Thiên Ảnh

Chương 5: Chương 5: Hắc diễm ma chú




Âm thanh đó như phảng phất từ thời đại viễn cổ vọng về, quanh quẩn cùng năm tháng đã lâu, nay xuyên qua thời không trở lại thế giới này lần nữa, mang theo sức mạnh thần kỳ quỷ dị. Chốc lát sau, từ đôi mắt lão đầu Man nhân chảy ra hai dòng máu.

Máu màu đen!

Hắn dùng tay nâng ngọn lửa kia đến gần khuôn mặt giờ phút này trông như ma quỷ, vẻ dữ tợn càng hiện rõ, trông cực kỳ khủng bố. Ngọn lửa bắt đầu trở nên vặn vẹo, dường như mới nhận được thêm sức mạnh nào đó. Hai dòng máu đen bay lên, dung nhập vào trong đoàn hỏa diễm.

Ngọn lữa đã biến thành màu đen.

Đó là một ngọn lửa màu đen!

Tất cả đều yên tĩnh lại, miệng Hỏa Tát Chi Mãn không ngừng ngâm xướng những chú ngữ cổ xưa, sau đó dưới sự chỉ dẫn của hắn, Hắc Lang đứng đối diện với hỏa diễm, từng câu từng câu mà phát thệ, thề rằng đêm nay sẽ không gây bất lợi với việc tiến hành Hàng Thần chú, sẽ tậm tâm tận lực, nếu như vi phạm lời thề hắn sẽ phải chịu nỗi thống khổ bị hắc diễm phản phệ.

Khi từng chữ trong miệng Hắc Lang phát ra, đóa hắc diễm cũng chạm rãi tiến sát đến khuôn mặt hắn, cuối cùng chui vào mi tâm của hắn mà không phát ra tiếng động nào, cực kỳ quỷ dị để sát nhập vào trong huyết mạch, rồi biến mất tăm.

Sau khi kết thúc, Hỏa Chi Tát Mãn mới phất tay áo, Hắc Lang đứng lên tĩnh lặng trở về bên đống lửa.

Vân Thủ Dương thấy toàn bộ hành động của đệ tử mình thì gật nhẹ đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Khi tay y đặt trên bả vai của Hắc Lang, hắn cảm giác được thần thái của lão nhân nắm quyền cao chức trọng hôm nay khác với ngày thường, rõ ràng y có dùng sức với mình.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì vừa dịp Vân Thủ Dương nhìn lại, y hơi gật đầu với hắn rồi lại trầm mặc không nói. Ánh mắt của Vân Thủ Dương tràn ngập sự yêu quý, trong lòng y còn thầm nghĩ, quả nhiên mình đã không nhìn lầm người, ngày sau giao Tiểu Tình cho hắn, mình cũng không cần phải ngày đêm khắc khoải nữa.

Bầu không khí lạnh cứng vừa rồi đã trở nên hòa hoãn hơn sau khi thực hiện cái nghi lễ ma chú quỷ dị kia, ngay cả Hỏa Chi Tát Mãn vốn lạnh lùng cũng đã mỉm cười.

Sau đó, mấy người lại bắt đầu bàn bạc vài vấn đề quan trọng của Hàng Thần Chú, xem ra nghi lễ cũng bắt đầu rồi.

Hắc Lang yên lặng quỳ gối trên đất, bên tai vang lên những giọng nói xem ra họ đã yên tâm hơn với hắn. Ánh mắt của hắn bỗng nhiên lại thấy được đóa Hợp Hoan hoa kia, sau đó lại nhìn thấy được rất nhiều đóa hoa khác. Hóa ra ở trong thung lũng này là nơi nở đầy những đóa hoa đỏ tươi kia.

Những cánh hoa đỏ tươi của Hợp Hoan hoa run lên đón gió đêm, giống như những nữ tử ca xướng nhảy múa trong đêm tối, mỹ lệ đến mê hoặc.

※※※Bóng đêm vẫn cứ thâm sâu và yên tĩnh như cũ, bóng tối dài dòng buồn chán giống như kéo dài vô tận, cho đến khi một chút ánh sáng đột nhiên từ nơi sâu nhất trong đêm đen bắn ra.

Ánh sáng chói mắt như vầng thái dương đột nhiên xua tan bóng đêm, tỏa ra hào quang vạn trượng, hóa thành đoàn hỏa cầu thật lớn, bốc cháy hừng hực. Lập tức tất cả ánh lửa ngưng tụ lại thành cột lửa xông thẳng lên vòm trời, đâm thẳng vào mây đen dày đặc.

Nhất thời cuồng phong gào thét, mây đen cuồn cuộn, thiên địa rung động, một luồng khí tức khủng bố tràn ngập khắp nơi chậm chạp tiến đến.

Bên trong hoang cốc, chính là chỗ bắt nguồn ra hỏa cầu khổng lồ, giờ khắc này, ở bên cạnh đống lửa ba vị trưởng lão của Tam Giới Thần Giáo và Hỏa Tát Chi Mãn đã phân ra đứng ở bốn phương vị, hai tay đều vươn ra hướng về phía ngọn lửa đang thiêu đốt.

Giờ khắc này, phạm vi trăm trượng xung quanh chân họ ở trên mặt đất đã hiện lên vô số đồ văn ánh lửa kỳ lạ, tạo thành một cái trận pháp thật lớn mà thần bí.

Tất cả sinh vật đều bị một nguồn sức mạnh vô hình mạnh mẽ bức lui đến bên ngoài pháp trận. Ngay cả bảy vị thủ vệ man nhân của Hỏa Chi Tát Mạn cũng không thể trụ lại. Ngoại trừ bốn bị thực lực đỉnh cường, pháp lực thông thiên thì người duy nhất còn lại chính là Hắc Lang.

Thời khắc này, hỏa diễm đã biến thành màu trắng tinh khiết, có thể tưởng tượng được, nhiệt độ ở trong đó đã đạt đến mức độ nào, ở nơi sâu nhất trong ánh lửa lơ lững một cái vòng cổ bằng xương trắng. Dưới nhiệt độ cường đại, sợi dây chuyền đứt thành từng đoạn văng tung tóe, tất cả xương trắng rơi ra đều bị thiêu thành tro, chỉ có khối bạch cốt lớn nhất không biết làm bằng xương của loại dị thú nào lại có thể chịu đựng được đến tận bây giờ, nhưng trên đó cũng đã lờ mờ xuất hiện vết nứt dường như cũng đã bắt đầu không thể chịu nổi.

Ở hạch tâm của bạch cốt, cái “hạt giống” kỳ dị hình như không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng, vẫn cứ lộng lẫy màu bích lục tỏa ra một cỗ sinh khí phồn vinh mạnh mẽ dường như so với lúc trước, sức sống của nó còn tăng thêm mấy phần.

Giống như nó đang từ từ hấp thụ và đồng nhất sức mạnh của hỏa diễm, cùng lúc đó những hỏa diễm đi ngang qua cái hạt giống này cũng lây nhiễm khí tức của nó rồi bắn thẳng lên trời giống như triệu hoán cái gì.

Chú ngữ cổ xưa bỗng nhiên vang lên, bốn vị lão nhân có thực lực cường đại bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng đồng thời, khí thế khủng bố từ không trung ập xuống, giáng thẳng vào thung lũng.

Hắc Lang cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở trong lớp mây đen dày đặc ở trên thiên khung đã từ từ mở ra một khe hở hắc ám, nó như một thâm uyên không đáy ẩn mình ở bóng tối, từ trong đó tựa như đang có ánh mắt quỷ dị đang chăm chú nhìn về phía này.

Cái khe hạ xuống thật chậm rãi.

Mặt đất của tòa hoang cốc trở nên run rẩy, từng tiếng ầm ầm truyền ra từ lòng đất vang vọng mãi không dứt, cùng lúc đó, trận pháp trên mặt đất cũng đồng thời đại phóng ánh sáng, liều mạng áp chế vùng đất này. Nhưng dưới sự bức bách của sức mạnh thần bí truyền đến từ thiên không đại trận này dường như đã đạt đến cực hạn.

Bỗng dưng, từ bên trong ánh sáng chói mắt Vân Thủ Dương hét lớn một tiếng: “Phóng!”

Hắc Lang không dám chậm trễ lập tức cầm lấy chuôi kiếm màu đen ở trước người, cánh tay hắn chấn động, một đạo huyết quang kỳ dị từ trên người hắn chợt lóe lên. Viên huyết phách kia cũng lập tức bay ra khỏi kiếm để lao thẳng vào trong ánh lửa rồi vô tình rơi vào trên hạt giống màu xanh.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, viên huyết phách tinh kia đã biến thành hư vô chỉ trong tích tắc, rồi hỏa diễm đột nhiên bùng sáng thêm ba phần, nhiệt độ chung quanh cũng tăng mạnh khiến mặt đất nứt ra mấy vết.

Thế nhưng hình như bị sức mạnh cường đại kia hấp dẫn, khe hở trên bầu trời cũng hạ xuống nhanh hơn, Hắc Ám Chi Môn (cánh cửa u tối) kia càng lúc càng lớn, sắp triệt để mở ra.

Khí tức cổ xưa phát ra từ Hắc Ám Chi Môn càng lúc càng nồng đặc, một thân hình cao lớn như tòa núi dường như Chúa tể của mọi vật đã bắt đầu hiện ra ở sau cánh cửa, xem ra nó đã đến rất gần thế giới này rồi.

Còn ánh mắt mơ hồ kia giờ phút này chỉ tập trung vào hạt giống kỳ dị, dường như chỉ có hạt giống với sức sống bừng bừng kia mới đủ sức hấp dẫn nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.