Thiên Ảnh

Chương 110: Chương 110: Gió nhẹ hẻm nhỏ




Trong thành Côn Ngô, tại gian nhà trong Hắc Khâu các, lão Mã cũng không trả lời ngay câu hỏi của Lục Trần, sắc mặt lão thoáng có chút khó coi, một lát sau, lão mới thấp giọng nói: “Không phải chỉ có một vị.”

Thần sắc Lục Trần vốn có chút kinh ngạc nhưng đến lúc này cũng đã dần dần bình thường trở lại, tuy vậy hào quang trong đôi mắt hắn lại càng phát ra sắc nhọn hơn, một lát sau, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười, nói: “Đầu trọc chết bầm lại làm mất lòng thêm những người khác nữa à?”

Lão Mã lắc đầu, nói: “Cũng không còn cách nào khác. Năm đó lúc Ma giáo đang hưng thịnh, danh tiếng đại nhân quả thật vô lượng, hô phong hoán vũ trong Chân Tiên Minh, thiên hạ dòm ngó. Sau trận chiến ở Hoang cốc mười năm trước, danh vọng của người lại càng đạt đến đỉnh cao, ép tới mấy vị Chân quân đại nhân khác đến không còn mặt mũi, nên mới làm mất lòng nhiều người như vậy.”

Lục Trần nói: “Đầu trọc chết bầm lợi hại như thế, sao hiện tại lão không khoa trương uy thế như vậy nữa đi?”

Lão Mã ho khan một tiếng, nói: “Thiên hạ hỗn loạn đã chấm dứt lâu rồi, trong Chân Tiên minh có rất nhiều người vẫn thích chọn một cuộc sống yên ổn thái bình hơn.”

Lục Trần gật gật đầu, không nói thêm lời nào nữa, chỉ nhìn ra phía bên ngoài con hẻm nhỏ, ánh mắt có chút phiêu hốt.

Lão Mã nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có chút thần sắc lo lắng, nói: “ở chỗ Chân Tiên minh 'Đại Tể viện', là tài sản thuộc quyền sở hữu của Quảng Bác chân quân chấp chưởng Tiên minh, từ trước tới nay đối với Phù Vân ti vốn đã không thuận mắt, đã sớm ôm tâm oán giận nhiều năm nay rồi. Ngoài ra còn có một vị đại nhân, là Thiết Hồ chân quân ở chỗ 'Thiên Luật đường', dạo gần đây cũng ra mặt tỏ vẻ rất là bất mãn đối với Phù Vân ti, lời nói đầy vẻ khó chịu, thần sắc nghiêm nghị hướng về phía đường chủ Huyết Oanh, nhưng mũi mâu chĩa về ai, thâm tâm mọi người trong cả tòa Tiên thành đều hiểu rõ.”

Lục Trần cảm thấy bất ngờ, về sau mới nhíu mày nói: “Thiết Hồ? Vị đại nhân này không phải từ trước đến nay được xưng tụng là thiết diện vô tư ư, sao bây giờ cũng tham gia vào vụ náo nhiệt này vậy?”

Lão Mã cười khổ một cái, nói: “Bởi vì Phù Vân ti đang vướng vào một mớ tồi tệ cực lớn, chẳng phải là cứ hai ba ngày lại có một Ảnh Tử bị giết à, cho dù dò xét ra rằng chỉ là mất tích gì gì đó, nhưng bất cứ ai cũng không chấp nhận được điều đó, cũng nhờ Thiên Lan chân quân ra mặt chống đỡ, chứ bằng không thì vị Tiết đường chủ kia sớm đã bị bắt đến Thiên Luật đường rồi.”

Lục Trần sắc mặt lại chuyển thành khó coi, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ma giáo thật không ngờ hung hăng càn quấy đến vậy sao?” Nói xong hắn thoáng dừng một cái, bỗng nhiên lại lắc đầu, nói: “Không đúng, tuy rằng những tên điên kia không yếu, nhưng cũng không mạnh đến mức có thể chính diện khiêu khích Chân Tiên minh như vậy được.”

Lão Mã khẽ giật mình, nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Lục Trần đưa mắt nhìn ra phía con hẻm nhỏ trống rỗng bên ngoài, có vẻ không muốn nhiều lời, nói: “Ta có ý tứ gì trong lòng ngươi cũng hiểu mà.”

Lão Mã chần chờ một chút, nhưng lại từ trên cái ghế dựa thoải mái kia thoáng cái đã đứng bật dậy, đi đến trước người Lục Trần, trên khuôn mặt hiện ra thần sắc nghiêm túc hiếm thấy, thấp giọng nói: “Việc này rất lớn, ta không thể suy đoán lung tung. Trong thiên hạ người có thể thấu hiểu sâu sắc về Ma giáo không ai khác ngoài ngươi, nếu ngươi có kiến giải gì, phải nói rõ cho ta biết, ta mới có thể báo cáo lại cho Chân quân được.”

Lục Trần cũng không nói gì, chỉ nhìn lão Mã một cái.

Lão Mã thở dài, nói khẽ: “Đây là chuyện lớn. Hơn nữa, trong lòng ngươi có lẽ cũng biết, người hắn tin tưởng không nhiều lắm, nhưng là lời nói của ngươi, hắn nhất định sẽ động tâm.”

Lục Trần trầm mặc có vẻ đang nghĩ đến mấy thứ gì đó, một lát sau, hắn thấy trong ánh mắt lão Mã đã bắt đầu có chút lo lắng, mới mở miệng thản nhiên nói: “Ma giáo có thâm nhập vào Tiên minh thật, nhưng Phù Vân ti là một trong những đường khẩu của Tiên Minh nhiều năm qua công khai tranh đấu gay gắt với Ma giáo, bàn về thực lực, kinh nghiệm, phòng bị đều rất mạnh, có thể bức Phù Vân ti đến loại tình trạng này, chết nhiều người như vậy, Ma giáo quả thật làm không được như vậy đâu.”

Lão Mã chăm chú nhìn hắn, nói: “Vậy thì là ai?”

Lục Trần bỗng nhiên cười, nói: “Ai hiểu rõ nhất Tiên minh, ai dễ ra tay nhất, người chết rồi ai sẽ được lợi lớn nhất, nhảy được cao nhất hô lên to nhất, thì chính là kẻ đó rồi.”

Lão Mã sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Lục Trần thật lâu, cuối cùng mới khó khăn nói: “Nhưng ngươi có chứng cứ gì không?”

“Ta không có.”

“Chỉ là phỏng đoán thôi à?”

“Chỉ là đoán thôi.”

“Việc lớn như thế, ngươi chỉ bằng suy đoán mà nói, e là mọi người không phục! Huống chi trong lời nói của ngươi còn có ý ám chỉ hai vị kia, việc này há lại có thể chỉ trích suông như vậy sao?”

“Trong mắt Chân quân, lúc nào cũng phải cần chứng cứ sao?”

“. . .”

Cả căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng, không ai mở miệng nói lời nào.

※※※

Cũng không biết qua bao lâu, thời gian như ngừng trôi trong con hẻm nhỏ cô tịch này, dưới mái hiên, những tia sáng chiếu lên hai thân ảnh nhỏ bé đang ngồi đó trong thinh lặng.

“Như vậy không được.” Lão Mã nhẹ giọng phá vỡ sự im lặng.

“Vì sao?”

“Hai vị kia là nhân vật bậc nào, đại nhân hắn hôm nay vốn đang trong tình thế khó khăn, há lại có thể ra mặt thụ địch?”

Lục Trần mặt không chút biểu tình nói: “Ngươi muốn ta nói chuyện, ta nói, những lời này ngươi muốn nói hay không nói lại cho đầu trọc chết bầm nghe, cũng không có quan hệ gì tới ta.”

Lão Mã bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Trần, muốn nói gì nhưng lại thôi, trên khuôn mặt thoáng qua một chút thần sắc phức tạp.

Hẻm nhỏ trước nhà, vẫn chìm trong im lặng.

※※※

Quang ảnh lưu chuyển thực biến ảo,

cỏ xanh trong gió khẽ rung rinh.

Lục Trần bỗng nhiên bước ra ngoài cửa lớn, đi vào con hẻm nhỏ đối diện bên tường, đưa tay ngắt một nhành lá cây xuống. Gió mát thổi nhẹ qua con hẻm, so với chốn thành trì náo nhiệt ngoài kia dường như nơi cô độc hẻo lánh này đã bị lãng quên mất rồi.

“Trong lòng ngươi suy nghĩ như vậy thật sao?” tiếng Lão Mã ở phía sau hắn vang lên.

Lục Trần vung vẩy cành lá trong tay, bình tĩnh nói: “Ừ.”

Lão Mã đi đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, nói: “Nhưng ta cảm thấy được trong lời nói của ngươi lại có ý khác với đại nhân.”

Mắt Lục Trần hơi híp lại, nói: “ là ý gì?”

“Có ý tư thù.”

“ta nghe không hiểu, ngươi nói tiếng người đi.”

“Có phải từ trong đáy lòng Ngươi vẫn ghi hận cũ với đại nhân không, muốn tìm cách hại hắn đúng không?”

“. . .”

Từ trong thinh lặng như có tiếng sét nổ vang, gió nhẹ hẻm nhỏ trong nháy mắt lại lần nữa ngưng thổi, nhành lá xanh mướt, lặng lẽ đứt gãy trên đầu ngón tay, theo gió bay đi.

※※※

Áng mây bay đi để lộ ra ánh mặt trời chiếu rọi, hẻm nhỏ sâu hun hút vô tận, chỉ có hai bóng người đang đứng đối diện nhau dưới tường.

Gió nhẹ dường như cũng thay đổi chậm lại, nhưng vẫn ương ngạnh thổi qua như trước, lướt qua vạt áo của hai người bọn hắn, khiến vạt áo lật lên phủ lấy bàn tay trong tà áo.

Trong ngọn gió kia chợt có ý đìu hiu.

Lục Trần xoay người, hái được một nhành lá xanh khác, thản nhiên nói: “Những lời này ngươi không nên nói lại làm gì.”

“Ta biết rõ.”

Lục Trần ngón tay khẽ mân mê phiến lá xanh biếc kia, ánh mắt sáng ngời sắc nhọn mang theo vài phần lãnh ý, có vẻ ngay cả âm thanh cũng lạnh thêm vài phần, nói: “ta nói trước mặt, thì nghi ngờ ta có ý xấu; còn ngươi đi nói lại với đầu trọc, lại thành ra chia rẽ.”

Lão Mã khóe mắt tựa hồ co quắp lại, không nói tiếng nào, chỉ im lặng.

Lục Trần lại nói: “Ta và ngươi quen biết mười năm, ngươi có lẽ biết ta quá sâu, hiểu rõ tâm ý của ta, kỳ thật. . .”

Lão Mã đột nhiên cắt đứt lời của hắn, lạnh lùng thốt: “Kỳ thật ta căn bản vẫn không nhìn thấu tâm can ngươi được.”

“Ta không biết trong lòng ngươi có suy nghĩ gì.”

“Sự tình mười năm trước, ngươi thực sự đã buông bỏ rồi sao?”

“Trên đời này căn bản vẫn không có ai thật sự hiểu rõ tâm ý của ngươi!”

Lão Mã chậm chạp nói ra rõ ràng từng câu một, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trần, ánh mắt sắc nhọn như đao, dường như muốn mở cả con ngươi thâm thúy hắc ám trong mắt Lục Trần ra dò xét.

Có gió thổi qua, vạt áo tung bay nhảy múa.

Lục Trần chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt lão Mã.

Hai nam nhân lại im lặng lạnh lùng nhìn nhau.

Sâu trong ống tay áo, một miếng phiến lá xanh biếc bỗng nhiên khô héo đi, biến thành một mảnh lá héo úa cháy khô, sau đó lặng yên không một tiếng động rơi xuống mặt đất.

※※※

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Trần bỗng nhiên nở một nụ cười, vỗ vỗ tay, sau đó mắt nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy mây vẫn bay trên bầu trời trong xanh kia, hắn nói với vẻ bình tĩnh: “Là ngươi hỏi ta, ta nói ra, ngươi không hài lòng lại đi nghi ngờ ta, cái này chẳng phải là có chút không đúng à?”

Lão Mã trầm mặc, cũng không trả lời.

Lục Trần vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Được rồi, lão mập. Chỉ trong ngày hôm nay thôi mà chúng ta nghi thần nghi quỷ cũng có, căng thẳng lẫn sợ hãi cũng có, cuối cùng nổi điên phát cuồng cũng có không ít, ngươi cứ tiếp tục như vậy, về sau sớm muộn gì cũng biến thành một người điên thôi.”

Lão Mã nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ gật đầu, nói: “Ngươi nói rất có lý. Hôm nay là ta nóng nảy, chút nữa ta sẽ đem lời của ngươi truyền lại.”

Lục Trần xoay người đi vào trong phòng, trong miệng nói: “Truyền hay không truyền lại, ngươi tự mình nhìn xem rồi xử lý.”

Lão Mã cùng đi sau lưng hắn, đi được hai bước, bỗng nhiên nói: “Ngươi đã cứu mạng ta, ta không bao giờ có ý định hại ngươi.”

Lục Trần bước chân thoáng dừng một cái, nói: “Ta biết rõ mà.”

Đi về trước được một bước, Lục Trần lại nói: “này lão mập, trong mười năm nay, ta đã đem tính mạng giao cả vào trong tay ngươi.”

Lão Mã im lặng.

Lục Trần nhìn cái bậc cửa chỉ cách đó trong gang tấc, nhưng lại dừng bước mà không đi vào, một lát sau, hắn xoay người nhìn lão Mã, nói khẽ: “cho đến bây giờ vẫn vậy.”

Lão Mã thân thể hơi khẽ chấn động, trong mắt ẩn chứa một nỗi niềm phức tạp sâu thẳm, một lát sau mới khẽ gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”

Lục Trần nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Tốt rồi, cũng không còn sớm nữa, ta phải quay về núi thôi.” Nói đoạn, hắn phất phất tay với lão Mã, rồi xoay người bước ra ngoài con hẻm nhỏ.

Lão Mã đứng ngây người trên con đường lát đá xanh, yên lặng mà nhìn theo thân ảnh kia đang dần dần đi xa, thủy chung vẫn không nói một lời nào.

Thân ảnh của Lục Trần cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt, trên cơ mặt đầy mỡ của lão Mã đột nhiên run lên vài cái, trong khoảnh khắc ấy toàn thân hắn như đang từ trạng thái căng thẳng tột độ bỗng chốc được thả lỏng, lão thở hắt ra một hơi thật dài.

Tựa như người ta nín hơi đằm mình trong nước, nhẫn nhịn quá lâu quá lâu.

Hắn há to miệng mà thở hổn hển, lại đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó im lặng cười khổ một cái, xoay người lại đang chuẩn bị đi về căn phòng bên kia. Chỉ là mới đi được hai bước, thân thể của hắn đột nhiên dừng lại.

Sau một lát, hắn bỗng nhiên đi đến góc tường ngoài con hẻm nhỏ, ngồi chồm hổm xuống.

Bàn tay trắng trẻo mập mạp từ trong tay áo vươn ra, lục lọi mấy cục gạch bên tường một cái, sau đó từ trên mặt đất nhặt lên một vật.

Đó là một mảnh lá rách khô héo cháy đen, cuộn mình thành một khối.

Lão Mã yên lặng mà nhìn mảnh lá khô trong tay, lại ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, những khe hở trên tường đầy cỏ dại đang sinh trưởng mạnh mẽ tràn đầy sức sống, đang khẽ đong đưa trong gió, vung vẩy một màu xanh tươi mới.

Trong con hẻm nhỏ tịch liêu, trong mắt lão Mã bỗng nhiên lướt qua một chút âm u khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.