Lục Trần bước chân nhanh hơn, đồng thời bình tĩnh nói một câu, nói:
“Tìm ra cô ta.”
Lão Mã gật đầu, thở dài nói:
“Được rồi, ta biết rồi.”